Luật Sư Hạng Nhất

Chương 106: Chủ nhà (2)

Lâm Nguyên cười khan một tiếng, nói: “Lại còn có chuyện trùng hợp như vậy.”

Thật sự là trùng hợp sao?

Thật ra thì điều này căn bản đã không phải trùng hợp nữa, mà những điều “trùng hợp” này vốn có mục đích rõ ràng, chạy thẳng tới bên người anh rồi.

Ban đầu sau khi anh tỉnh lại thì không dùng đến vé tàu bay kia, mà chuyển đến luật sở Nam Thập Tự. Nếu như chủ nhà vẫn luôn ở trong bóng tối chú ý đến hành động của anh, muốn biết những điều này cũng không khó khăn.

Nhà trọ dùng để sắp xếp anh đã đến hạn thuê, đương nhiên anh sẽ cần nhà mới.

Chủ nhà có thể tính toán tốt thời gian, lấy thân phận thích hợp để xuất hiện.

Lần trước ông ta cũng đã nói, ông ta biết rất nhiều sinh viên đã từng công tác ở Nam Thập Tự, thông qua những quan hệ này, đã gặp được Locke muốn giúp Yên Tuy Chi tìm phòng, điều này quá đơn giản.

Khó trách Yên Tuy Chi bởi vì đi công tác mà bỏ lỡ mất ngày xem phòng, ông ta lại đồng ý sắp xếp lại thời gian lần nữa.

Cũng khó trách ông ta đồng ý cho bảy ngày ở thử, để cho Yên Tuy Chi nghỉ ngơi trước, ngay cả cách trả tiền phòng cũng được sửa lại tương ứng.

“Trước đó anh có phát hiện ra không?” Lâm Nguyên hỏi.

Yên Tuy Chi vuốt tay, “Rất khó biết được, dù sao trừ tiền thuê nhà vượt khỏi phạm vi thừa nhận của tôi bây giờ, những thứ khác gần như là chuẩn bị vì tôi, thời gian rất đúng dịp, ngay cả cách trưng bày trong phòng ngủ cũng rất phù hợp.”

“Tiền thuê nhà là bao nhiêu?” Lâm Nguyên có chút kinh ngạc, “Nếu đã đến vì anh, tại sao chú đuôi sam phải định giá cao chứ? Vì để người khác không chú ý? Chú ấy cũng không sợ anh nhìn một cái liền chạy sao?”

Yên Tuy Chi yên lặng uống một hớp sữa bò, hàm hồ nói: “Thực ra không có gì, nhưng chắc ông ta quên mất bây giờ tôi chỉ là một thực tập sinh.”

Luật sư Cố không nhìn nổi nữa, mở miệng giúp chủ nhà nói một câu: “Thứ cho tôi nói thẳng, thật ra tiền thuê nhà đó rất vi diệu. Vừa vặn đè lên mức thực tập sinh có thể chịu được, sinh viên bình thường chỉ cần thương lượng một chút là có thể cho thuê. Hiển nhiên ông ta đã cân nhắc đến việc thầy là thực tập sinh rồi, chỉ là không ngờ thầy chả có đồng nào mà còn dám đi thuê phòng thôi.”

Yên Tuy Chi: “…”

Sao anh có thể tìm một tên phá đám đến ngồi bên cạnh thế nhỉ?

Lâm Nguyên hòa hoãn tình cảnh một chút: “…Quả thật chưa bao giờ nghe đến người thuê như vậy.”

Yên Tuy Chi dở khóc dở cười: “Bữa sáng của cậu sắp lạnh rồi đấy, bác sĩ.”

Nói cách khác chính là — cậu nhét hai miếng vào miệng rồi im mồm đi trước được không?

Lâm Nguyên cúi đầu cắn bánh cuốn của mình.

Cắn hai cái, hắn ta lại cười lên: “Như vậy xem ra, mặc dù chú đuôi sam đã rất cố gắng rồi, nhưng hai người có thể gặp mặt vẫn phải dựa vào vận cứt chó.”

Yên Tuy Chi: “…”

Anh vừa ăn sáng vừa gửi một tin nhắn cho chủ nhà:

[Lúc nào về Decama?]

Qua khoảng năm phút, chủ nhà mới trả lời: [Bị năm chục ngàn con vịt làm ầm ĩ ù tai, mới vừa đọc được. Vốn là hôm nay đã về Decama rồi, nhưng có chuyện nên tạm thời tôi phải trì hoãn ở bên này một ngày, ngày mai mới về được.]

Yên Tuy Chi: [Năm chục ngàn con vịt?]

Chủ nhà: [Bị người cả phòng bao vây đuổi chặn đường, ép tôi tìm tình yêu xế chiều. Không nhắc đến việc này nữa, tìm tôi có việc gì?]

Yên Tuy Chi: [Không có gì, mời ông uống trà chiều thôi.]

Quan hệ của bọn họ đã quen thuộc đến mức có thể hẹn trà chiều tán gẫu? Không đến nỗi. Ý này cơ bản là có lời muốn nói.

Chủ nhà hiển nhiên cũng hiểu, chỉ là phương hướng ông ta nghĩ không đúng lắm: [Làm sao? Cậu đổi ý rồi à? Bạn trai cùng nhà quyết định chuyển nhà?]

Yên Tuy Chi không ẩn màn hình với Cố Yến, luật sư Cố vừa vặn thấy được đoạn đối thoại này, khều ngón tay một cái, vượt qua chức phận đóng giao diện lại.

Bác sĩ Lâm phía đối diện nghẹn một miếng bánh cuốn trong cổ họng.

Hắn ta nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, lúc cầm cà phê lên uống thì máy thông minh vang lên.

“Alo…” Hắn ta vội vội vàng vàng tiếp nhận, lúc này mới phát hiện lại là một video truyền tin, “Chú đuôi sam?”

Tai nghe còn không chưa kịp nhét vào trong lỗ tai, giọng nói của đối phương đã mơ hồ từ bên trong truyền tới, “Cháu làm gì mà đỏ mặt như vậy? Đang ngồi cạnh cô bé xinh đẹp nào hả?”

Giọng nói này không phải chủ nhà thì là ai?

Lâm Nguyên đầy lúng túng nhìn Yên Tuy Chi và Cố Yến, “Không có, không phải, cháu ăn sáng bị nghẹn thôi. Còn về đối diện ——”

Hắn ta còn chưa nói hết, chủ nhà đã mở miệng nói, “Có một chuyện rất gấp, cháu nghe chú nói trước đã. Cháu đang ở nhà hàng hả?”

Trong video, từ góc độ của chủ nhà hẳn có thể thấy cảnh tượng đại khái sau lưng Lâm Nguyên.

“Vâng. Chuyện gì vậy?” Lâm Nguyên hỏi.

Chủ nhà nói: “Dần đây chú có tiếp xúc với vị kia.”

“Vị nào?” Lâm Nguyên bỗng không phản ứng kịp.

Chủ nhà “chậc” một tiếng, “Còn có vị nào nữa, người mà chú nhờ cháu giúp đấy, cháu đang ở nhà hàng thì chú có thể nói thế nào được?”

Cuối cùng Lâm Nguyên cũng kịp phản ứng là ông ta đang nói đến Yên Tuy Chi.

Hắn ta lại nhìn Yên Tuy Chi và Cố Yến một cái, đang muốn mở miệng, chủ nhà lại nói tiếp: “Chú cảm thấy có thể cậu ta đã nhận ra được điều gì đó, gần đây đang rất loạn, chỗ cháu nói năng làm việc chú ý một chút, đừng để cậu ta túm lấy đuôi tóc, đừng để cậu ta nghi ngờ.”

“Chú đuôi sam, cháu cảm thấy chuyện này ——” Lâm Nguyên nói.

Chủ nhà: “Cái gì mà cháu cảm thấy, cháu cứ coi như là nhận việc riêng một lần, những thứ khác thì đừng tham gia. Bên chỗ cậu ta chú sẽ giải thích sau.”

Lâm Nguyên định mở miệng lần nữa: “Ý cháu là —— “

“Mặc kệ cháu có ý gì, tóm lại phải nhớ, cháu chẳng biết gì hết, cho nên cũng không có gì để cho cậu ta biết cả. Nhưng cháu cũng đừng khẩn trương, chú chỉ gọi để dự phòng cho cháu thôi, hẳn cậu ta chưa đến mức bắt được cháu nhanh như vậy đâu, đối với điểm này, chú vẫn có chút lòng…”

Bác sĩ Lâm bị chặn không tìm được cơ hội mở miệng, dứt khoát đổi ống kính video truyền tin thành toàn cảnh, sau đó lướt ngón tay một cái.

Khuôn mặt của hắn trên màn hình liền đổi thành Yên Tuy Chi và Cố Yến.

Chủ nhà: “… … … tin.”

Đối diện bỗng vang lên một tiếp bốp, ống kính lăn mấy vòng.

Yên Tuy Chi và Cố Yến dùng ánh mắt bày tỏ nghi vấn.

Lâm Nguyên bóp trán giải thích: “Máy thông minh rớt.”

Sau một trận binh hoang mã loạn, ống kính bên chủ nhà đã khôi phục bình thường lần nữa, có thể nhìn thấy ông ta đang ngồi trong một đình viện ở vườn hoa, sau lưng có một đống người, không biết là hàng xóm hay là mấy cụ ông cụ bà họ hàng đang nói chuyện phiếm.

Chủ nhà hẳn đang ngồi trên một cái xích đu, ôm một thằng nhóc đu đưa. Ông ta trợn mắt nhìn Lâm Nguyên thật lâu, lại trợn mắt nhìn Yên Tuy Chi thật lâu, sau đó thở dài, “Haiz… sao hai người biết chọn thời gian quá vậy.”

Yên Tuy Chi cười cười: “Quá khen.”

Chủ nhà giận đến đau răng: “Tôi đang khen cậu sao?”

Ông ta lại quay đầu nhìn đám ông già bà lão một bên kia, vẫy tay với một bà cụ có dáng dấp rất giống ông ta: “Quả cầu vồng ăn ngon không?”

“Ngọt lắm!” Mấy bà lão cực kì cho mặt mũi.

“Lần sau trở lại sẽ mang cho mọi người thêm hai thùng.” Chủ nhà nói, “Còn nhớ mấy ngày nay con nói với mọi người sao? Đừng ăn linh tinh cái gì, Chớ loạn ăn cái gì, đừng đi ra ngoài chạy loạn, không được tiếp xúc với người lây nhiễm, lát nữa ngài Maugham sẽ đến, đừng khách khí với ông ta, cứ coi như sai bảo cháu ấy, nhưng đừng đứng xa tầm mắt ông ta quá.”

“Còn nữa, mẹ đừng giả bộ chân đau, đừng để Maugham tay chân luống cuống nhét mẹ vào bệnh viện, trước kia ông ta là quân nhân chứ không phải là quân y đâu.”

Bà lão phía trước kêu lên: “Mẹ có muốn giả bộ đâu.”

“Làm sao? Còn có người ép mẹ sao?” Chủ nhà nói.

Bà lão tiếp tục kêu: “Được rồi, không nói cho con.”

Chủ nhà đầy vẻ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, lại quay về phía video nói với bọn Yên Tuy Chi: “Sáng nay mẹ tôi không để tôi đi, giả vờ đau chân kéo tôi ở lại nửa ngày, còn làm hỏng một vé tàu bay của tôi nữa.”

Bà lão xách eo tới, đưa tay cốc vào sau gáy ông ta: “Đã nói ta không phải cố ý giả bộ rồi.”

“Được rồi được rồi.” Chủ nhà giơ tay đầu hàng, đáp lại, “Tôi sắp xếp mấy người già ở đây xong xuôi, sẽ ra bến tàu ngay, sáng sớm ngày mai có thể đến Decama. Khi đến tôi sẽ truyền tin cho cậu, các cậu có thể cùng nhau đến xem nhà lần nữa, thời hạn thuê hay giá cả đều có thể thương lượng được.”

Ông ta vừa nói vừa nháy một cái mắt, câu nói sau cùng còn tăng thêm trọng âm.

Mặc dù trong truyền tin không tiện trực tiếp trò chuyện, nhưng việc nói ra thân phận này cũng rất khiến người ta vui vẻ.

Sau khi cắt đứt truyền tin, Yên Tuy Chi và Cố Yến lại trò chuyện một hồi với Lâm Nguyên.

“Số liệu truyền đến đám mây của bệnh viện, là cậu đổi cho tôi?”

“Nếu không còn có thể là ai được?”

“Cậu đã xem số liệu đó sao? Trên ghi chép có viết đã được xem 6 lần, trừ tôi ra, 5 lần còn lại đều là cậu?”

Lâm Nguyên đầy vẻ “quả nhiên”, “Sau khi truyền lên, tôi chỉ kiểm tra trên thiết bị một lần, để xác nhận xem kết quả hiện ra có bị sửa đổi không. 4 lần còn lại là do người khác.”

Mặc dù hắn ta nói mình chỉ giúp sửa đổi gen thôi, chưa từng tiếp xúc với chuyện gì sâu hơn cả. Nhưng từ biểu hiện của hắn ta, lại không đơn giản như vậy.

“Có phải cậu còn biết điều gì nữa không?” Yên Tuy Chi hỏi, “Ví dụ như ngày đó bị cúp điện, thật sự là bất ngờ?”

Lâm Nguyên lắc đầu một cái: “Không thể nói được, sau khi tôi phát hiện bị cúp điện đã hỏi qua nguyên nhân, bọn họ nói là phòng nghiên cứu dưới tầng gặp rắc rối về thiết bị. Nhưng đúng là có chút trùng hợp, tôi nghĩ… Hẳn là có người đang thử thăm dò anh. Nhắc tới, ở trước đó, anh từng có hành động nào khiến người ta phải nghi ngờ chưa? Ví dụ như mấy thứ khiến người ta cảm thấy thực tập sinh như anh có chút không đúng ấy?”

Giáo sư Yên rất tự biết mình ho khan một tiếng, “Nếu đã nói như vậy, khả năng mỗi ngày đều có vài chuyện đi.”

Lâm Nguyên: “…”