Mấy ngày tiếp theo, Sầm Dã và ban nhạc luyện tập bất kể ngày đêm. Trương Thiên Dao không bao giờ vắng mặt, chung quy, việc giành được chức vô địch vẫn rất quan trọng với anh ta. Nhưng Sầm Dã hoàn toàn không đếm xỉa đến anh ta nữa.
Anh chỉ một lòng một dạ luyện tập, ép mình không nghĩ đến điều gì khác, cũng mặc kệ mọi chuyện. Anh chịu đựng uất nghẹn, cũng chất chứa chấp niệm mãnh liệt. Chỉ cần ban nhạc thể hiện đủ xuất sắc tỏa sáng rực rỡ trước khán giả cả nước, lẽ nào ban tổ chức khó có thể cưỡng ép loại bỏ Triều Mộ? Chỉ cần giành được chức vô địch bằng thực lực, người khác muốn động đến họ chắc hẳn sẽ càng phí sức? Nói không chừng còn có được tư cách đàm phán tốt hơn và cơ hội phát triển vẹn cả đôi đường thì sao?
Anh không cho phép bản thân nghĩ đến việc vuột mất chức vô địch hoặc gặp phải tình cảnh khó dự liệu nào đó. Mỗi ngày ăn không ngon ngủ không yên, trong mắt chỉ có thi đấu vào thi đấu.
Hiển nhiên Hứa Tầm Sênh không biết tâm tư rối rắm, khó nói của Sầm Dã. Thấy anh liều mình dốc sức như vậy, cô ngờ ngợ có gì đó khang khác nhưng cụ thể là gì thì không rõ.
Hơn nữa, trực giác cũng mách bảo cô rằng anh đang giấu mình một số việc. Nhưng với tính cách của Hứa Tầm Sênh, hỏi vài lần mà anh không chịu nói thì cô sẽ im lặng không đề cập đến nữa. Chỉ là mấy ngày qua, họ gần như không có thời gian ở riêng bên nhau. Mỗi khi nhìn dáng vẻ anh cô đơn khắc khổ tập luyện, cô lại xót xa, trong lòng không biết xuất hiện vài lỗ hổng từ lúc nào, vừa lạnh lẽo vừa tịch mịch, cứ như có thứ vô hình nào đó đâm xuyên vào. Hai người không còn thân mật, khăng khít như trước nữa.
Trịnh Thu Lâm cũng nhìn thấy sự cố gắng điên cuồng của Sầm Dã. Chị ta không nói câu nào, cũng không liên tục ép anh lựa chọn. Vì chị ta biết, thời cơ vẫn chưa đến, nếu tiếp tục cưỡng ép, e rằng Sầm Dã còn phản kháng kịch liệt hơn.
Cuối cùng, họ vẫn sẽ buộc anh nhận thức rõ thực tế, mài mòn góc cạnh, tiếp nhận sự an bài, đi con đường anh nên đi. Đúng là anh cần một phen tôi luyện mới có thể phá kén trở thành một siêu sao thực thụ!
***
Đêm bán kết đối đầu với Khoáng Tả.
Còn một giờ nữa là đến lúc Triều Mộ lên sân khấu. Sầm Dã có phòng trang điểm riêng, lúc này đang nghỉ ngơi bên trong, những thành viên khác không đên quấy rầy mà ở ngoài phòng nghỉ lớn.
Sầm Dã tựa vào ghế, ánh đèn mờ mờ, mọi âm thanh huyên náo đều cách xa, tạo nên một thế giới nhỏ yên tĩnh. Anh nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mắt, vẻ mặt và ánh mắt trầm lặng, mơ hồ, như người chiến sĩ lưng đeo ba lô nặng nghìn cân hành quân suốt mấy ngày liền, cuối cùng cũng được vứt bỏ hành trang, ra trận gϊếŧ địch, thế nhưng lòng anh lại bình lặng, không vui không buồn, chỉ có nỗi hoang mang.
Bỗng nhiên, anh hơi nhớ Hứa Tầm Sênh, muốn ôm cô, hôn cô, tận hưởng sự ngọt ngào, ấm ap mà cô mang lại.
Mấy ngày qua, anh không có cách nào nhìn thẳng vào mắt cô, sợ bị cô nhìn thấu tâm tư và nỗi dằn vặt của mình. Anh muốn tập chung vào cuộc thi trước, chờ thêm vài ngày, có cơ hội nghỉ ngơi thư giãn, thậm chí biết đâu anh còn giải quyết được vấn đề nan giải kia rồi mới nói với cô tất cả mọi chuyện. Còn giờ phải nói thế nào? Bản thân anh không biết, cũng không muốn bị cô đoán ra trong khoảng thời gian này, chỉ có thể bước từng bước một, được ăn cả ngã về không.
Điện thoại đổ chuông, là Sầm Chí gọi đến. Lòng Sầm Dã nặng nề, không có tâm trạng hăng hái trò chuyện với anh trai như mấy ngày trước. Anh bắt máy với giọng vô cùng bình tĩnh nhưng ủ dột: “Anh à?”
Sầm Chí cười nói: “Tiểu Dã, hôm nay anh đã làm xong thủ tục thôi việc rồi, gọi báo với em một tiếng, khoảng vài ngày nữa sẽ đến chỗ em.”
Sầm Dã im ắng chốc lát: “Được.”
Sầm Chí không phát hiện ra tâm trạng anh khác thường, cười bảo: “Anh vốn định ngày mai đến, dù sao bây giờ em đang đấu trận bán kết, là thời điểm rất quan trọng. Nhưng trong nhà có chút việc, chị dâu em có thai rồi.”
Sầm Dã sớm biết hai người họ muốn sinh con, chỉ là mãi không nghe được tin vui. Giờ phút này, anh thật lòng mừng thay cho họ: “Tốt quá! Anh cừ lắm, em sắp làm chú rồi hả?”
“Phải, có điều chỉ mới hai tháng thôi. Em khoan nói với bố mẹ, chờ thai ổn định rồi nói.”
“Được.” Sầm Dã thoáng ngập ngừng: “Hiện giờ, chị dâu đang mang thai, anh thôi công việc đã làm bảy, tám năm đến chỗ em. Em lại vừa bắt đầu, chắc chắn rất mạo hiểm, chị dâu có đồng ý không?”
Sầm Chí cười xòa: “Nói thật, ban đầu cô ấy hơi lo. Nhưng anh đã thuyết phục cô ấy, bởi vì bọn anh có con, trọng trách trên vai anh nặng hơn, cho nên càng phải mạnh dạn xông pha, mưu cầu cho cả nhà cuộc sống sung túc. Đừng lo, bây giờ cô ấy rất ủng hộ anh. Mấy ngày tới, anh phải sắp xếp chu đáo cho cô ấy trước, ngày kia anh sẽ đến trụ sở tìm em.”
Cúp điện thoại, Sầm Dã ngồi lặng người chốc lát, bỗng đạp mạnh vào ghế kế bên.
***
Cuộc thi sắp bắt đầu, Hứa Tầm Sênh vừa ngẩng đầu liền thấy Sầm Dã đi ra khỏi phòng nghỉ. Đã thay trang phục biểu diễn sáng màu, trang điểm tỉ mỉ, vì vậy sắc mặt của anh thoạt nhìn không có điểm gì khác lạ. Nhưng cô vừa nhìn liền biết anh có điều không ổn, bởi vì anh chẳng hề nhìn cô lấy một cái, chỉ đi thẳng đến phía sau Lưu Tiểu Kiều, chờ lên sân khấu.
Mấy người khác đều không để ý tới, chỉ lo chỉnh trang lại quần áo rồi nối gót theo sau, Hứa Tầm Sênh cũng yên lặng đi theo. Từ lúc bước ra khỏi phòng nghỉ, Sầm Dã không nói chuyện với bất kỳ ai.
Theo thường lệ, họ đứng đợi ở hậu trường, tuy không thấy được chính diện sân khấu nhưng có thể xem tivi đang truyền hình trực tiếp bên cạnh. Mỗi người đều nín thở tập trung, nghe khán giả reo hò, nghe MC nhiệt tình giới thiệu quy định trận đấu và ban nhạc dự thi, nghe vô số người hô hào “Triều Mộ”, “Sầm Dã”, “Khoáng Tả”.
Sau đó, ống kính chuyển sang ban giám khảo, ngoại trừ những vị giám khảo cố định, hôm nay còn có hai giám khảo đặc biệt, có quyền bỏ phiếu để quyết định kết quả cuối cùng. “Ca hậu nổi tiếng đã đạt được mười album bạch kim… Cô XX…”
“Nhà phê bình âm nhạc nổi tiếng, được công nhận là Bá Nhạc trong giới âm nhạc, nhà sản xuất hàng đầu đã một tay nâng đỡ vô số ngôi sao quen thuộc trong giới, đồng thời cũng là tổng giám đốc tập đoàn Giải trí Pai… Ông Lý Dược!”
Sầm Dã nhìn chằm chằm vào màn hình LCD, chợt cảm thấy cuộc đời đúng là châm biếm.
Không ai biết tim anh dần nặng trĩu. Anh từng nghĩ, lúc trước mình không nể mặt xung đột với họ, dù khi ấy Lý Dược không tỏ ra tức giận, nhưng hôm nay lại trở thành giám khảo cuộc thi có thể ảnh hưởng đến sự sống còn của Triều Mộ. Điều này có nghĩa là gì? Là muốn cảnh cáo anh, hay đã quyết định ra tay với Triều Mộ?
Lòng Sầm Dã lạnh ngắt, anh lặng lẽ nhìn Khoáng Tả lên sân khấu trước.
Mấy người đàn ông kia không anh tuấn hơn người nhưng mạnh mẽ nam tính, gương mặt và thân hình đểu hiện rõ vết tích thời gian. Huyền Lân ngẩng mặt lên, nhắm mắt lại, toàn bộ sân khấu tối đi, chỉ còn đèn nền màu xanh mờ ảo. Hai luồng sáng chiếu xuống, một luồng soi vào người chơi nhạc cụ truyền thống, một luồng soi vào ca sĩ hát chính.
Tiếng đàn trong như tiếng nước chảy chốn Giang Nam vang lên, cảm tưởng như có làn hương thơm ngát len vào giấc mộng, khán giả kìm nén tiếng hét, yên tĩnh lắng nghe. Huyền Lân cất giọng hát nhẹ nhàng, như mọi cung bậc cảm xúc vui giận cười buồn của người con gái. Khóe môi anh ta ẩn chứa ý cười ngang ngạnh, quả đúng là ca sĩ nhạc rock ngông nghênh.
Hứa Tầm Sênh thoáng giật mình. Hiện giờ có rất nhiều người kết hợp yếu tố cổ phong vào âm nhạc, nhưng ban nhạc rock thì hiếm gặp, hơn nữa vô số người chỉ bắt chước được hình thức. Còn khúc điệu Giang Nam của Huyền Lân lại tự nhiên uyển chuyển, mượt mà thư thái, khiến thính giả phải trầm trồ. Chiêu đánh phủ đầu này tương đối thành công.
Khán giả thời nay rất tinh tường, có lẽ không thể phân tích một cách chuyên môn như những người trong nghề nhưng vẫn cảm nhận được giọng ca vừa khác biệt vừa vô cùng cuốn hút của anh ta. Lời ngâm vịnh tạm ngừng, tiếng vỗ tay rầm rộ vang lên khắp hội trường. Huyền Lân hơi ngẩng mặt lên, vẫn là dáng vẻ cao ngạo, tiếng hát khàn khàn vừa thuần hậu, độc đáo vừa triền miên, nhẹ bẫng, như đang vuốt ve thính giác người nghe.
Gương mặt vốn không mấy nổi bật kia được ánh đèn soi rọi lại toát lên thêm vài phần kiên nghị, nam tính. Hứa Tầm Sênh nghĩ, có lẽ đây chính là sức hấp dẫn khi linh hồn hòa cùng âm nhạc.
Thình lình bên cạnh vang lên giọng nói: “Lại mê mẩn nhìn ông chú nữa rồi hả?”
Ánh đèn nơi Triệu Mộ đứng hơi tối, Hứa Tầm Sênh quay đầu, chỉ mơ hồ thấy gương mặt của Sầm Dã.
Hứa Tầm Sênh khẽ lắc đầu, ý bảo mình không có. Ấy vậy mà anh lại nhìn thẳng phía trước, tự cao tự đại: “Anh ta cũng sắp bị loại rồi.”
Cô không nhịn được cười, Tiểu Dã hung tợn, hở chút là ghen tuông vô cớ thế này mới đúng là người cô thân thiết và thương yêu. Sau đó cảm nhận được tay anh cử động, đương nhiên họ không thể nắm tay nhau, nhưng mu bàn tay anh chạm vào tay cô, anh chỉ chạm nhẹ rồi bất động, ánh mắt vẫn gườm gườm nhìn phía trước. Sâu trong đáy mắt ấy chứa đựng hoài bão to lớn cô không tài nào thấy rõ, cũng ẩn chứa nét dịu dàng chưa bao giờ thay đổi.
Hứa Tầm Sênh đứng yên, lẳng lặng nắm tay anh. Sâu thẳm tận đáy lòng, nơi đang lan tràn sương mù như có đóa hoa nho nhỏ đang e ấp, sương tan hoa nở, anh vẫn còn đây. Mọi chuyện đều tốt, cô không còn sợ gì nữa.
Hứa Tầm Sênh lại chuyển sự chú ý đến Khoáng Tả vẫn còn biểu diễn trên sân khấu, càng nghe càng thấy họ đặc biệt. Giai điệu cổ phong không hề lệch tông với nhạc rock, không phải mánh lới có tiếng không có miếng mà từ lúc bắt đầu đã luôn ẩn hiện xuyên suốt cả bài. Mỗi một nhịp điệu đều êm ái du dương, song vẫn chứa đựng sức mạnh to lớn có thể bộc phát bất cứ lúc nào. Cách hát của Huyền Lân cũng vậy, mỗi lời ca đều thiên biến vạn hóa, vừa có hơi hướng nhạc cổ phong vừa mạnh mẽ ngông cuồng như đúng bản chất của nhạc rock.
Cô bất chợt hiểu ra, Huyền Lân thật sự đã vận dụng được cách hát Bình đàn vào phần biểu diễn của mình. Điều này không hề đơn giản, phía sau không biết đã phải bỏ ra bao nhiều công sức tập luyện. Cho nên phần biểu diễn của họ luôn hết sức độc đáo, mỗi một bài hát vừa nghe liền biết ngay là của Khoáng Tả, chứ không phải của bất cứ ban nhạc nào khác.
Khúc ca kết thúc, Huyền Lân bỏ micro xuống, thở hổn hến, cười rạng rỡ nhìn xuống khán phòng. Cả hội trường sôi trào, khán giả phấn khích đứng dậy vỗ tay.
Ban giám khảo nhận xét:
“Quá tuyệt vời, lần đầu tiên tôi được xem màn biểu diễn thế này, đưa lối hát Bình đàn vào ca khúc hiện đại một cách hoàn mỹ như thế. Hôm nay thật sự đã được mở rộng tầm mắt!”
“Không hổ là Khoáng Tả, độc nhất vô nhị, đây gần như là buổi biểu diễn đặc biệt nhất từ lúc bắt đầu cuộc thi cho đến nay.”
“Biểu hiện của các cậu thật sự không còn gì để bàn cãi. Hôm nay, tôi hoàn toàn trở thành fan của Khoáng Tả rồi.”
Cuối cùng, ống kính chuyển sang Lý Dược, Sầm Dã dõi mắt nhìn anh ta.
Đầu tiên, Lý Dược vô cùng chuyên nghiệp nhận xét kỹ thuật và biểu hiện của Khoáng Tả, khán giả vỗ tay vang rền. Sau đó, anh ta mỉm cười, tiếp tục: “Tôi thấy có thể hòa hợp cổ phong vào nhạc rock và đạt đến trình độ này, chỉ có Thú trong thành phố phiên bản đàn tranh của Triều Mộ mới có thể sánh tầm với tiết mục này của Khoảng Tả.”
Sự chú ý của khán giả lúc này mới quay về với ban nhạc còn lại, bộc phát ra tiếng vỗ tay càng nhiệt liệt, cũng bắt đầu người hô to “Triều Mộ”, “Tiểu Dã”. Khí thế còn mãnh liệt hơn lúc Khoáng Tả biểu diễn.
Thậm chí, MC còn ra vẻ thâm trầm giới thiệu: “Ban nhạc tiếp theo ra sân khấu là một ban nhạc khác có tiềm năng đạt giải quán quân… Triều Mộ. Nghĩ thôi đã thấy rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đây mới thật sự là cuộc đối đầu đỉnh cao khiến khán giả không khỏi tò mò từ lúc bắt đầu cuộc thi đến nay.”
Sân khấu một lần nữa yên tĩnh trở lại, Hứa Tầm Sênh đi theo họ lên sân khấu, tim đập như trống giục. Khán giả cũng im lặng đến lạ, ai nấy đều hồi hộp, không biết tối nay sẽ có kết quả thế nào.
Hôm nay, Hứa Tầm Sênh chơi đồng thời cả keyboard và đàn tranh, hai nhạc cụ được đặt một trái, một phải trước mặt cô. Tuy nhiên, ca khúc biểu diễn không lấy yếu tố cổ phong làm chủ đạo, ngược lại được sửa đổi rất nhiều theo chất giọng và phong cách của Sầm Dã. Mấy ngày qua, anh gần như không ngủ không nghỉ, quyết tâm sống mái thì sao có thể trình diễn một bài hát bình thường được? Phong cách lần này hoàn toàn khác biệt với trước đây, Sầm Dã làm vậy khá mạo hiểm, thậm chí có chút nôn nóng. Có điều không ai trong ban nhạc có thể khuyên anh và cũng không biết có nên khuyên hay không. Trái lại, tâm thái của Hứa Tầm Sênh là bình ổn nhất, không phá cái cũ thì sao xây được cái mới, họ đã biểu diễn với phong cách giống nhau quá nhiều lần rồi, nếu không tạo thứ mới lạ, sao có thể hạ được đối thủ mạnh mẽ cản đường mình?
“Lẽ nào hôm nay Triều Mộ cũng biểu diễn nhạc rock kết hợp cổ phong?” Có nữ giám khảo nói nhỏ, nhưng lại thông qua micro khuếch đại cả khán phòng.
Tuy người ta không hỏi anh, nhưng Sầm Dã lại mỉm cười cầm lấy micro trả lời: “Chỉ có cổ phong đơn thuần thì quá dễ dãi với bản thân rồi. Hôm nay, chúng tôi muốn mang đến thứ mới mẻ hơn.”
Ban giám khảo đều cười rộ, tên nhóc này quá ngông cuồng, nói như vậy khác nào tát vào mặt Khoáng Tả. Nhưng khán giả bên dưới lại thích sự cá tính của anh, tất cả đều hưng phấn không thôi, bộc phát tiếng cười và khích lệ nhiệt liệt hơn.
Màn trình diễn bắt đầu.
Khi đàn tranh của Hứa Tâm Sênh, đàn guitar của Trương Thiên Dao và bass của Triệu Đàm đồng thời tấu lên giai điệu đầu tiên, tất cả mọi người ở đây đều cảm giác được sự khác lạ. Khúc nhạc dạo của Triều Mộ trước kia hay của đa số ban nhạc khác, hoặc là từ từ nuôi dưỡng cảm xúc, hoặc là lập tức sôi trào, nhưng phần lớn đều đi theo con đường đã định trước, phong cách tương đối ổn định. Song hôm nay, họ trình diễn linh hoạt kỳ ảo, trong uyển chuyển có chút lạ kỳ. Đó không chỉ là tiếng đàn, trái lại giống như có người đang thì thầm bên tai, kể cho mọi người nghe một câu chuyện tuyệt đối không tầm thường.
Và khi Sầm Dã vừa cất giọng, mọi người lập tức nhận thấy sự khác biệt. Giọng anh chưa bao giờ trau chuốt, nhẹ tênh đến mức độ này. Không gian xung quanh yên lặng lạ thường. Màn mở đầu này tuy không gây chú ý như Khoáng Tả, nhưng vô cùng mới mẻ, bởi vì không ai biết được tiếp theo anh sẽ dẫn họ đi đâu.
Đoạn tiếp theo, giọng Sầm Dã vẫn nhẹ nhàng tùy hứng, từng câu hát nhanh chóng và vụn vặt, thoạt nhìn có vẻ không có quy tắc gì, song lại vô cùng thoải mái, cuốn hút. Nhưng chỉ có ban giám khảo và những người có trình độ thưởng thức cao mới cảm nhận được, bất kể độ dày, độ rộng và độ cao của âm vực đều được Sầm Dã tăng cao lên từ từ. Thứ anh mang kỹ thuật trình diễn cực kỳ khó, dù là Huyền Lân hay Lục Tiểu Hải đều không dám hát như vậy. Lần này anh quả là quá to gan, các kỹ xảo vận dụng hết sức thành thục tự nhiên, khiến người ta cảm giác như có dòng suối chảy qua tâm trí.
Khi Hứa Tầm Sênh gảy lên giai điệu đàn tranh cao vυ't. Trương Thiên Dao dồn lực vào cây đàn guitar, giọng hát Sầm Dã thoáng chốc cất cao, anh giật phăng micro, thân thể như cuồng loạn theo tiếng nhạc, như gào thét, song khán giả chẳng ai thấy đột ngột. Lúc cả khuôn mặt anh chìm đắm vào giai điệu dồn dập, trái tim người nghe cũng đập thình thịch, choáng ngợp trong đó không thể thoát ra.
Kế đó, chuyển sang điệu ai oán thê lương, Sầm Dã hơi cong lưng, giọng lúc cao lúc thấp truyền vào micro. Như một người đang biểu diễn xiếc đi trên dây, còn dưới dây thép là vực sâu vạn trượng, thế nhưng anh vẫn ngẩng đầu, ngước nhìn trời sao bằng đôi mắt trong ngần.
Dưới sân khấu có một nhóm người vỗ tay khe khẽ.
Lúc này, Sầm Dã lộ ra một nụ cười gần như mê hoặc. Trong tiếng hát phiêu diêu ngâm nga của anh, tất cả nhạc cụ đều như bắt đầu cất tiếng tâm sự. Giống như có rất nhiều âm thanh đang kể lại câu chuyện của riêng mình, lại giống như chi có một âm thanh do chính anh dẫn dắt.
Âm nhạc và tiếng hát dần trở nên êm dịu và tĩnh lặng. Đôi mắt Sầm Dã trống rỗng, vẻ mặt ngạo nghễ, như xuyên qua biển người, nhìn về một nơi nào khác.
Đây không phải đoạn cao trào kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay đến lúc kết thúc, mà là mang tất cả từ chốn phồn hoa, diễm lệ ngược về hoài cổ, bình lặng. Sau phút yên ắng ngắn ngủi, khán giả bộc phát tiếng vỗ tay rền trời. Ngay cả vẻ mặt của mấy giám khảo cũng chăm chú hơn.
Lý Dược ngồi gần sân khấu nhất chậm rãi vỗ tay từng nhịp theo khán giả. Anh ta nhìn nhóm thanh niên gan dạ, nhất là chàng trai có ý định phản kháng mình và Lương Thế Bắc ngay trước trận bán kết, thầm nghĩ mình thật sự không nhìn lầm Sầm Dã, không ngờ cậu ta lại dám hát như vậy, khà khà!
Nhưng ánh mắt anh ta không dừng quá lâu ở Sầm Dã, mà chuyển sang Hứa Tầm Sênh đứng trong góc sân khấu. Lý Dược nhận xét, cô gái luôn im hơi lặng tiếng nhưng đầy tài năng, cô gái có thể nắm gọn trong tay cả hai ca sĩ thiên tài, ba năm trải qua lại không có gì thay đổi.
Thật ra, Hứa Tầm Sênh đã sớm nhìn thấy Lý Dược, nhưng ban đầu không dám chắc đó có phải là người mình biết không. Dù sao anh ta cũng đã thay đổi rất nhiều, từ kiểu tóc cho đến cách ăn mặc, phong độ và thân phận, quả thật như hai người xa lạ. Nhưng sau khi quan sát cẩn thận, cô khẳng định gương mặt ấy quả đúng là người cô đã từng biết.
Tay bass trong ban nhạc của Từ Chấp, người may mắn sống sót trong tai nạn giao thông. Lý Dược lớn hơn Từ Chấp vài tuổi, là anh cả của ban nhạc. Chỉ là khi ấy, Lý Dược bận bịu lo việc hợp tác thương mại cho ban nhạc, Cộng thêm Hứa Tầm Sênh rất ít khi đến thăm nên nhất thời không nhận ra anh ta.
Sau khi Từ Chấp qua đời, Hứa Tầm Sênh luôn không quan tâm đến giới này, cũng cắt đứt liên lạc với đám anh em của anh ấy. Không ngờ rằng, tay bass năm xưa đã nhanh chóng trở thành ông lớn của giới giải trí.
Còn về việc anh ta có nhận ra mình, có vì tiền duyên chấm điểm thiên vị hay không, Hứa Tâm Sênh hoàn toàn không để tâm. Nếu ngày nào đó gặp mặt trực tiếp, cô sẽ lịch sự hỏi, còn không thì thôi.
Sầm Dã kết thúc phần trình diễn, cả người như nhẹ bẫng, nỗi đè nén ngột ngạt và phẫn nộ mấy ngày liền đều bay biến. Anh nhìn thẳng xuống dưới sân khấu, nhìn xoáy vào Lý Dược bằng ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ và thăm dò.
Ngày đó, anh gần như thẳng thừng cự tuyệt lời mời của họ, mấy ngày qua cũng không thèm để ý. Có lẽ trong mắt các ông lớn này, anh là thằng nhóc ranh bướng bỉnh không biết tốt xấu chăng? Có điều, hôm nay, anh khăng khăng hát bài mình muốn, bất kể khán giả có hiểu hay không, giám khảo có thưởng thức không. Bởi anh biết màn trình diễn khó khăn mạo hiểm này chưa chắc giúp anh giành chiến thắng, nhưng nhất định sẽ để lại dấu ấn lịch sử tại sân khấu này.
Chạm phải ánh mắt sâu hun hút của Lý Dược, Sầm Dã có chút cam chịu nghĩ, ban nhạc của anh sắp bị loại rồi sao? Năm giám khảo, mỗi người có một phiếu, không biết anh ta có sức ảnh hưởng đến những giám khảo khác hay không?
Bất kể kết quả thế nào, cứ đến đi!
Có lẽ thấy được vẻ ngông cuồng trong ánh mắt Sầm Dã, Lý Dược bỗng nhếch miệng cười, quay đầu đi, không nhìn anh nữa.
Sau một tràng ồn ào, náo động hô hào của khán giả, ban giám khảo bắt đầu bỏ phiếu, ba thắng hai.
Giám khảo đầu tiên nhận xét: “Hôm nay phần trình diễn của Triều Mộ đạt đến đẳng cấp cao khó tin. Có thể sẽ có một bộ phận khán giả không cảm nhận được, cho rằng Triều Mộ biểu diễn không đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng bản thân tôi hoàn toàn bị Tiểu Dã chinh phục, tôi bỏ phiếu cho Triều Mộ.”
Sầm Dã cong cong khóe môi, dưới sân khấu dấy lên tiếng hoan hô.
Giám khảo thứ hai: “Màn biểu diễn của Triều Mộ quả thật đặc biệt, nhưng về mặt sức hút âm nhạc và trình diễn tổng thể, tôi nghiêng về Khoáng Tả hơn.”
Khoáng Tả bên kia sân khấu cúi người chào.
Giám khảo thứ ba: “Tôi bỏ phiếu cho Triều Mộ.”
Giám khảo thứ tư: “… Khoáng Tả.”
Không khí bỗng chốc lặng phắc, mọi ánh nhìn đều dồn vào Lý Dược, MC cũng cười gọi: “Thầy Lý…”
Đầu tiên, Lý Dược nhìn sang giám khảo bên cạnh, cười nói: “Mọi người đưa tôi lên giàn lửa rồi.” Với địa vị của anh ta, bất kể giám khảo có nổi tiếng đến mấy cũng phải cười làm lành. Đối mặt với ánh mắt của toàn hội trường, Lý Dược vô cùng ung dung, không hề mang vẻ khó xử, cầm micro phát biểu: “Tôi bỏ phiếu cho…”
Sầm Dã nhìn chằm chằm mặt đất trước mặt.
Lý Dược có ý ngừng lại, ánh mắt thản nhiên nhìn một vòng xung quanh, mọi người lặng im phăng phắc, tiếp theo anh ta nhìn vào Khoáng Tả trước: “Biểu hiện của Khoáng Tả trước sau như một, không khiến người ta thất vọng. Kết hợp hoàn mỹ nét cổ điển và hiện đại, phát huy cực kỳ ổn định, mang đến cho chúng ta một màn thịnh yến xuất sắc. Nếu như thang điểm là 100, tôi sẽ cho họ 95 điểm.”
Khán giả hoan hô vang dội, dĩ nhiên fan Triều Mộ đều yên lặng.
Lý Dược nhìn về phía Sầm Dã, tên nhóc này bây giờ không hề nhìn anh ta một lần nào, tính cách ngông cuồng, khó có thể thuần phục. Anh ta không giận, trái lại còn thấy có hưng phấn trong lòng: “Chúng ta thường nói dùng âm nhạc để bày tỏ niềm vui, nỗi đau khổ, sự nhớ nhung và phản kháng… Phong cách bày tỏ cũng có vô số, có thẳng thắn thật lòng nhẫn nhịn đè nén. Nhưng trong mắt tôi, cách biểu hiện xuất sắc nhất là hoàn toàn thoát ly khỏi mọi lề lối. Đứng trước tình yêu. ta có thể ca hát điên cuồng, chống đối vận mệnh, có thể cười khanh khách như trẻ con hoặc liều mạng đấu tranh để có được thứ mình tha thiết ước mơ, cái cảm giác tình yêu đan xen với du͙© vọиɠ ấy đều có thể biểu đạt qua tiếng hát.
Hôm nay, Tiểu Dã đã làm được điều đó. Bản nhạc hôm nay của cậu rất đột phá, còn có chút siêu thực, tuy không phải là kiểu tiết tấu mạnh mẽ mà quần chúng thích nghe và dễ dàng truyền bá, nhưng cậu ấy đã làm tôi cảm động sâu sắc. Tôi như thấy được bản thân mình hồi hai mươi tuổi, hoang mang đứng ở ngã tư đường, nhưng vẫn không quên bản thân phải phấn đấu và yêu hết mình.
Phiếu này, hoàn toàn không nghi ngờ gì, tôi bầu cho Triều Mộ, cho Tiểu Dã.”
Trong tiếng vỗ tay như sấm, nội tâm Sầm Dã chấn động. nhìn người đàn ông bên bàn giám khảo xa xa. Ánh mắt cũng kín đáo xuyên qua đám đông nhắm thẳng vào anh, giống như đang nói: Cậu nhóc, cậu cứ bốc đồng, cứ là chính mình đi. Tôi nói lời giữ lời, dù cậu không chịu thuần phục nhưng tôi vẫn xem trọng cậu. Trên sân khấu này, chỉ cần cậu dám hát lên những ca khúc mình muốn, mọi chuyện còn lại đã có tôi lo.