Ba năm sau, Hong Kong.
Biệt thự to lớn lại im ắng không phát ra thanh âm nào, người hầu ăn mặc thống nhất đều bận rộn đâu vào đấy, tới tới lui lui trong biệt thự.
Mọi người, gần như là ăn ý không phát ra tiếng.
Dương Thần Thần một thân chính trang màu đen, tóc quăn uốn lượn vũ mị được quấn lên, trên đôi mắt là một cái kính dày nặng, che khuất đôi mắt phượng xinh đẹp, phong tình vạn chủng ngày thường phảng phất đều bị giấu ở dưới kính, một tia cũng không lộ.
Hiện tại nhìn cô cũng chỉ là một nữ nhân nghiêm túc nghiêm cẩn.
Trên sàn biệt thự là một tầng thảm nhung san hô thật dày, cho dù Dương Thần Thần đi chiếc giày cao gót 15 cm dẫm lên cũng không phát ra tiếng nào.
Toàn bộ biệt thự yên tĩnh làm người giận sôi.
Một nữ nhân mặc váy đen trắng cẩn thận đi lên trước, dò hỏi: "Dương tổng quản, xin hỏi có cần chuẩn bị buổi trà chiều không? Hiện tại đã là ba giờ."
Dương Thần Thần nghiêng người nhìn qua, dưới mắt kính hiện lên một tia oán niệm, mặt ngoài lại không chút cẩu thả như cũ "Không sai biệt lắm, chuẩn bị đi."
Nói xong, cô sửa sang lại vạt áo của mình, bộ ngực đĩnh cao, làm nút thắt ở trước bị banh đến có chút khẩn, Dương Thần Thần nhanh chóng nới lỏng, âm thầm thở ra một hơi, trời đất, sắp ngẹt chết cô rồi!
Chưa kịp quản nhiều như vậy, cô quen thuộc đi lên lầu, xuyên qua hành lang tinh xảo phức tạp, đứng ở trước một cánh cửa, có chút chần chờ vươn tay.
Đến tột cùng là gõ hay là không gõ đây?
Dương trợ thủ luôn luôn khôn khéo không ngừng một lần phiền não vấn đề này.
Hình ảnh này cơ hồ là mỗi một ngày đều phải trình diễn, cuối cùng, cô vẫn cắn chặt răng, vươn tay được bảo dưỡng đến thuỷ linh linh, có tiết tấu gõ hai cái.
Không nhẹ không nặng, làm người không quá chói tai, cũng sẽ không làm người xem nhẹ.
Trong phòng không có tiếng nào đáp lại.
Làm sao bây giờ? Nếu không lại gõ hai cái tiếp? Dương Thần Thần lại vươn tay lần nữa, ở thời điểm rối rắm có gõ cửa nữa không, bên trong có một thanh âm lười biếng truyền ra.
"Vào đi......"
Thanh âm này có chút khàn khàn, bất đồng với thanh thuý của thiếu niên, lại bất đồng với thành thục trầm thấp của nam nhân, thập phần độc đáo, lại mang theo chút mê hoặc người.
Trong lòng Dương Thần Thần chợt tắt, đem tất cả cảm xúc thu vào, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Cửa quả nhiên là không khóa, rõ ràng cánh cửa này có khoá tinh vi nhất, lại trước nay chưa từng được chủ nhân dùng qua, ít nhất trong ấn tượng của Dương Thần Thần, mỗi lần cô đẩy cánh cửa, nó đều là khép hờ.
Tuy hệ thống bảo toàn trong biệt thự này thập phần nghiêm mật, nhưng thái độ tùy tính như vậy vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Căn phòng này bố trí thập phần đơn giản, một chiếc giường lớn, còn lại đều là trang trí có thể có có thể không, ít nhất là cái dạng này trong mắt chủ nhân căn phòng.
Bởi vì vài thứ kia rõ ràng là không có giá trị gì.
Dương Thần Thần theo bản năng cúi đầu, lại không cẩn thận mà ngó tới người nằm trên giường.
Tựa hồ là vừa mới tỉnh ngủ, trên giường có vẻ có chút hỗn độn, đệm chăn đều bị cuốn sang một bên, người nằm ở trên giường lộ ra hai chân trắng nõn thon dài, làm người chú ý.
Cậu gãi gãi tóc, có chút còn buồn ngủ ngồi dậy, híp mắt nhìn qua "Ngô...... Dương? Long Cảnh đâu?"
Đại khái là vừa tỉnh ngủ nên không có phòng bị, trong thanh âm mềm mại của cậu không tự giác mang theo làm nũng, Dương Thần Thần yên lặng lui về phía sau một bước, thầm hô yêu nghiệt, cô cũng đã đeo mắt kính dày như vậy rồi, vẫn bị yêu nghiệt này câu đi.
Thật là yêu nghiệt!
Cô nhớ tới ba năm trước ông chủ mang về một thiếu niên, có chút hoảng hốt, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người này lúc trước, diện mạo cô
tự xưng là mỹ mạo hơn người bị đả kích rơi rớt tan tác, làm thế nào cũng không thể tin người này cư nhiên là em trai ông chủ.
Cũng không phải Long Cảnh lớn lên khó coi, mà là, diện mạo của thiếu niên này tinh xảo có điểm đáng sợ!
Giống như hiện tại, cậu nửa mở mắt, thủy quang liễm diễm nhìn qua, làm Dương Thần Thần sắp không chống đỡ được, huống chi là những nam nhân chưa hiểu việc đời.
Phải biết rằng, từ ngày Yuuya đi vào nhà này, ba năm gần đây có bao nhiêu quản gia bị sa thải.
Bằng không cô cũng không có khả năng sẽ đến nơi này, làm loại chuyện khổ sai này.
"Dương?" Yuuya cong một chân, đem chăn bên cạnh kéo đến bên người.
Dương Thần Thần đột nhiên hoàn hồn, dùng ngữ khí thương lượng cẩn thận nói: "Ông chủ còn chưa trở về, tiểu thiếu gia, nếu không chúng ta ăn điểm tâm trước?"
Yuuya nghiêng đầu, tay vô ý thức gãi sau tai, chớp chớp mắt "Được."
Dương Thần Thần nhịn không được nhộn nhạo, thời điểm tiểu thiếu gia nghe lời thật đáng yêu, nếu có thể vẫn luôn ngoan như vậy thì tốt rồi!
Người này thật sự là trợ lý đắc lực nhất của Long Cảnh sao? Yuuya nhịn không được nhíu mày.
Nhìn thấy sắc mặt tiểu thiếu gia, Dương Thần Thần quyết đoán cắt cảm xúc, xụ mặt, "Tiểu thiếu gia, nên chuẩn bị rời giường nào, quần áo tôi đã chuẩn bị tốt."
Ba năm qua, chiều cao mà Yuuya oán niệm thật lâu rốt cuộc cũng thay đổi, hiện giờ cả người cậu cùng quá khứ như hai người khác nhau.
Nếu nói thiếu niên trước kia như hoa súng khó phân nam nữ, xuất trần không nhiễm bụi trần mà lại mị hoặc nhân tâm.
Như vậy hiện tại cậu liền giống như lam sắc yêu cơ, phong hoa lại nội liễm, chỉ lẳng lặng đứng yên cũng bắt được tầm mắt của mọi người, như muốn đem người hít vào đôi mắt đen, đuôi mắt hơi nhọn, sinh sôi ra ý vị kiêu ngạo.
Không dễ chọc, tuyệt đối không dễ chọc!
Dương tổng quản nhớ trước đây cô làm nữ trợ lý ngự dụng của Long Boss, thống lĩnh tam quân, cả tòa cao ốc, trừ bỏ ông chủ, cơ hồ là cô có quyền lực lớn nhất.
Hiện tại cô biến thành một nữ tổng quản, nếu mà nói thì là làm nhiều việc đến chán đời đi.
Cho dù là tăng ca bán sống bán chết bồi ông chủ ở công ty, cũng kém chỗ này rất nhiều a!
Đương nhiên, Dương Thần Thần cũng chỉ dám ở trong lòng phun tào vài câu, đối với tiểu thiếu gia, toàn bộ khí thế của cô đều ném cho chó ăn.
"Tiểu thiếu gia!" Mắt thấy tiểu thiếu gia đi xa, Dương Thần Thần lập tức khom lưng tìm giày, tung ta tung tăng theo sau, một chút hình tượng giỏi giang lưu loát cũng không còn.
Trên mặt đất có một tấm thảm thập phần mềm mại, căn bản là không cần đeo giày, Yuuya dẫm lên thảm mềm xốp, tâm tình còn tính là vui sướиɠ đi xuống lầu.
Người trong biệt thự này không nhiều lắm, trừ bỏ cậu và Dương Thần Thần, hiện tại cũng chỉ có hai ba người hầu đứng chờ, các cô đều thống nhất ăn mặc, thời điểm nhìn thấy Yuuya đều nhất trí cúi đầu tỏ vẻ cung kính, hô một tiếng tiểu thiếu gia, thanh âm không lớn, vừa vặn làm Yuuya nghe được.
Yuuya bĩu môi, ánh mắt từ trên người những người đó dời đi, tùy ý đi đến bể nước trong phòng khách.
Nơi này có một bể nước pha lê dán tường, to bằng một người trưởng thành, đã từng bị Yuuya cười nhạo, nói giống như quan tài.
Nhưng đây lại là một bể cá, to cực kỳ, quả thực là có thể nuôi mỹ nhân ngư.
Yuuya cầm lấy thức ăn chăn nuôi bên cạnh, hứng thú trêu đùa bầy cá bơi qua bơi lại, thật đáng tiếc, bọn nó chỉ là cá bình thường.
Lời này nếu bị ông chủ tiệm thuỷ sinh nghe được thì ổng khóc mất.
Trong bể cá này đều là long ngư thành niên, mỗi một con đều có giá trị cơ hồ là nghìn vạn, quý nhất trong đó chính là huyết long ngư hồng tím đan xen, giá trị này cơ hồ là vượt qua nghìn vạn.
Này là do Yuuya về nhà lúc trước, vì không để thiếu niên cảm thấy nhàm chán, Long Cảnh cố ý mua về để thiếu niên chơi.
Dương Thần Thần nhắm mắt đi theo sau đối phương, thật sự không biết vị này lại muốn làm chuyện xấu gì.
Phải biết rằng, có vị này ở, biệt thự này cơ hồ là ba ngày liền phải trình diễn một hồi trò hay, làm tâm thần và thể xác cô đều mệt mỏi!
Cô cẩn thận tìm từ, "Tiểu thiếu gia, ngài vừa tỉnh ngủ nhất định khát, hồng trà vừa mới pha xong, còn có bánh tổ ong Mary mới lấy ra từ lò nướng, ngài muốn ăn trước một chút không?"
Yuuya nắn vuốt ngón tay, có một ít mảnh vụn thức ăn chăn nuôi liền từ trong tay rơi xuống, rớt vào trong nước, nổi trên mặt nước, mà những con cá lại nhìn như không thấy bơi qua bơi lại, giống như không muốn ăn thức ăn chăn nuôi.
"Ngoan, ăn nhanh lên, cá không đoạt được thức ăn coi như là bữa tối đêm nay."
Mặt Dương tổng quản đều cứng lại rồi, tiểu thiếu gia có đang nghe cô nói chuyện không? Còn có cá kiểng kia căn bản là không thể ăn! Ăn không chừng sẽ bị to bụng!
Không không không, này không phải trọng điểm, trọng điểm là cá kiểng giá trị nghìn vạn nếu bị trở thành đồ nhắm rượu, ông chủ tiệm thuỷ sinh thật sự là sẽ khóc đó!
Dương Thần Thần lau mặt một phen, cảm giác ở bên người Yuuya trong một năm ngắn ngủn này, ý chí của cô đã được rèn luyện rất nhiều, quả thực là khảo nghiệm!
"Chị xem, chúng nó quả nhiên bắt đầu ăn!" Yuuya híp mắt, nhìn long ngư đột nhiên tranh nhau ăn thức ăn chăn nuôi, cười vui sướиɠ.
Mồ hôi lạnh của Dương Thần Thần đều rớt xuống, nên nói như thế nào đây, long ngư là động vật yêu cầu tinh dưỡng, không phải ăn thức ăn chăn nuôi, cái loại đồ vật này với chúng nó mà nói thì, hương vị còn không bằng cải trắng!
Long ngư ăn chính là thịt thượng đẳng, còn phải sống a, thậm chí còn ăn bò cạp!
Dương Thần Thần đột nhiên vô cùng đồng tình bể cá.
Liền tính là cá vô cùng sang quý thì như thế nào? Rơi vào tay vị này, không đợi cậu lăn lộn đến chán là sẽ không buông tay.
Long ngư "......" Tui khổ quá mà!!