Thời gian lẳng lặng trôi qua, không nhanh không chậm. Nhưng đối với kẻ bi thương thì chẳng khác nào người già tập tễnh, còn trong mắt những kẻ hạnh phúc thì tựa như trẻ nhỏ chạy vụt qua.
Thẩm Giai Du cùng Lục Duy đã ở bên nhau hơn một năm. Cậu cũng dần quen với những yêu cầu đột ngột đến từ Lục Duy. Chẳng hạn như khi hai người làm bài tập ở nhà, hắn bất ngờ yêu bảo Thẩm Giai Du cởϊ áσ lộ vυ' cho hắn. Đến giờ cậu vẫn luôn tự hỏi, từ khi nào mà cậu đã bắt đầu làm những việc này một cách thành thạo như vậy, rõ ràng lúc trước cậu còn cảm thấy không chấp nhận nổi, vậy mà chỉ sau một thời gian đã tiếp thu nghe lời.
Rõ ràng cả hai vẫn chưa đủ tuổi thành niên, mấy song nhi khác còn đang ngây ngô học cách tự bảo vệ bản thân trong tiết sinh lý, vậy mà cậu đã dâng vυ' cho người ta hôn cắn sờ soạng biết bao nhiêu lần, ngay cả âʍ ɦộ nho nhỏ cũng bị bàn tay kia động chạm vuốt ve.
Có đôi khi Lục Duy hứng thú, hắn sẽ luồn cả hai tay vào trong quần cậu, nhào nặn cho đến khi âʍ ɦộ tê dại, nước da^ʍ chảy lênh láng, khiến chân cậu mềm nhũn không đi nổi.
Học xong lớp mười một, bọn họ liền tiến vào một năm quan trọng và áp lực nhất của cuộc đời. Học sinh ở lớp trọng điểm ít nhiều đều có chút lo sợ bất an, nhưng Lục Duy thì vẫn như cũ. Hắn tiếp thu rất nhanh, chỉ cần giáo viên nói qua một lần thì hầu như có thể hiểu hết, bởi vậy nên thời gian rảnh rỗi cũng nhiều hơn so với các bạn học cùng lớp.
Hắn vẫn yêu cầu ngồi cùng bàn với Thẩm Giai Du, thành tích của Thẩm Giai Du cũng vươn lên bám sát theo hắn, thầy cô thấy vậy thì rất vui mừng. Chuông tan học vang lên, tiết kế tiếp là thể dục, đây chính là cơ hội duy nhất trong tuần để mọi người giải lao thả lỏng. Bạn học vội vã phân nhóm, ôm bóng rổ cùng các dụng cụ khác chạy ra sân.
Lục Duy từ chối lời mời gia nhập của đồng bọn, hắn đưa Thẩm Giai Du vào trong căn phòng cuối cùng của nhà vệ sinh. WC trong trường tương đối cũ kỹ, hắn lấy khăn giấy lau sạch bụi bẩn trên két nước cùng tường gạch rồi mới đè Thẩm Giai Du lên, cúi đầu hôn xuống đôi môi phấn nộn mà hắn mong nhớ.
Cánh môi mềm mại không dày không mỏng, Lục Duy như người bị đói khát lâu ngày, hắn ngậm lấy liên tục mυ'ŧ cắn miệng nhỏ, thậm chí còn duỗi đầu lưỡi đi vào cưỡng ép Thẩm Giai Du nuốt nước bọt của hắn. Đến khi tách ra còn chưa thỏa mãn mà ngậm chặt cánh môi, há răng nghiền cắn.
“Ưm…. nhẹ chút….. Đừng để lại dấu….”
Lục Duy nghe lời thả lỏng khớp hàm, nhưng không dừng nụ hôn này lại. Ban đầu hai tay hắn giữ lấy Thẩm Giai Du, ấn cậu vào tường, lúc này lại đổi thành một tay ôm eo, một tay khác không an phận mà thò vào trong vạt áo, cởi bỏ áo nịt ngực, nắm lấy một bên vυ' thơm ngọt bắt đầu dùng sức vuốt ve.
“Ưh…..”
Thẩm Giai Du đã quen với kɧoáı ©ảʍ từ thịt vυ' mang lại. Lục Duy dốc lòng dạy dỗ hơn một năm, cuối cùng thì từ bộ ngực bằng phẳng như nam sinh nay đã trở thành ngực cỡ A của nữ sinh, hai bầu vυ' nhỏ dâʍ đãиɠ hơi phồng lên thành một độ cung khiến người muốn bóp, vỗ.
Lục Duy sợ dọa Thẩm Giai Du nên đã kiềm nén ham muốn ngược đãi bên trong hắn lại, dù vậy thì sức lực của hắn vẫn khiến đối phương đau đớn.
“Đau….”
Thẩm Giai Du đáng thương thốt lên.
Cuối cùng Lục Duy cũng buông tha cho cánh môi bị chà đạp, trán hai người dán vào nhau thở hổn hển, không khí ngập tràn hương vị tìиɧ ɖu͙©.
Giọng nói Lục Duy khàn khàn.
“Tiểu Ngư mười sáu tuổi rồi, đã trưởng thành rồi.”
Nói xong hắn liền xoay Thẩm Giai Du lại, mặt cậu đối diện với tường gạch men lạnh lẽo, còn lưng thì quay về phía hắn. Lục Duy tháo dây lưng ra, mất đi trói buột, quần tây của cậu lập tức rơi xuống mắt cá chân, Lục Duy không có dừng lại mà kéo luôn cả qυầи ɭóŧ cotton trắng ôm chặt hai cánh mông căng tròn, để lộ ra bờ mông cong vểnh cùng hai chân dài thẳng tắp.
“Lục Duy….. Đừng mà…. Em không muốn….”
Thẩm Giai Du có chút sợ hãi, cậu biết Lục Duy vẫn luôn chờ cậu lớn lên. Lúc trước dù hắn có ham muốn cỡ nào thì cũng chỉ đưa tay vào sờ soạng giải khát, chưa bao giờ cởϊ qυầи cậu ra.
“Không muốn gì? Hửm?”
“Em không biết…..Ư….”
Thẩm Giai Du gấp đến muốn khóc, cậu vừa sợ bên ngoài nghe thấy động tĩnh của bọn họ trong đây nên nhịn xuống, lại vừa sợ Lục Duy lại làm ra chuyện quá trớn với cậu.
Lục Duy kéo khóa quần, lấy du͙© vọиɠ đã cương cứng ra, ngón tay lại vói vào trong âʍ ɦộ ướŧ áŧ moi móc, dùng dâʍ ɖị©ɧ trên tay bôi lên phía bên trong cặp đùi non mềm trắng nõn. Hắn cắm gậy th*t vào khe đùi ma sát với miệng huyệt.
“Tiểu Ngư đừng sợ, anh sẽ không tiến vào âm đ*o của em, kẹp chân chặt lại để anh làm.”
Nghe được cam kết của hắn Thẩm Giai Du mới thoáng yên tâm, sau đó nghe lời phối hợp kẹp chặt hai chân để Lục Duy nhanh kết thúc. Dù gì nơi này cũng là trường học, nên thường xuyên có học sinh đến đây giải quyết. Thẩm Giai Du cứng đờ, cả người căng thẳng vì sợ người bên ngoài chú ý.
Lục Duy ở sau Thẩm Giai Du thoải mái đẩy eo ra ra vào vào.
Thiếu niên ngây ngô bị người lột quần đè trong WC chân giao*, áo sơ mi mở toang, tất cả những chuyện mà Lục Duy làm khiến cho Thẩm Giai Du cảm thấy rất đáng sợ.
Lục Duy nhắm mắt lại thở dài một hơi, tự nhủ bản thân phải chờ thêm một lúc nữa, hắn nhất định có thể tìm được cách để phá trinh nữ huyệt dâʍ đãиɠ kia, để cho thỏ nhỏ thuần khiết này không thể rời bỏ hắn được. Trong lòng hắn vẫn còn chút bất an, tuy rằng Thẩm Giai Du là người thổ lộ trước, nhưng hắn lại sợ hãi một ngày nào đó Thẩm Giai Du sẽ xoay người đi mất, hắn không chịu nổi cảm giác mất mát đó, vòng tay ôm chặt Thẩm Giai Du.
Thân dưới không ngừng va chạm vào khe hở giữa hai chân trắng nõn, qυყ đầυ tiết ra chất dịch cọ qua âʍ ɦộ, thậm chí nhiều lần còn đâm mở miệng huyệt non nớt, như muốn tiến vào trong lỗ huyệt đóng kín. Mỗi lần như vậy, Thẩm Giai Du vừa cầu xin vừa nhón chân muốn trốn.
Nhưng mà cậu đã quên người phía sau cao hơn cậu mười mấy phân, dù nhón chân thì cũng không thể né tránh được. Thân trên bị mở rộng trần trụi bị đè trên tường gạch lạnh lẽo, bộ ngực mềm mại không ngừng bị ma sát, núʍ ѵú liên tục bị trêu đùa đến sắp trầy da.
Thẩm Giai Du khóc lóc xin tha.
“Dừng lại được không Lục Duy, em đau quá…. Ngực đau quá…”
Thấy người trước mặt khóc xin như vậy, Lục Duy cũng không trêu chọc nữa, hắn thở hổn hển đâm rút ra vào giữa hai chân đỏ hồng của Thẩm Giai Du thêm mấy lần. Cuối cùng, qυყ đầυ phá vỡ miệng âʍ ɦộ phấn nộn, từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào bên trong âm đ*o.
Lục Duy lau chùi gậy th*t, kéo khóa quần, trở thành bộ dạng chỉnh tề sạch sẽ như lúc ban đầu. Thẩm Giai Du thì ngược lại, áo sơ mi cùng áo ngực đã bị Lục Duy kéo xuống treo trên khuỷu tay, hai vυ' non nớt bị cọ xát đỏ bừng, hắn sờ vào thì thấy xúc cảm da thịt lạnh mát.
Mông thịt tròn trịa bị Lục Duy đâm hồng, trông như vừa bị tát. Vị trí giữa hai chân càng không cần nói tới, ước chừng phải mấy ngày tới đều phải hạn chế đi đường.
Âʍ ɦộ chưa kinh nhân sự** phun ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính nhớp, chảy xuống bắp đùi. Cảnh đẹp trước mắt khiến Lục Duy hận không thể áp lên làm thêm phát nữa, nhưng nghĩ đến tiếng chuông vào học đã vang lên nên đành bỏ cuộc.
Thẩm Giai Du khom xuống nhìn nơi bí ẩn giữa hai chân, lúc này dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, đôi mắt đỏ hoe.
“Lục Duy….Em có thể…. Cái đó?”
“Mang thai?”
Lục Duy lấy khăn giấy lau sạch hạ thân cho Thẩm Giai Du. Hắn chỉ chùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên đùi và bên ngoài âʍ ɦộ, còn bên trong, nơi hắn vừa chọc mở bắn vào, dường như bị hắn cố tình quên đi. Sau đó hắn giúp cậu mặc áo ngực cùng áo sơ mi lại ngay ngắn.
Thấy Thẩm Giai Du không lên tiếng, Lục Duy cười nói.
“Em vẫn là một xử tử***, sao có thể mang thai được chứ?”
*chân giao: quan hệ bằng chân.
**chưa kinh nhân sự: chưa từng trải qua việc đó trước đây (t cũng không biết dịch sao cho hay nên đành để vậy, ai có ý kiến gì thì giúp t với nha ^^)
***xử tử: vẫn còn trinh