"Hạo ca..."
Một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lý Hạo.
Lý Hạo ngẩng đầu, Vương Minh đang nở nụ cười rạng rỡ nhìn hắn, "Hạo ca, ngươi là tiền bối, hẳn là lớn hơn ta. Từ nay ta gọi ngươi là Hạo ca nhé, ngươi gọi ta là Vương Minh được rồi."
Lý Hạo mỉm cười, có chút giả dối, đương nhiên sẽ không ai cảm thấy như vậy, bởi vì Lý Hạo vẫn luôn cười như thế này.
"Khách khí rồi!"
Lý Hạo tỏ vẻ hâm mộ: "Tuy ta đến sớm hơn một năm nhưng là nửa đường chuyển nghề mà thôi, ngươi thì khác, ngươi tốt nghiệp từ học viện Tuần Kiểm, chuyên nghiệp hơn nhiều. À phải, ngươi tốt nghiệp học viện Tuần Kiểm nào? Ngân Thành à?"
Ngân Thành cũng có học viện Tuần Kiểm, thực chất là sĩ quan dự bị của Tuần Kiểm Ti, phần lớn thành viên của Tuần Kiểm Ti đều xuất thân từ nơi đó.
"Không phải."
Vương Minh mỉm cười lắc đầu, "Ta đến từ Bạch Nguyệt Thành! Tốt nghiệp học viện Tuần Kiểm Bạch Nguyệt."
Trần Na ở một bên ngạc nhiên xen vào: "Học viện Tuần Kiểm Bạch Nguyệt?"
Vương Minh khẽ gật đầu, cũng không nói nhiều, dường như không quá quan tâm đến Trần Na.
Trong lòng Lý Hạo khẽ động.
Bạch Nguyệt Thành!
Gần Ngân Thành có một vài tòa thành thị, nhưng tất cả đều có quy mô tương đương với Ngân Thành, tổng nhân khẩu chỉ tầm vài triệu người.
Nhưng cách Ngân Thành 300 dặm có một tòa thành rất lớn, chính là Bạch Nguyệt Thành.
Bạch Nguyệt Thành cũng có một vị thế rất đặc biệt, thủ phủ của tỉnh Ngân Nguyệt, tỉnh Ngân Nguyệt, là cái tên được kết hợp giữ Ngân Thành và Bạch Nguyệt Thành.
Thậm chí cái tên Ngân Thành còn được đặt ở trước.
Bất quá đây đã là chuyện của quá khứ, theo thời gian, vị trí địa lý của Ngân Thành dần dần lộ ra nhiều khuyết điểm. Dân cư lần lượt di dời đi, giờ đây Ngân Thành chỉ là một trong 32 tòa thành bình thường của Ngân Nguyệt.
Nghe nói bên trên thậm chí còn đang thảo luận xem có nên đổi tên Ngân Nguyệt thành Nguyệt Diệu hay không. Ở đại phủ Ngân Nguyệt, Diệu Quang chính là tòa thành lớn thứ hai, so ra thì còn thịnh vượng hơn Ngân Thành nhiều.
Đương nhiên, chuyện này vẫn chưa có kết quả, bởi vì cao tầng Ngân Thành đã nhiều lần từ chối, dù sao Ngân Thành cũng đã từng trải qua thời kỳ vô cùng huy hoàng.
Những suy nghĩ ấy trôi qua trong nháy mắt, Lý Hạo đang nghĩ, học viên tốt nghiệp học viện Tuần Kiểm của Bạch Nguyệt Thành mà lại đến đây...
Không cần biết thân phận của đối phương là thật hay giả thì chỉ riêng chuyện này đã là vấn đề. Còn nếu là thật... Bọn họ tìm người ở xa như vậy là để ta không có chỗ điều tra sao?
Trần Na tò mò bắt chuyện: "Vương Minh, vậy tại sao ngươi lại tới đây?"
Vương Minh cười đáp: "Ngân Thành không phải rất tốt sao? Tất nhiên... lý do chính là vì áp lực cạnh tranh ở Bạch Nguyệt Thành rất cao, không dễ thăng tiến. Gia đình đã đề nghị ta đến đây, dù sao nơi này cũng đỡ có áp lực cạnh tranh hơn, xem thử có thể thăng tiến một chút không, sau đó sẽ gọi ta về sau."
Đã hiểu!
Trần Na gật đầu, “Tính toán không tệ, vả lại Ngân Thành tuy nhỏ nhưng cơ hội thăng tiến đúng là đơn giản hơn hẳn. Chúng ta ít người hơn, đồng nghĩa với việc có nhiều cơ hội hơn! Ở thành phố lớn, áp lực cạnh tranh quá khắc nghiệt, ngươi lựa chọn khá khôn ngoan!”
“Ta cũng nghĩ vậy."
Vương Minh tươi cười càng thêm xán lạn, cực kỳ soái khí, Trần Na có phần bị hấp dẫn, nhanh chóng dời tầm mắt nhìn sang Lý Hạo, dường như đang muốn làm vậy để bình phục tâm tình.
Lý Hạo thấy thế thì không khỏi bất lực.
Ý gì đây?
Ngươi từng khen ta rất đẹp trai mà!
Phụ nữ thật là...
Đương nhiên, đây không phải là lúc quan tâm những chuyện này, Lý Hạo cũng dần dần bình tĩnh lại.
Sợ cái gì!
Binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn!
Tại thời điểm này, ta có thể ngay lập tức phát hiện ra sự khác biệt của đối phương thì xem như ta chiếm tiên cơ. Bất kể đối phương là ai thì chuyện cũng xảy ra rồi, kệ nó thôi!
Nói vài câu với Vương Minh xong, Lý Hạo trực tiếp bỏ con giữa chợ, “Trần Na, ngươi chỉ dẫn Vương Minh trước đi, ta ra ngoài một lát."
“Ngươi đi đâu?"
“Đội chấp pháp."
“Lại đi?"
Lý Hạo qua loa đáp: “Vì nhiệm vụ cuối tháng, không phải ta đã nhận nhiệm vụ bảo vệ thầy trò Ngân Thành cổ viện sao? Cũng phải qua đó bàn bạc, huấn luyện một chút, tránh để sự cố xảy ra.”
Trần Na không thể nói gì hơn, bất lực đáp: “Lúc đó ta rủ ngươi đăng ký thì người không chịu, hiện tại lại hăng hái tham gia. Thôi, mau đi đi, ta chỉ dẫn Vương Minh trước vậy!"
Lý Hạo trêu ghẹo: “Vương Minh đẹp trai tuấn tú như vậy giao cho ngươi, ngươi còn không vui?"
Sau đó, hắn nhìn Vương Minh cười nói: “Vương Minh, ngươi theo Trần Na học đi, công việc rất đơn giản, ngươi là học viên tốt nghiệp từ học viện đỉnh cấp, chắc chắn rất thông minh, sẽ sớm quen hết với công việc ở đây thôi."
Vương Minh thân thiện tiếp lời: “Hạo ca, tối nay cùng nhau ăn cơm đi. Ta mời khách. Dù sao cũng là người mới tới, hai người lại là tiền bối của ta, cũng phải cho ta cơ hội lấy lòng đi chứ!"
“Được được!"
Trần Na vội vàng gật đầu, Lý Hạo vốn dĩ muốn từ chối nhưng sau khi nghĩ lại, hắn liền thoải mái đáp ứng: “Được rồi, vậy phiền ngươi tiêu tốn một phen!"
Dứt lời, hắn liền đứng dậy rời đi.
Mời khách?
Mời cái đầu nhà ngươi!
Quá nửa là gia hỏa này đến đây vì ta.
Không phải người của huyết ảnh đến theo dõi thì chính là người của Tuần Dạ Nhân đến nhìn chằm chằm.
Có điều nếu Tuần Dạ Nhân phái người tới thì sao gã lại phải điệu thấp như vậy nhỉ?
Lẽ nào là vì không muốn chạm mặt huyết ảnh? Hoặc là đám người này biết rõ tình hình ở Ngân Thành nhưng lại ẩn nấp, không muốn lộ diện.
Rất có thể bọn họ đã nhìn ra mục tiêu của huyết ảnh là Lý Hạo hắn, vì vậy mới cử người đến đây tiếp cận, nhân tiện dò xét một lượt xem sao.
Không chừng căn bản là chưa giao tiếp với phía cao tầng Ngân Thành câu nào đã trực tiếp đến, muốn quan sát tình hình trước.
“Dám táo bạo như vậy, còn trực tiếp đến Tuần Kiểm Ti... Xem ra không phải là Siêu Năng Giả của phía huyết ảnh, dù gì đây cũng là cơ quan hành pháp cao nhất ở Ngân Thành, bọn chúng không thể huênh hoang như vậy được, cho nên xác suất cao là người của Tuần Dạ Nhân!”
Lý Hạo thầm phán đoán, hắn không dám nói chắc rằng những gì mình nghĩ đều đúng, nhưng phải chắc chắn đến 80% Vương Minh là Tuần Dạ Nhân!
Tinh Quang Sư!
Khá lắm, còn trẻ như vậy, tất nhiên, tuổi tác chưa chắc đã là thật.
Đại não Lý Hạo nhanh chóng vận chuyển, rốt cuộc đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?
Nếu thật sự là Tuần Dạ Nhân thì có lẽ... là chuyện tốt.
“Lúc đầu ta còn lo rằng chưa chắc Lưu Long đã đảm đương nổi, nhưng nếu Tuần Dạ Nhân đã tham dự vào thì chẳng phải an toàn của ta sẽ càng được bảo đảm hơn sao?"
Nghĩ vậy, Lý Hạo thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Hắn nhanh chóng bước vào tầng hầm của đội chấp pháp.
“Tới trễ rồi!"
Lưu Long đã đến từ lâu, Lý Hạo cũng không để ý lắm, chỉ nhẹ nhàng giải thích sơ tình huống cho ông ta nghe: “Trong phòng Cơ Yếu có mấy người mới vào. Vương trưởng phòng phân công một người đi theo ta, chắc là để bàn giao công việc, ta cần giải thích một chút. Không thể không nói, người tốt nghiệp từ học viện Tuần Kiểm ở Bạch Nguyệt Thành quả nhiên rất giỏi, chỉ nói qua loa một ít mà đã hiểu hết vấn đề.”
Lưu Long gật đầu, tỏ vẻ không quan tâm.
Lý Hạo thấy thế thì thầm phán đoán, hoặc là Lưu Long thật sự không biết, hoặc là lòng dạ đối phương quá sâu.
Lý Hạo lại nói: “Lão đại, tối hôm qua ngài có phát hiện gì không? Có người theo dõi ta sao?"
“Khó nói, cũng có thể. Lúc ta đến thì không phát hiện được gì."
Lý Hạo rất quan tâm chuyện này, có điều không phải là về huyết ảnh mà là chuyện khác, hắn hỏi thẳng vào chính sự: “Lão đại, người bình thường có thể phát hiện được Tinh Quang Sư không? Giữa đối phương và chúng ta có điểm gì khác biệt?"
Lưu Long ngẩn ra, “Liễm Diễm chưa nói với ngươi sao?"
“Chưa."