🐼 editor: *TOOL*
Vải ở nơi riêng tư miết khiến Ban Ấu An không thể tập trung làm việc, cô kẹp hai chân, dùng sức xoa nắn âʍ vật̼, nhưng càng như vậy, lại càng trống rỗng.
Cô rất muốn tự mình chạm vào nó. Ban Ấu An cũng từng thủ da^ʍ trước khi kết hôn, nhưng sau khi kết hôn không còn đυ.ng chạm nhiều. Ban Ấu An nhớ rằng, tự mình sờ cũng rất thoải mái…
Mọi người ra vào trong khu văn phòng, Ban Ấu An chậm rãi đứng dậy, đồng nghiệp bên cạnh hỏi cô đi đâu, Ban Ấu An cáo lỗi nói: "Nhà vệ sinh."
Tại cửa nhà vệ sinh, Ban Ấu An cảm ơn vì bên trong không có ai, cô trốn vào phòng vệ sinh trong cùng, cởϊ qυầи ra. Hôm nay cô mặc quần âu màu be, vừa rồi bị miết một hồi, nước từ trong âʍ đạo đã thấm ướt quần ngoài, một mảnh ẩm ướt giữa đũng quần càng đậm màu, không thể nào bỏ qua được.
Ban Ấu An một tay giữ quần, tay kia mở qυầи ɭóŧ ra, đưa ngón tay chạm vào môi âʍ ɦộ, chất nhờn trơn trượt làm ngón tay cô sáng bóng.
Ban Ấu An cẩn thận chạm vào âʍ vật̼, cắn chặt môi không phát ra âm thanh.
Ngón tay của cô vẫn còn quá mỏng, cũng không nỡ dùng sức với chính mình. Lý Mông thì khác, đêm tân hôn, anh đầu tiên dùng ngón tay thao cô, ngón tay của anh rất rõ ràng, làn da bàn tay so với những nơi khác đều tối hơn một chút, nhìn mạnh mẽ lại hoang dã.
Lúc đó, âʍ đạo của Ban Ấu An rất cố gắng mới ăn một ngón tay của anh ấy, Lý Mông kiên nhẫn dỗ dành cô nửa ngày, mới cắm vào một ngón tay.
Ban Ấu An sờ lên miệng âʍ đạo của mình, đưa vào nửa ngón tay, lối vào âʍ đạo rất chặt chẽ, trách không được Lý Mông nói cô miệng miệng nhỏ. Ban Ấu An nhắm mắt lại, tưởng tượng là tay Lý Mông đang cắm vào mình.
Đối phương rốt cuộc là như thế nào đem cái đồ chơi kia cắm vào a? Cô di chuyển ngón tay của mình, cảm thấy khó khăn. Hai tuần đầu tiên kết hôn, Lý Mông chỉ đưa qυყ đầυ vào, cô đã đau dữ dội, Lý Mông không còn biện pháp, liền ngồi xổm xuống liếʍ cho cô, đầu lưỡi liếʍ âʍ đạo cô ra, mới thuận lợi chèn vào.
Ban Ấu An thấy thứ gợϊ ȶìиᏂ nhất trên cơ thể Lý Mông chính là lưỡi, vươn ra rất dài, khi hôn anh, cái lưỡi khiến cô không thở nổi, khi bị anh bú cũng vậy, có thể chui vào rất sâu.
Ban Ấu An cảm giác âʍ đạo mình đang co giật, cô dùng ngón tay sờ những nếp gấp trên vách thịt, nghĩ nghĩ, Lý Mông thao vào bên trong cô, thật sự rất thoải mái sao?
Cô còn nhớ rõ Lý Mông đã nói đùa một lần, rằng khi ngủ, cũng muốn đem ©ôи ŧɧịt̠ ở trong cô.
Cô thẳng thừng từ chối Lý Mông, nghiêm túc giải thích cho đối phương, nói cho anh biết đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng, nếu không có bôi trơn, ngày hôm sau bọn họ sẽ rất đau đớn.
Lý Mông nghe và chỉ nói, vợ, em thật dễ thương.
Ban Ấu An nghe xong những lời này của anh, cũng sẽ cảm thấy động tâm. Cô không phải người trái tim sắt đá, lại chưa từng yêu đương, Lý Mông có đôi khi nói vài lời tình cảm, tim cô sẽ đập nhanh hơn.
Ban Ấu An cũng thích Lý Mông, bất quá cô càng yêu mình hơn.
Rút ngón tay ra, Ban Ấu An lấy khăn giấy ra lau chất nhầy trên tay. Không có gì trong âʍ đạo, trống rỗng đến nỗi không ngừng co lại.
Tìиɧ ɖu͙© không thể quá dựa vào Lý Mông, Ban Ấu An tự nhắc nhở mình, đừng lún quá sâu, sẽ có lúc phải chia ly.
Lúc 6 giờ chiều, Ban Ấu An tan làm đúng giờ. Còn chưa ra khỏi cổng, liền nhìn thấy Lý Mông, anh đứng bên cạnh xe, đang gọi điện thoại.
Ban Ấu An đến gần, Lý Mông cũng không phát hiện ra cô.
Đầu dây bên kia không biết là ai, Ban Ấu An ban đầu chỉ nghe thấy chữ "Tôi" của Lý Mông, đến cuối cùng, rõ ràng nghe thấy hai từ Thi Thải.
Lý Mông cúp điện thoại, nhìn thấy Ban Ấu An đứng cách đó không xa.
"Em đến khi nào?" Lý Mông mở cửa xe cho cô, "Đến cũng không lên tiếng.”
Ban Ấu An ngồi vào ghế phụ, nói: "Nghe anh gọi điện thoại, liền không muốn quấy rầy." Cô giả vờ vô tình hỏi, "Ai gọi anh vậy?" ”
"Lương Lâm." Lý Mông nói.
Lương Lâm là bạn tri kỷ, có quan hệ tốt với Lý Mông, nghe nói lúc ấy Lý Mông và Thi Thải bịgọi phu huynh, có người bàn tán sau lưng, Lương Lâm thiếu chút nữa cùng đối phương đánh nhau.
Trong số bạn thân của Lý Mông, cùng Thi Thải có liên hệ, cũng chỉ có Lương Lâm.
Ban Ấu An lúc này đã đoán ra, vừa rồi Lý Mông khẳng định đã biết tin tức Thi Thải về nước.
"Chuyện gì vậy?" Ban Ấu An lại thăm dò.
Chờ một lúc, Lý Mông mới mơ hồ nói: "Ồ... Không có gì. ”
Ban Ấu An tự nói: Không có gì? Tôi nghĩ rằng đó là một vấn đề lớn.
Lý Mông lái xe, liếc nhìn cô: "Sao, có chuyện gì vui sao? Anh cảm thấy em rất vui?"
Ban Ấu An gật đầu: "Ừm, vui vẻ."
"Có chuyện gì vậy?"
“Em đã ăn chiếc bánh tiramisu bản giới hạn của cửa hàng bánh đối diện.” Ban Ấu An lừa gạt anh ta.
Lý Mông cười cô: "Lại ăn ngọt, cẩn thận sâu răng."
"Răng của em rất tốt." Ban Ấu An hừ hừ, "Vừa đều vừa trắng.”
Vừa đến đèn đỏ, Lý Mông nghiêng đầu: "Phải không, mở miệng ra anh nhìn một chút."
Ban Ấu An do dự một chút, mở miệng ra, đến gần cho anh xem. Lý Mông mặt mày mỉm cười, thừa dịp Ban Ấu An không chú ý, hôn lên mặt cô một cái, phát ra một tiếng "chụt" lớn.
Ban Ấu An đỏ mặt, Lý Mông bật cười.
Ban Ấu An che bên mặt bị hôn, nghĩ nghĩ, Lý Mông quả thật có gì đó sai sai.
----
Xin lỗi các bạn Chương 7 mình có copy thiếu một chút đoạn cuối không quan trọng lắm... Nhưng các bạn thích xem lại giúp mình nha.
(^o^) cáo lỗi (^o^)