Trong tiểu viện, gió nổi mây vần.
Lão hổ vẫn có ba phần uy nghiêm!
Khi Viên Thạc nổi giận, bóng người bốn phía cũng theo đó dần biến mất.
Mà Viên Thạc lúc này cũng đang khai triển toàn bộ Thổ nạp thuật.
Là một võ sư đỉnh cấp, một khi đã ra quyết định thì Viên Thạc không do dự chút nào, trước khi làm việc gì vốn cũng đã suy nghĩ ba phần, đến lúc hạ quyết tâm thì lại càng quyết đoán đến kinh người.
Năng lượng tinh quang điên cuồng tràn vào cơ thể!
Tiếng tim đập thình thịch mạnh tới nỗi ngay cả Lý Hạo cũng có thể nghe thấy.
Hắn vừa phấn khích lại vừa thấp thỏm không nói nên lời.
Quả thật hắn hơi sợ, sợ rằng năng lượng tinh quang không đủ cho lão sư dùng!
Nhỡ đâu lão sư hấp thu được quá ít dẫn tới vô phương tấn cấp thì phải làm sao?
Hắn lo lắng năng lượng tinh quang trên ngọc kiếm có hạn, thậm chí còn đang cân nhắc xem liệu có thể thêm thạch đao nếu ngọc kiếm không đủ không?
Về phần tiêu hao hết hai vật phẩm gia truyền, nhưng đối lấy sự khôi phục hoặc thậm chí là thăng cấp của Viên Thạc thì dưới quan điểm của Lý Hạo, mọi thứ đều xứng đáng!
Bằng không, tiện nghi nếu không thuộc về huyết ảnh thì cũng sẽ thuộc về Tuần Dạ Nhân.
Đây là kết quả tồi tệ nhất!
Còn Lý Hạo hắn thì chín phần là không chờ nổi tới lúc hưởng thụ sạch sẽ tinh quang năng, làm gì thì làm, giữ mạng được rồi hẵng tính tới những thứ khác!
. . .
Cùng lúc Viên Thạc hấp thu năng lượng tinh quang.
Ngân Thành cổ viện.
Bên ngoài tiểu viện, trong phạm vi mấy trăm mét lúc này không có một bóng người.
Nhưng xa xa trên sân thượng tòa nhà dạy học của cổ viện lại xuất hiện hai bóng người.
Một nam một nữ, diện mạo đều có phần mơ hồ.
"Hồ Hạo, ngươi thấy thế nào?"
Người phụ nữ hỏi một câu, ánh mắt dõi về hướng tiểu viện. nhưng thay vì trực tiếp nhìn Viên Thạc thì tầm mắt nàng lại có phần chệch đi.
Bên kia loáng thoáng có một cỗ khí huyết lan tràn, cho nên nàng không dám trực tiếp dò xét.
Người đàn ông mặc một thân trang phục màu đen, dáng vẻ mảnh khảnh, nhỏ giọng đáp: “Không thấy thế nào cả, Viên Thạc muốn truyền cho đồ đệ bí thuật riêng thì cứ truyền thôi."
"Thật là chỉ truyền bí thuật?"
Người phụ nữ có vẻ hơi khó tin, "Động tĩnh lớn thế kia, nếu chỉ muốn giảng dạy kiến thức thì vào nhà mà giảng giải là được, sao lại phải gây ra động tĩnh lớn như vậy trong sân..."
"Thị uy."
Người đàn ông mỉm cười, "Ngươi cũng biết tình hình mà. Có vẻ như có một Siêu Năng Giả bí ẩn đang để mắt đến tiểu đồ đệ của hắn. Viên Thạc dù gì cũng hoành hành một đời, bây giờ siêu năng quật khởi, ông ta đã phải ẩn nhẫn ẩn nấp nhiều năm, kết quả ngay cả quan môn đệ tử mình thu nhận cũng bị người theo dõi, như thế chẳng phải uất ức lắm sao? Hôm nay náo ra động tĩnh lớn như thế có lẽ vì muốn cảnh cáo đối ngoại, hi vọng có thể chấn nhϊếp đối phương!"
"Có tác dụng à?" Người phụ nữ khẽ thở dài, "Thời đại thuộc về ông ta đã qua rồi!"
Hai mươi năm trước, thời đại đó là của võ sư.
Nhưng bây giờ đã không còn là thời đại kia nữa rồi.
Hai mươi năm trước, Viên Thạc hoành hành một thế, là một võ sư Phá Bách, thậm chí còn là nhân vật hàng đầu trong giới Phá Bách, thiếu chút nữa đã trở thành một sự tồn tại mang tên Đấu Thiên.
Một nhân vật như vậy, ai mà không kính nể ba phần?
Đặt ở vài năm trước, quả thật Viên Thạc vẫn còn có đủ lực chấn nhϊếp.
Tuy nhiên vào năm ngoái, ngay khi một học trò trong cổ viện bị gϊếŧ thì điều đó cũng đồng nghĩa với việc uy vọng của Viên Thạc đã triệt để tiêu tán.
Chuyện Viên Thạc bị thương hẳn đã được lan truyền, thậm chí cả việc khí huyết tàn bại, trái tim bị hao tổn cũng đã bị tiết lộ.
Bằng không, Siêu Năng Giả bình thường nhất định không dám chọc vào một võ sư Phá Bách đỉnh phong.
Một năm trước đối phương dám ra tay ở cổ viện, nghĩa là đối phương đã không còn đặt Viên Thạc vào mắt!
Trên trán người phụ nữ dường như có một con mắt chưa mở, lúc này, nàng lại nhìn về một phương hướng xa xăm, trong lòng mơ hồ có chút ý động, Viên Thạc... đã không còn là Viên Thạc năm xưa nữa rồi.
Kỳ thật nàng rất hứng thú với Ngũ cầm bí thuật!
Nàng muốn mở mắt nhìn, nhìn thấu mọi thứ đằng sau tầng khí huyết kia.
Viên Thạc là đang truyền thừa bí thuật hay đang làm chuyện gì khác?
Khoảnh khắc tiếp theo, trên trán nàng lập lòe một tầng tinh quang, người đàn ông bên cạnh thấp giọng can ngăn: "Đừng làm bừa, chúng ta ở đây là để bảo vệ ông ta, không phải trêu chọc..."
"Không sao đâu!"
Người phụ nữ vẫn không thể kìm nén sự tò mò của mình, con mắt thứ ba trên trán nàng đang mở ra.
Người đàn ông cau mày nhắc nhở: "Cẩn thận bị tinh lực kích thương..."
Người phụ nữ chỉ cười chứ không đáp.
Tinh lực kích thương?
Cách vài trăm mét?
Võ sư... rất lợi hại sao?
Tuổi tác của người phụ nữ không lớn lắm, thời gian trở thành Siêu Năng Giả cũng không tính là quá lâu, cũng đã từng gặp qua một vài võ sư Trảm Thập, bọn họ đều không đỡ nổi một đòn của nàng!
Về phần Phá Bách võ sư thì nàng cũng từng gặp một vị, nhưng vị đó đến trụ sở của Tuần Dạ Nhân lại tương đối biết điều, cũng rất khiêm tốn, thấy người của Tuần Dạ Nhân đều hết sức khách khí, thậm chí có chút luồn cúi hèn mọn.
Vì vậy trong mắt nàng, thời đại của võ sư đã kết thúc rồi!
Thần thoại ngày xưa hay Phá Bách võ sư thì bây giờ cũng chỉ đến thế là cùng.
Huống hồ gì Viên Thạc còn đang bị thương.
Dù sao cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi, có làm gì ghê gớm đâu.
Người phụ nữ không nghe lời khuyên, vẫn chọn mở mắt thứ ba quan sát, ngoài miệng còn cười nói: "Hồ Hạo, chúng ta có bổn phận và trách nhiệm phải quan sát rõ ràng tình hình, đề phòng Viên lão xảy ra chuyện gì. Chúng ta chỉ đang thực hiện chức trách của mình mà thôi, ai biết được cái tên Lý Hạo kia có phải đang âm mưu hãm hại Viên lão hay không..."
Tìm được cớ thì không sợ bị quy trách nhiệm.
Hồ Hạo nhíu chặt mày nhưng cũng không nói gì thêm.
Vì hy vọng thăng cấp của Viên Thạc đã bị cắt đứt cho nên người của tổng bộ Tuần Dạ Nhân thật sự không còn coi trọng Viên Thạc như trước nữa. Huống chi, Viên Thạc quả thật đã lớn tuổi, mà hiện tại Tuần Dạ Nhân cũng đang hợp tác với những chuyên gia hàng đầu khác trong lĩnh vực cổ văn minh.
Cho nên địa vị của Viên Thạc vẫn đang không ngừng trượt dốc.
"Cẩn thận, võ sư đỉnh cấp vẫn rất lợi hại..."
"Ta biết rồi!"
Người phụ nữ ngắt lời gã, con mắt thứ ba đã mở ra hoàn toàn.