Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 196: Tôi muốn cả tài sản và người đàn ông của cô

Tất nhiên Giản Nghi Ninh không thể cho cô một câu trả lời, anh ấy đề nghị: “Ảnh Tử, mặc kệ anh ta phát điên đi. Dù sao thì cô ở đây không còn an toàn nữa, chúng ta vẫn nên ra nước ngoài thôi.”

“Được.”

Thời Du Huyên đồng ý, Giản Nghi Ninh đã vui mừng khôn xiết.

Thật tuyệt vời, Ảnh Tử đã đồng ý đi cùng anh ấy.

Có Thịnh Hàn Ngọc ở Giang Châu thì lúc nào cũng như một quả bom nổ chậm, không biết khi nào sẽ nổ, nhưng Thời Du Huyên đồng ý ra nước ngoài với anh ấy thì lại khác.

Thay đổi sang một môi trường mới ở nước ngoài thì đương nhiên sẽ mang đến một tâm trạng khác.

Bây giờ Ảnh Tử mang thai là lúc cần sự quan tâm của mọi người nhất. Giản Nghi Ninh tin rằng sự chân thành của anh ấy sẽ chắc chắn như kiềng ba chân. Khi đến nước ngoài, Ảnh Tử sẽ dần quên Thịnh Hàn Ngọc và yêu mình.

Nhà họ Giản.

Khi bà Giản nhìn thấy xe của Thịnh Hàn Ngọc đậu ở cửa liền vội vàng gọi con gái: “Di Tâm, Hàn Ngọc đến rồi, mau xuống đây đi.”

Giản Di Tâm đang ở trên lầu nghe thấy mẹ gọi, cô ta nghĩ rằng Thịnh Hàn Ngọc đến tìm mình nên khấp khởi mừng thầm.

“Mẹ đừng la lớn như vậy, lỡ người ta nghe thấy thì còn ra thể thống gì nữa.” Cô ta vừa đi xuống lầu vừa trách cứ.

Bà mẹ vội vàng xin lỗi: “Mẹ xin lỗi, mẹ vội quá nên không nghĩ ra. Di Tâm, con đừng giận mẹ, lần sau mẹ sẽ chú ý.”

Kể từ khi con gái trở về, bà Giản vẫn luôn đối xử rất cẩn thận, đáp ứng mọi yêu cầu và giải quyết mọi bất mãn cho cô ta.

Trên cơ bản có thể nói là cô ta muốn một thì không thể hai, đối xử với con gái tốt hơn với với con trai gấp nhiều lần.

Bà ta đã mất con gái một lần nên không thể để mất lần thứ hai.

Trong lúc nói chuyện, Thịnh Hàn Ngọc đã từ bên ngoài đi vào.

“Hàn Ngọc, anh đến tìm em à?” Giản Di Tâm tươi cười đon đả.

“Không phải, em trai em có nhà không?”

Nụ cười tươi trên gương mặt của Giản Di Tâm như đông cứng lại nhưng chỉ là thoáng qua.

Trong giây lát cô ta đã trở lại dáng vẻ ban đầu: “Nó không có ở nhà, không biết trong khoảng thời gian này đang bận cái gì mà cứ luôn chạy ra ngoài suốt.”

Thật ra Giản Di Tâm đang nói dối, cách đây nửa tháng, Giản Nghi Ninh đã gây gổ với gia đình một trận.

Cô ta đã cử người theo dõi Giản Nghi Ninh mới biết, sau khi Thời Du Huyên bị mất tích đã được Giản Nghi Ninh tìm ra và đây chính là điều đã khiến cô ta nổi cơn tam bành.

Cô ta có thể che giấu tâm tư của mình với Thịnh Hàn Ngọc, nhưng cô ta không thể gạt được em trai của mình.

Em trai mắng cô ta là vô liêm sỉ, là bạch liên hoa, là trà xanh.

Cô ta dùng thủ đoạn kinh tởm để chia rẽ Thịnh Hàn Ngọc và Thời Du Huyên, còn khiến cô bị sảy thai…

Giản Di Tâm còn chưa kịp thể hiện sự tức giận thì bà Giản đã tát con trai mình hai cái, bà ta bao biện cho con gái và nói rằng tất cả những thứ này đều là của Giản Di Tâm, còn Thời Du Huyên đã cướp thành quả của người khác.

Cho nên đứa con gái làm gì cũng không quá đáng, mà chỉ lấy lại những gì thuộc về cô ta mà thôi.

Cậu con trai đối đầu với chị gái như thế chính là bị Thời Du Huyên mê hoặc.

Bà ta sẽ không bao giờ đồng ý để một người phụ nữ đã ly hôn bước qua cửa nhà họ Giản, nếu không gϊếŧ chết lòng tơ tưởng của đứa con trai đối với Thời Du Huyên thì dù bà ta có chết cũng không đồng ý cho hai người họ được sống tốt.

Ông Giản vẫn luôn giữ thái độ trung lập nhưng trong vấn đề này đã đứng cùng chiến tuyến với vợ, vì vậy mà Giản Nghi Ninh bỏ nhà đi đã hơn nửa tháng không về.

Nghe thấy Giản Nghi Ninh không có ở nhà, Thịnh Hàn Ngọc quay người định bỏ đi.

Giản Di Tâm đứng sau nói: “Hàn Ngọc, anh tìm Nghi Ninh có chuyện gì, có tiện nói với em không? Đợi nó về em sẽ chuyển lời lại cho.” Cô ta rất thông minh, không hề tỏ ra bất mãn, luôn khiến người đối diện có thiện cảm và thấy cô ta là người hiền lành lương thiện.

Thịnh Hàn Ngọc quay lại và mỉm cười xin lỗi với cô ta: “Không có gì quan trọng cả, đợi cậu ấy về thì anh sẽ gọi điện.”

“Ừ.”

Mặc dù trong lòng Giản Di Tâm rất thất vọng nhưng cô ta không biểu hiện ra trên mặt, mà lại còn tỏ vẻ thân thiết nói: “Đã trưa rồi, anh đừng về nữa. Em xuống bếp nấu hai món mà anh thích ăn, mới có mấy ngày mà anh đã gầy đi rồi…” Cô ta đưa tay ra định vuốt ve má anh.

Trước kia những cử chỉ như thế giữa hai người là điều hết sức bình thường, nhưng Thịnh Hàn Ngọc lại né tránh: “Không cần đâu, anh còn có việc quan trọng phải làm. Hôm khác… hôm khác cùng nhau ăn cơm vậy.”

Nói xong, không đợi Giản Di Tâm đồng ý thì người đã vội vã bước ra khỏi cửa, như thể nếu chậm một bước sẽ bị cô ta xử lý.

Cô ta nhìn theo chiếc xe đang lái đi xa, xa tới nỗi ngay cả bóng xe cũng không nhìn thấy.

Khuôn mặt dịu dàng điềm tĩnh dần dần biến dạng, trên mặt hiện lên một vẻ độc ác.

Giản Di Tâm tự lẩm bẩm: “Thời Du Huyên, cô chờ đó, nhất định tôi sẽ khiến cô sống chẳng vui vẻ gì đâu.”

Trong một tháng này, không biết bao nhiêu lần cô ta đã mời Thịnh Hàn Ngọc đi ăn, xem phim, đến những nơi trước kia họ thường đến… nhưng đều bị từ chối.

Biểu hiện và những gì cô ta vừa nói đã bị bà Giản nghe thấy, khiến bà ấy cũng rùng mình sợ hãi trước giọng điệu lạnh lùng của con gái mình.

“Di Tâm, con có sao không?”

Cô ta mặc kệ bà ta, đổi giày để đi ra ngoài.

“Di Tâm, con định đi đâu?”

“Đừng lôi thôi nữa, con không phải là tù nhân, đừng trông chừng con.” Giọng điệu của cô ta không tốt lành gì nên bà mẹ cũng không dám hỏi tiếp.

Giản Di Tâm lên xe bật GPS, lộ trình mấy ngày qua của Thịnh Hàn Ngọc đã ở ngay trước mắt cô ta.

Biểu tượng cho thấy bây giờ anh đang ở tập đoàn Thiên Mã.

Đúng thật là anh đã đi tìm con đàn bà đê tiện đó, cô ta mời anh ăn cơm mà không chịu, thế mà lại đi tìm đồ đê tiện kia ư?

Giản Di Tâm đã bí mật cài đặt hệ thống GPS trên điện thoại di động của Thịnh Hàn Ngọc, nên cô ta biết rõ mọi hành tung của anh trong lòng bàn tay.

Một tháng này, mặc dù anh đối xử với cô ta không nóng cũng không lạnh nhưng cũng không có đi tìm Thời Du Huyên, thế nên cô ta cũng yên lặng chờ đợi.

Vốn Giản Di Tâm nghĩ rằng Thịnh Hàn Ngọc sẽ cảm thấy áy náy với Thời Du Huyên, chờ cho sự áy náy này phai nhạt thì tự nhiên anh sẽ tìm đến cô ta mà nối lại tình xưa.

Kết quả là sau một tháng, anh không đến tìm cô ta nhưng lại bắt đầu điên cuồng đi tìm Thời Du Huyên.

Tất cả các loại thông báo về người mất tích đang tràn ngập, tất cả đều đang tìm kiếm con đàn bà đê tiện đó.

“Thời Du Huyên, tôi sẽ không để cô được như ý đâu.”

Cô ta bẻ tay lái và lái thẳng đến khu chung cư Lệ Thủy.

Tập đoàn Thiên Mã.

Toàn bộ cao ốc văn phòng là một khung cảnh nhộn nhịp, nhưng bận rộn mà không hỗn loạn.

Công ty bất ngờ thông báo sẽ đổi chỗ, những người đang nắm giữ các vị trí quan trọng trong công ty có nguyện vọng tiếp tục làm việc ở nước ngoài đã bận rộn xin hộ chiếu và visa suốt hai ngày nay.

Nhân viên bình thường và nhân viên phải ở lại chăm sóc con cái không thể đi nước ngoài thì phải làm thủ tục tạm rời cương vị công tác với phòng nhân sự.

Công ty đã chuẩn bị một khoản thanh toán thôi việc rất hậu hĩnh cho mỗi nhân viên tạm rời cương vị công tác và đều có những đánh giá xuất sắc trong hồ sơ nhân viên.

Sau khi những nhân viên này nghỉ việc thì họ sẽ không khó để tìm một công việc tốt. Tất nhiên, ngay cả khi họ không muốn tìm việc thì vẫn có thể tự khởi nghiệp. Việc chi trả tiền thôi việc hậu hĩnh như vậy là có một không hai ở Giang Châu.

Thiên Mã đột ngột thông báo rằng sẽ rời khỏi Giang Châu, đột ngột như khi nó xuất hiện ở Giang Châu, không hề báo trước.

Những người đã hoàn thành các thủ tục hoặc đã làm xong hộ chiếu thì đang giải quyết công việc cuối cùng của tập đoàn.

Thiên Mã dời chỗ chứ không phải phá sản.

Rất nhiều mối hợp tác vẫn được tiếp tục, chỉ có tất cả mối hợp tác với Đính Thịnh là tuyên bố ngừng hẳn.

Vì vậy, khi Thịnh Hàn Ngọc xuất hiện ở quầy lễ tân, nhân viên lễ tân cũng không hề ngạc nhiên: “Xin chào chủ tịch Thịnh, tổng giám đốc Lý của chúng tôi đang đợi anh trong văn phòng.”

Tổng giám đốc Lý là người phụ trách nghiệp vụ của công ty cho Thời Du Huyên, cô và Giản Nghi Ninh không có ở đây nên toàn bộ công việc sẽ do anh ta xử lý.

“Tôi không tìm anh ta, Giản Nghi Ninh ở đâu?”

Nhân viên lễ tân nói: “Tổng giám đốc Giản không có ở đây, nếu anh có việc gấp thì vui lòng gọi cho anh ấy.”

Nếu có thể liên lạc được với Giản Nghi Ninh thì anh đã gọi điện từ lâu, còn đến lượt cô gái nhỏ ở quầy lễ tân nhắc nhở sao?

“Cho tôi mượn điện thoại được không?” Anh nói.

Lễ tân cho rằng điện thoại di động của anh hết pin nên vội vàng đưa điện thoại bàn cho Thịnh Hàn Ngọc. Anh dùng điện thoại bàn của Thiên Mã gọi điện cho Giản Nghi Ninh nên nhanh chóng được kết nối: “Có chuyện gì?”

“Huyên Huyên đâu?”

Tút tút tút.

Anh vừa hỏi, Giản Nghi Ninh đã cúp điện thoại.

Thịnh Hàn Ngọc nói với nhân viên quầy lễ tân: “Tôi mặc kệ cô dùng cách nào, hãy mau chóng liên hệ với chủ tịch của cô hoặc tổng giám đốc Giản càng sớm càng tốt. Nói với họ rằng tôi muốn gặp họ, ai cũng được, tôi sẽ không nói chuyện với bất kỳ ai ngoại trừ hai người đó.”

Nói xong, anh ngồi xuống ghế sô pha ở khu vực lễ tân của công ty và bình tĩnh chờ đợi.

Giản Nghi Ninh nhận được tin nhắn Wechat từ thư ký, bày ra vẻ mặt khó xử.

Thời Du Huyên nói: “Thịnh Hàn Ngọc muốn gặp anh, phải không?”

“Phải.”

“Vậy anh đi đi, anh đi sẽ tốt hơn so với tôi đi.”

Giản Nghi Ninh hiểu ý cô.

Thịnh Hàn Ngọc không muốn gặp Giản Nghi Ninh mà chỉ muốn tìm Thời Du Huyên thông qua anh ấy. Nhưng Thịnh Hàn Ngọc biết muốn gặp cô sẽ không có cửa nên chỉ đành hòa hoãn, định bụng tìm ra sơ hở từ chỗ của Giản Nghi Ninh.