Hầu hạ tiểu thiếu gia ăn điểm tâm xong, Dương Thần Thần thở phào nhẹ nhõm, tính toán thời gian, tâm tình vui sướиɠ không ít.
Yuuya vươn vươn vai, tiếp theo lười biếng nằm vào thú bông to lớn trên mặt đất, nheo nheo mắt, có chút mơ màng sắp ngủ.
Hiện tại là 3 giờ chiều, ánh mặt trời không quá gắt, xuyên thấu qua cửa kính tiến vào, trải lên sắc thái màu cam hồng ấm áp, thiếu niên cuộn tròn ở trên đệm mềm càng giống như chú mèo nhỏ.
"Dương, vì sao Long Cảnh chưa trở về?"
Ở thời điểm Dương Thần Thần cho rằng Yuuya cứ như vậy mà ngủ, cậu mở miệng.
"Này......"
"Thật nhàm chán, nếu không chị chơi với tôi đi......" Yuuya nghiêng mặt nhìn qua, đôi mắt cong ra một độ cung giảo hoạt.
Mồ hôi lạnh của Dương Thần Thần chảy xuống!
Muốn mệnh a! Một khi tiểu thiếu gia nói lời này, thời gian kế tiếp liền có người bị tao ương! Đừng hỏi cô vì sao biết, đây chính là lịch sử huyết lệ chua xót của cô.
Cô nỗ lực giữ mặt, khắc chế biểu tình "Tiểu thiếu gia, nửa giờ nữa, Trần tiên sinh sẽ tới đây, chúng ta có thể chuẩn bị trước một chút."
"Trần tiên sinh?"
"Đúng vậy, tiểu thiếu gia quên mất rồi sao? Vào đêm mấy ngày hôm trước ngài không mặc kĩ quần áo cho nên phát sốt vài ngày, vì tăng cường thể chất của ngài, ông chủ đã mời một huấn luyện viên thể hình tới."
Yuuya trầm mặc một lúc lâu "Nga...... Huấn luyện viên thể hình, như vậy anh ta sắp tới sao?"
"Đúng vậy, bây giờ còn có mười lăm phút, xem ra Trần tiên sinh cũng sắp tới rồi."
"Tôi phải chuẩn bị cái gì?"
Dương Thần Thần vỗ vỗ tay, người hầu ở bên ngoài liền nối đuôi nhau ùa vào, trên tay mỗi người đều bưng đồ.
"Tới đây nào, tiểu thiếu gia, ngài thay đồ đi, đây là ông chủ nhờ người chuyên môn làm riêng cho ngài, tất cả đều dựa theo kích cỡ của tiểu thiếu gia."
Này......
Mí mắt Yuuya giựt giựt, vươn hai ngón tay nhéo cái bao đầu gối bày biện trước mặt, nhìn nhìn, buông, tiếp theo cầm lấy một cái bao cổ tay, lại buông, cuối cùng nhìn về phía Dương Thần Thần.
"Long Cảnh vì tôi mà an bài huấn luyện viên tập thể hình để dạy cái gì?" Trang bị cư nhiên đầy đủ hết, không phải là quyền anh đi?!
Dương tổng quản mặt không đổi sắc "Là huấn luyện viên bóng rổ, ông chủ cảm thấy tuổi của tiểu thiếu gia thích hợp vận động ở sân bóng rổ."
"...... Mấy cái đó là để làm gì?" Cậu nhịn không được chỉ chỉ mấy thứ được bưng.
Dương tổng quản "Ông chủ nói, đây là tránh cho bị thương."
Yuuya "......"
Quả thực làm điều thừa, Yuuya ghét bỏ nhìn thoáng qua đám đồ kia, "Lấy xuống, tôi không cần."
"Nhưng mà, đây là ông chủ phân phó......"
Yuuya nhìn Dương Thần Thần, gằn từng chữ một nói "Tôi nói, lấy xuống."
Bị cặp mắt đen kia theo dõi, Dương Thần Thần theo bản năng trả lời "Vâng ạ."
Chờ thời điểm phục hồi tinh thần lại, cô nhịn không được ảo não, sao cô liền nhất thời bị quỷ mê tâm hồn? Nếu như bị ông chủ biết, cô lại bị trừ tiền lương a!
Đây mới là trọng điểm! Nửa năm qua cô đã bị trừ rất nhiều tiền lương!
Tới 3 giờ rưỡi, huấn luyện viên Trần đúng giờ tới, Yuuya có chút kinh ngạc, bởi vì người này thoạt nhìn rất trẻ tuổi, giống một sinh viên.
Người nọ có một đầu tóc ngắn sang sảng, thô cứng dựng thẳng lên, mặc một bộ đồ vận động nhẹ nhàng, thời điểm cười rộ lên còn có răng nanh, là kiểu người làm cho người khác yêu thích.
Anh ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy Dương Thần Thần chờ ở cửa, cười thập phần xán lạn "Ngượng ngùng, tôi không tới chậm đúng không? Tôi không nghĩ tới người muốn học bóng rổ chính là một nữ hài......"
Dương Thần Thần nhịn không được đánh gãy anh ta "Đánh gãy cậu nói rồi, xin hỏi cậu là Trần Hữu Tông sao?"
Trần Hữu Tông ngượng ngùng sờ sờ đầu "Đúng vậy, chính là tôi! Vừa nãy quên tự giới thiệu! Như vậy hiện tại......"
"Trần tiên sinh......" Dương Thần Thần không thể không lên tiếng đánh gãy đối phương "Tôi nghĩ cậu lầm rồi, tôi chỉ là một nữ quản gia ở nơi này, người cậu phải dạy chính là tiểu thiếu gia của chúng tôi."
"A?" Trần Hữu Tông ngây ngốc nhìn Dương Thần Thần.
Sao cô lại có cảm giác người này ngu vậy nhỉ? Dương Thần Thần lần đầu hoài nghi ánh mắt của Long Cảnh, cư nhiên tìm một người ngốc như vậy, thật sự không thành vấn đề sao?
Nhưng mà, cô lại không biết, nguyên nhân chính là vì người này ngốc, Long Cảnh mới có thể chọn.
Paparazzi ở Hong Kong có bao nhiêu, liền không có hạn cuối bấy nhiêu, phải biết rằng với thân phận của hắn, có rất nhiều paparazzi ở Hong Kong muốn đào tin tức của hắn.
Lúc trước hắn mang Yuuya trở về cũng không khiến cho quá nhiều người chú ý, nếu không chung quanh biệt thự này sao có thể an tĩnh như vậy.
Người này, là Long Cảnh sàng chọn qua nhiều phương diện, sinh viên gia cảnh bình thường, cá tính sang sảng thích giúp đỡ mọi người, vì trợ cấp gia dụng mà đi làm công, người giống như vậy sẽ không gây chuyện thị phi, hơn nữa còn rất đắn đo.
Chỉ có người như vậy, Long Cảnh mới có thể yên tâm để người ở bên cạnh Yuuya.
Yuuya phụt cười một tiếng, ôm bụng dựa vào cửa "Thật ngốc, Dương, người này thật sự là huấn luyện viên sao?"
Trần Hữu Tông ngẩng đầu nhìn qua, ánh nắng sau giờ ngọ càng lúc càng mờ nhạt, chỉ còn lại một tầng hơi mỏng, ở chung quanh người thiếu niên làm cậu như tự thân phát ra ánh sáng, lóa mắt làm người không dám nhìn thẳng.
Yuuya đi đến chỗ đối phương, thu liễm ý cười, trong mắt lộ ra nguy hiểm "Này, anh sẽ không nhìn tôi đến mức ngây người đúng không?"
Trần Hữu Tông ngơ ngẩn gật đầu "Cậu thật là đẹp mắt!"
Yuuya mặt vô biểu tình nhìn đối phương một cái, hừ một tiếng xoay người rời đi.
Trần Hữu Tông nháy mắt hoàn hồn, chân tay luống cuống muốn đuổi theo, lại bị Dương Thần Thần kéo lại "Cậu muốn làm cái gì?"
Trần Hữu Tông có chút hoảng loạn "Cái này, hình như tôi làm cho tiểu thiếu gia của cô tức giận, tôi phải xin lỗi a!"
Dương Thần Thần phun tào trong lòng, tên ngốc này, thời điểm tiểu thiếu gia chân chính tức giận cậu còn chưa thấy qua đâu, bằng không cậu cũng sẽ không nói như vậy!
Trên mặt vẫn không có bất kì biểu tình nào "Không cần, Trần tiên sinh vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng trước đi, tầng cao nhất của biệt thự có sân bóng rổ, tôi mang cậu đi."
Yuuya thật sự sẽ không vì đối phương mà tức giạn, cậu là đi thay quần áo, chờ cậu thay nguyên bộ đồ thể dục đi vào tầng cao nhất, Trần Hữu Tông đang ngồi xổm nhìn xuống dưới.
Nhìn thân cao hơn mét tám của anh ta, lấy hình thể to con như vậy cuộn thành một cục trên mặt đất, hiệu quả thị giác vẫn có điểm ấn tượng.
Bước chân Yuuya luôn luôn uyển chuyển nhẹ nhàng, thời điểm đi tới đằng sau đối phương vẫn không phát hiện.
"Huấn luyện viên, ngồi xổm trên mặt đất cũng là một loại rèn luyện thân thể ư?"
Trần Hữu Tông hoảng sợ, đột nhiên xoay người, nhìn Yuuya, lộ ra một nụ cười "Tiểu thiếu gia, cậu không tức giận?"
"Tôi vốn dĩ không tức giận, còn có, đừng gọi tôi là tiểu thiếu gia."
Vẻ mặt Trần Hữu Tông ngây ngốc "Tôi nên dạy cậu cái gì a?"
"Anh là huấn luyện viên của tôi, tùy tiện xưng hô là được."
"Kia...... Tôi kêu cậu là Yuuya được không?"
Yuuya gật đầu, đối với cái đó căn bản là không thèm để ý.
——
Thời điểm Long Cảnh trở về, Trần Hữu Tông đã sớm rời đi.
Làm ông chủ, Long Cảnh không thể nghi ngờ là thập phần bận rộn, nhưng mỗi ngày hắn vẫn thực đúng giờ về nhà ăn cơm chiều.
Yuuya ở sân bóng rổ ôm quả bóng chạy loạn một hồi, chảy một thân mồ hôi, tắm rửa xong, tóc còn nhỏ nước liền đi xuống lầu, Dương Thần Thần hóa thân thành quản gia mười hạng toàn năng cầm khăn lông chạy tới.
"Tiểu thiếu gia, không lau khô tóc sẽ dễ dàng bị bệnh!"
Yuuya hất hất tóc, liếc cô một cái "Chị mới bị bệnh!"
Dương Thần Thần khóc không ra nước mắt, cô lại chọc phải ai? Chẳng lẽ nói như vậy không phải là lời nói thật sao?
Long Cảnh nới lỏng cà vạt, đi lên trước, tiếp nhận khăn lông trong tay Dương Thần Thần, "Lại đây."
Yuuya mắt điếc tai ngơ, đi đến bàn ăn ngồi xuống, quay đầu nhìn Long Cảnh còn đứng tại chỗ, thần sắc kiêu căng "Anh lại đây."
Long Cảnh theo lời đi lên trước, không nói gì, cầm khăn lông lau khô đầu tóc còn nhỏ nước cho thiếu niên.
Người hầu bưng thức ăn đi lên đều thập phần cúi đầu, động tác thập phần nhẹ nhàng, đặt đồ xuống liền rời đi.
Dương Thần Thần âm thầm cảm thán, ông chủ đối với tiểu thiếu gia chính là càng ngày càng không có nguyên tắc, phải biết rằng, lấy phương thức nói chuyện vừa rồi, nếu đặt ở trên người nào khác, chỉ sợ cũng không còn mạng để thấy ánh mặt trời ngày mai.
Còn có thể có tính tình tốt đi lên giúp em trai lau khô tóc?
Quả thực là anh trai tốt nhị thập tứ hiếu!
Dương Thần Thần yên lặng mà vì ông chủ nhấn nút like, dựa theo xu thế phát triển này, nếu tính tình của ông chủ bởi vì tiểu thiếu gia mà càng ngày càng tốt, nói không chừng sau này còn có khả năng tăng tiền lương cho cô.
Nghĩ như vậy, đột nhiên phía sau lưng chợt lạnh, dư quang đảo qua, đại BOSS hung tàn đang lạnh lùng nhìn cô, Dương Thần Thần lập tức dựng thẳng eo, nhìn thẳng về phía trước.
Yuuya không kiên nhẫn đẩy Long Cảnh ra "Được rồi."
Buông khăn lông, đưa cho người phía sau, Long Cảnh thuận tay xoa loạn đầu tóc của Yuuya, ôn nhu nói "Hôm nay có khỏe không? Chơi cái gì?"
Nếu ngữ khí này bị người trong công ty nghe được, tiểu chủ quản hôm nay vừa bị dọa khóc có khả năng sẽ lại khóc thêm một lần nữa.
"Ân, chơi vui." Tùy ý gật gật đầu, Yuuya chỉ vào đồ ăn trên bàn đối diện "Tôi muốn ăn cái kia."
Dương tổng quản thẳng người hành động, đôi mắt tiểu thiếu gia vừa quét đến nơi nào, cô liền đem đồ ăn đặt ở trước mặt cậu, có thể nói là quản gia mẫu mực.
Yuuya cười một tiếng, khen: "Dương, chị thật lợi hại, tôi càng ngày càng thích chị."
Sắc mặt Long Cảnh ở đối diện lập tức liền đen.
Mồ hôi lạnh của Dương tổng quản chảy xuống, khổ không có chỗ tố.