Viên Thạc nhìn Lý Hạo, ánh mắt hoàn toàn thay đổi, đột nhiên lạnh lùng nói: "Phiền toái của ngươi vượt ngoài sức tưởng tượng rồi!"
"..."
Lý Hạo ngẩn ra, không phải ngài đang hấp thu năng lượng thần bí à?
Tự dưng nói ra lời này là có ý gì? Lão sư định cướp của ta sao?
Hắn muốn nói, ta còn một thanh đao nữa, ngọc kiếm vật gia bảo tổ tiên truyền lại, lão sư có thể đổi lại cướp thứ khác được không?
"Thứ này... vượt qua tất cả những vật siêu năng ta từng thấy. Kẻ nhìn chằm chằm vào nó hẳn là đã biết được sự quý giá của nó. Nếu thật sự biết thì quả thực, phiền phức của ngươi tuyệt đối là ngoài sức tưởng tượng! Đối phương nhất định muốn cướp đoạt, vấn đề then chốt là thanh kiếm này còn chưa được giải phong!"
Đúng, chưa giải phong!
Với hiểu biết của mình, Viên Thạc thật sự chấn động.
Thanh kiếm trong tay ông tám chín phần là chưa được giải phong.
Năng lượng thần bí mà ông ấy hấp thu chỉ là một phần của năng lượng thần bí được tích trữ trong thanh kiếm, không phải là thứ quý giá nhất, thứ quý giá thực sự chính là thanh kiếm.
Nếu vậy, Viên Thạc gần như không thể nhịn được nữa rồi.
Có thể tưởng tượng được, một khi phong ấn mở ra, đến cùng sẽ có bao nhiêu người khát vọng được sở hữu thanh kiếm.
"Bát đại gia tộc ở Ngân Thành..." Viên Thạc lẩm bẩm.
Ngân Thành nhỏ như vậy, trước đây ông nghĩ, dù có bát đại gia tộc trong truyền thuyết thì đã sao?
Thế giới to lớn biết mấy, trong khi Ngân Thành lại nhỏ bé đến đáng thương.
Bát đại gia tộc ở đây có thể lợi hại được bao nhiêu?
Nhưng vào lúc này, ông đột nhiên có chút nghi hoặc.
Lẽ nào lại có liên quan đến cổ văn minh?
Một thanh kiếm còn chưa giải phong!
Viên Thạc cảm nhận vết thương ở tim đã hồi phục được ba thành, thật không thể tin nổi.
Như vậy chẳng phải chỉ cần hấp thu thêm ba lần, năm lần nữa thì thương thế ở tim có thể khôi phục hoàn toàn sao?
Sau đó hút thêm một hai lần nữa là ám thương toàn thân sẽ biến mất?
Lại hút tiếp thêm một hai lần, chính mình... chẳng lẽ có thể khôi phục thân thể đỉnh cao ngày trẻ, có thể tiến tới Đấu Thiên?
Đừng làm rộn!
Ta bỏ cuộc rồi, cũng hết hi vọng rồi... ta còn nghĩ tới chuyện tấn cấp Đấu Thiên gì nữa chứ?
Có điều… nếu ta thật sự lên tới Đấu Thiên, sau đó lại trùng kích khóa siêu năng thì chẳng phải ta còn hi vọng hơn so với mấy năm trước sao?
Nuốt một ngụm nước bọt, suy nghĩ dần dần trở nên mất khống chế.
Trái tim cũng đập loạn liên hồi.
Ông nhìn Lý Hạo, đột nhiên hỏi: "Ngươi đã từng nói cho ai khác chưa?"
Lý Hạo có chút âu sầu trong lòng, giọng điệu này là sao, lão sư thật sự muốn cướp à?
"Lão sư... bình tĩnh, bình tĩnh một chút! Ta chưa nói với ai khác, chỉ có ta và một con chó biết."
"Vậy thì tốt!"
Viên Thạc gật đầu, sau một khắc, đột nhiên lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Ta cũng biết!
Trong miệng tên tiểu tử Lý Hạo này nói, ngoài hắn còn có một con chó... lời này sao nghe như thể đang mắng người vậy?
"Đừng nói cho bất luận kẻ nào!"
Viên Thạc dặn dò một câu rồi lại mắng: "Còn nữa... đồ ngốc, lẽ ra ngươi không nên nói cho ta!"
Lý Hạo ngượng ngùng, "Như vậy sao được! Lão sư, hai thứ quý giá như "Ngũ Cầm Tân Thư" và "Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật" này ngài nói cho liền cho, vả lại mấy năm nay đều là ngài chăm sóc, chiếu cố ta. Dù ta có không nói cho cha mình thì cũng nhất định phải nói với lão sư!"
"Ha ha!"
Viên Thạc cười nhạo, "Cha ngươi đã xuống lỗ từ lâu, không ngờ ngươi cũng muốn ta xuống mồ theo ông ấy?"
"... Ta không có ý này mà."
"Được rồi, ta hiểu!"
Viên Thạc nói xong, nhìn ngọc kiếm trong tay một chút rồi ném cho Lý Hạo, trầm mặc một hồi mới nói: "Ta thấy loại năng lượng thần bí này vẫn có hạn, không thể tiêu hoang, đã nuôi chó còn cho cả chó hấp thu, ngươi đúng là kẻ kỳ quặc!"
"Lão sư, ngài cảm thấy thế nào rồi?"
"Tạm được!"
"Vậy lão sư hấp thu nhiều thêm một chút đi..."
"Không cần!"
Lý Hạo cũng là người thông minh, vừa rồi nhìn thấy lão sư chấn động, hắn đoán có lẽ tinh quang năng đã có tác dụng với ông.
Nghĩ vậy, Lý Hạo bèn nghiêm mặt nói: "Lão sư, lần này ta thực sự gặp nguy hiểm rất lớn! Năng lượng thần bí mặc dù tốt nhưng ta sợ là ta không có mạng để dùng. Nếu lão sư có thể thăng cấp lên Đấu Thiên hoặc trở thành một Tinh Quang Sư, ít nhất ta vẫn còn có cơ hội toàn mạng!"
"Ở chỗ ta trốn một năm là được!"
Ánh mắt Viên Thạc sáng ngời, "Trong một năm, nếu ngươi có thể hấp thu một hồi năng lượng thần bí này và đặt nền móng tốt, ta sẽ đảm bảo ngươi thăng cấp Phá Bách! Tối thiểu lấy thân phận võ sư Phá Bách thăng cấp thành Tinh Quang Sư. Bằng cách này, một năm sau ngươi tiến vào, dù là ở trong Tuần Dạ Nhân thì cũng không phải kẻ yếu!"
"Lão sư, ngài có chắc là ta trốn ở đây sẽ hữu ích không? Nếu đối phương không lấy được nó, nhưng quyết định phá đám bằng cách truyền ra ngoài, thu hút người khác hay thu hút sự thèm muốn của Tuần Dạ Nhân thì sao?"
Lúc này, Lý Hạo cũng lộ ra vẻ tàn nhẫn, "Lão sư, ngài cũng nói là nó quý giá, dựa vào kinh nghiệm khảo cổ nhiều năm của ngài mà còn cảm thấy đây là bảo vật, vậy những kẻ khác thì sao? Bây giờ, biện pháp tốt nhất là gϊếŧ người diệt khẩu!"
Lý Hạo giương nanh múa vuốt, tăng đà thanh thế cho mình: "Có lẽ rất nhiều người biết thổ khúc về bát đại gia tộc ở Ngân Thành, chỉ là không biết tình hình cụ thể. Nhưng kẻ đã gϊếŧ Trương Viễn nhất định là biết chi tiết! Dù gì trong mắt người khác, Ngân Thành cũng chỉ là một địa phương nhỏ bé, vật siêu năng cũng không đáng nhắc tới, ít nhất sẽ không thu hút được sự chú ý của đại nhân vật!"
"Mà ta thì không có bản lĩnh ấy. Nếu như lão sư thành công thăng cấp rồi gϊếŧ chết tên kia thì đối với ta chính là một loại bảo hộ... Chẳng lẽ, lão sư không nắm chắc mình có thể thăng cấp, hoặc là không nắm chắc mình có thể gϊếŧ tên kia?"
"..."
Viên Thạc ngơ ngác nhìn tên học trò trước mặt, nửa ngày mới giật mình, run rẩy nói: "Tiểu tử nhà ngươi, từ bao giờ đã trở nên ngoan độc như vậy? Mấy lời ‘gϊếŧ người diệt khẩu’ mà cũng nói ra miệng được?"
Ta không dạy nha!
Những gì ta dạy đứa trẻ này là tu tâm dưỡng tính, chăm chỉ học tập, ta chưa bao giờ dạy nó gϊếŧ người diệt khẩu!
Lý Hạo nở nụ cười hệt như tiểu hồ ly, "Lão sư, ta làm việc ở Tuần Kiểm Ti đã một năm, vụ án nào mà chưa gặp qua, hồ sơ gì mà chưa từng đọc, thấy nhiều thì sớm quen thôi!"
Nghe vậy, Viên Thạc thầm mắng Tuần Kiểm Ti một vạn câu, có vẻ bọn họ dạy hư tiểu hài tử.
Lý Hạo hắc hóa rồi!
Ông có chút cảm giác đau khổ, người mà ta bồi dưỡng phải là người tốt cơ.
"Lão sư, ngài muốn hấp thu thêm thì cứ hút đi, ngài mạnh như vậy mà chỉ hút một chút xíu, cảm giác còn không bằng ta hút tối qua!"
"..."
Thấy Viên Thạc còn đang nhăn nhó, bộ dạng Lý Hạo liền như thể chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đau lòng nói: "Lão sư, tiện nghi ngoại nhân, không bằng tiện nghi người nhà. Lão sư cứ nói thẳng, ngài hút nhiều thì có thăng cấp được không? Nếu không được thì ta đi tìm Lưu đội trưởng thử xem, có lẽ ông ta tấn cấp cũng rất lợi hại..."
"Cái rắm nhà ngươi!"
Viên Thạc cả giận mắng: "Lưu Long có bản lĩnh gì so với ta? Đừng nói Lưu Long, chính cha hắn năm đó, danh xưng Ngân Nguyệt Tam Thương, một trong Ngân Thương Lưu Hạo, gặp ta cũng phải nằm sấp ổ, ngoan ngoãn gọi một tiếng Thạc gia!"
Lý Hạo không nói gì, chỉ hơi tò mò, cha Lưu Long cũng là võ sư sao?
Còn được mệnh danh là một trong Ngân Nguyệt Tam Thương?
Nhưng ngân thương… nghe không hay lắm!
Nghe thoáng qua na ná da^ʍ thương. Cảm giác hệt như hái hoa đạo tặc!
"Thôi được rồi!" Ánh mắt của Viên Thạc đột nhiên sáng lên, "Ngươi đã không quan tâm mà Viên Thạc ta còn nhăn nhó từ chối thì chẳng phải mất mặt lắm sao? Vậy thì hút! Cùng lắm thì khi nào thành công, ta sẽ đoạt một chút đồ tốt về đền bù cho ngươi!"
Lúc này, ánh mắt ông sáng như tuyết đến dọa người!
"Nếu ta thực sự có thể bình phục thương thế, chữa khỏi ám thương, thăng cấp Đấu Thiên... Cho dù không tiến vào lĩnh vực siêu năng thì với thân phận võ sư Đấu Thiên, ta cũng dám khiêu chiến cả thiên hạ. Chỉ mới qua hai mươi năm, ta không tin một Đấu Thiên lại không có nổi một chỗ cắm dùi ở Ngân Thành nho nhỏ này!"
Viên Thạc đã hoàn toàn phóng túng rồi!
Cơ hội, hy vọng, mọi thứ đều gần ngay trước mắt!
Ông nhìn Lý Hạo với vẻ mặt cực kỳ trịnh trọng: "Yên tâm, nếu ta thực sự hút hết thanh kiếm này thì ta sẽ tìm cách đoạt lấy những binh khí khác của bát đại gia tộc về đền bù cho ngươi!"
Lời vừa dứt, chẳng mảy may chần chờ, ông lập tức phát huy Ngũ cầm thổ nạp thuật đến cực hạn.
Một nguồn năng lượng thần bí mạnh mẽ lan rộng ra!
"Cút!"
Đúng lúc đó, Viên Thạc tức giận gầm lên: "Lão tử đang dạy học trò mình Ngũ cầm bí thuật, kẻ nào dám tới gần, ta sẽ cho các ngươi biết một lão Phá Bách võ sư có gϊếŧ người được hay không!
Một tiếng gầm lên, bốn phía nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Những kẻ bảo vệ ngoại vi cũng như giám sát ông đều lần lượt biến mất.
Không ai dám nhìn trộm một vị Phá Bách võ sư truyền thụ bí thuật, trừ khi là một cường giả trong Tuần Dạ Nhân đến, nếu không những Tuần Dạ Nhân tầm thường mà gặp phải Viên Thạc thì chẳng khác nào tự giao nộp mạng mình.
Hơn nữa còn chưa tới mức đôi bên trở mặt, thế nên tốt nhất là nên biết điều lui tránh thì hơn.
Mãnh hổ dù già thì hổ uy vẫn còn!
Mặc dù Lý Hạo không nhìn thấy người trong bóng tối nhưng vẫn không ngăn được trong lòng hắn dâng trào cảm xúc.
Đây chính là lão sư của hắn, là cường giả đỉnh cấp võ sư năm nào, cho dù bây giờ là thời đại hoành hành của siêu năng nhưng ông vẫn có thể uy hϊếp tứ phương.
"Đấu Thiên..."
Lý Hạo nghĩ thầm, vạn phần mong chờ, võ sư Đấu Thiên và huyết ảnh, rốt cuộc ai mạnh hơn ai?
Lão sư... nhất định phải thăng cấp thành công!
Đây mới là át chủ bài lớn nhất, là chỗ dựa vững chắc nhất của hắn.