Tôi lặng lẽ nhìn cô ấy, lại không biết mở miệng như thế nào, mặc kệ thế nào, hiện tại tôi đã không còn nguy hiểm nữa, nhưng mà, tôi đang không biết phải giải thích với Quan Ngọc ra sao.
Nghĩ tới đây, tôi không kìm được mà hung dữ nhìn Diệp Nhã Tuyết, nhưng cô ấy không sợ hãi, ngược lại còn thản nhiên nhìn tôi, mặc kệ mình đang trần như nhộng.
“Tớ đã bị cậu ăn sạch rồi, cậu còn muốn gì nữa, dù tớ đã từng có lỗi với cậu, thì hiện giờ cậu cũng nên tha thứ cho tớ rồi.” Diệp Nhã Tuyết điềm đạm nhìn tôi, khóe mắt cũng rưng rưng.
Tuy tôi hiểu Diệp Nhã Tuyết đang giả bộ đáng thương, nhưng cũng chẳng biết phải làm sao, chỉ đành thở dài, dù sao thì Diệp Nhã Tuyết cũng vừa mới cứu tôi, nếu không có cô ấy, tôi đã chết rồi cũng nên.
Tôi không hề dùng thủ đoạn với cô ấy, là cô ấy can tâm tình nguyện quan hệ với tôi.
“Tùy, cậu muốn thế nào cũng được.” Tôi bình tĩnh, vừa nói vừa mặc quần áo, sau đó xoay người rời đi, đúng lúc này, Diệp Nhã Tuyết kéo tay tôi lại, ánh mắt long lanh.
Giọng cô ấy rất yểu điệu: “Trương Vỹ, mặc kệ như thế nào, tớ sẽ luôn ở phía sau ủng hộ cho cậu.”
“Ừ…” Tôi nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì, chỉ lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Hiện tại tôi không có nhiều thời gian, tôi không muốn lãng phí, Quan Ngọc còn đang đợi tôi giải thích, nghĩ tới đây, da đầu tôi run lên, tôi không biết phải nói gì với cô ấy nữa.
Đúng lúc này, bước chân của tôi đột nhiên khựng lại, tôi cảm giác cơ thể mình bất thường, vốn dĩ nó rất yếu ớt, nhưng vừa rồi, khi bước ra khỏi cửa, tôi bất giác cảm nhận được cả người vô cùng thoải mái, một cảm giác trước nay chưa từng có.
“Chuyện này là sao?” Tôi thử vung nắm đấm, cảm thấy mình mạnh hơn trước đây, toàn thân có một loại sức sống mãnh liệt, tôi vội vàng xắn quần áo của mình lên xem.
Tôi ngạc nhiên đến sững người, trên ngực tôi, không biết từ lúc nào, một hình xăm xuất hiện, đó là đầu một con sói đen, ánh mắt sáng ngời có thần, giống như đang liếc nhìn mọi thứ, ngang ngược lì lợm, tôi thở không ra hơi, hình xăm này có ở đây khi nào mà tôi không hề biết!
Nhưng chỉ trong nháy mắt, hình xăm đã từ từ mờ đi, rồi biến mất, như chưa hê tồn tại, nhưng tôi biết, cơ thể mình chắc chắn đã có thay đổi, một sự thay đổi vô cùng kỳ lạ.
Khi tôi bước vào lớp, đồng tử của tôi muốn vỡ ra khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Quan Ngọc đang ngồi trên ghế khóc nức nở, còn Tôn Chí Cường đang ngồi cạnh cô ấy với một bộ mặt giả tạo.
“Quan Ngọc à, dù sao thì Trương Vỹ cũng phản bội cậu rồi, cậu nên cắt đứt với cậu ấy đi, làm bạn gái của tớ nha.” Ánh mắt tham lam của Tôn Chí Cường nhìn Quan Ngọc chằm chằm, giọng đầy đắc ý.
“Cút đi!” Quan Ngọc ngước đôi mắt đỏ au lên quát Tôn Chí Cường xong rồi cúi đầu xuống khóc tiếp, thấy cô ấy khóc, tôi thật sự đau lòng, cũng không trách được, nghe những lời quá đáng đó của Diệp Nhã Tuyết, là ai cũng không thể chịu nổi.
“Cậu đừng như vậy nữa, Trương Vỹ đã phản bội cậu rồi, không còn thích cậu nữa đâu, mà cậu yên tâm đi, tớ sẽ yêu thương cậu cả đời.” Tôn Chí Cường dứt lời, định chồm tới ôm Quan Ngọc.
“Tôn Chí Cường, cậu tính làm gì?” Tôi bước qua, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.
“Ôi, tưởng ai, hóa ra là Trương Vỹ, cậu và Diệp Nhã Tuyết chơi bời trăng hoa sao rồi, thân hình cậu ấy đẹp chứ?” Tôn Chí Cường nhìn tôi cười cười, nhưng lại khiến cho Quan Ngọc khóc to hơn nữa.
“Câm miệng lại đi.” Tôi nghiến răng nhìn cậu ấy, giọng vô cùng túc giận, nhưng Tôn Chí Cường không những không quan tâm mà còn lên giọng thách thức: “Trương Vỹ, bây giờ cậu không còn tư cách yêu Quan Ngọc nữa, cậu ấy đã đồng ý làm bạn gái của tớ rồi.”
“Cậu nói gì?” Tôi chấn động, không tin mà nhìn vào Quan Ngọc, cô ấy cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi đầy ngạc nhiên, sau đó quay qua Tôn Chí Cường: “Cậu cút đi, tớ đồng ý khi nào hả?”
Tôn Chí Cường không hề xấu hổ, còn thản nhiên nói tiếp: “Được thôi, cậu không thừa nhận tớ cũng không có cách nào, nhưng cậu cứ yên tâm, trái tim của tớ vĩnh viễn dành cho cậu.” Lời vừa dứt, Tôn Chí Cường liền đứng dậy rời đi.
Tôi xoay người ngồi xuống bên cạnh Quan Ngọc, ngập ngừng nhìn cô ấy, Quan Ngọc liếc tôi đầy uất ức, rồi lập tức nhào tới, đấm vào ngực tôi thùm thụp.
“Trương Vỹ, cậu là tên háo sắc.”
Cô ấy như vậy, khiến tôi rất đau lòng, tôi ôm cô ấy vào lòng rồi thì thào: “Tớ xin lỗi... xin lỗi cậu.” Đứng ở xa, Tôn Chí Cường hừ lạnh rồi xoay người bước ra khỏi lớp.
"Trương Vỹ, cậu sẽ thích Diệp Nhã Tuyết sao?” Quan Ngọc do dự nhìn tôi, ánh mắt đáng thương tội nghiệp hệt như một con thú cưng, khiến tôi áy náy, và thương cô ấy vô cùng.
“Cậu yên tâm, những câu mà cậu nghe được lúc đó, vốn không phải thật, là do Diệp Nhã Tuyết cố tình chọc tức cậu thôi.” Tôi nhẹ nhàng an ủi Quan Ngọc, giọng buồn bã. Vừa rồi, hành động của Tôn Chí Cường khiến trong đầu tôi nảy sinh thù hận.
“Tớ biết là Diệp Nhã Tuyết lừa tớ, nhưng mà cậu cũng đã quan hệ với cậu ấy rồi, chắc là cậu ấy đẹp hơn tớ.” Quan Ngọc bực mình lên tiếng, tôi hiểu tâm trạng của cô ấy lúc này rất mong manh, nên cũng không dám nói gì thêm, chỉ yên lặng ôm cô ấy vỗ về, mặc cho cô ấy tay đấm chân đá không ngừng.
Một lát sau, có vẻ như đã mệt, Quan Ngọc dựa hẳn vào lòng tôi, hai tay ôm chặt eo tôi: “Trương Vỹ, cậu không được bỏ tớ, nếu không, tớ sẽ không tha cho cậu đâu.”
“Được, tớ sai rồi… à, mà sao Tôn Chí Cường lại tiếp cận cậu?” Tôi hỏi Quan Ngọc, bản năng mách bảo, tôi cần phải cảnh giác với Tôn Chí Cường.
“Tớ không biết nữa, về tới lớp, tớ khóc không bao lâu thì cậu ấy đến an ủi, nhưng mà tớ không hề quan tâm đến cậu ấy.” Quan Ngọc ngước đôi mắt đau khổ lên nhìn tôi.
Tôi im lặng ôm Quan Ngọc vào lòng, sợ hỏi nữa sẽ làm cho cô ấy kích động, vài tiếng sau, rốt cuộc Quan Ngọc cũng bình tĩnh trở lại, cô ấy ngồi hẳn lên đùi tôi, ôm chặt cổ tôi trên, khuôn mặt đầy ghen tị.
“Cậu quan hệ với Diệp Nhã Tuyết, thích lắm đúng không?” Cô ấy hung dữ nhìn tôi, giọng điệu mỉa mai.
“Ha…ha…” Tôi cười gượng, lại không biết nên nói cái gì cho phải.
“Hừ, coi như tớ tìm tình nhân cho cậu đi, nhưng từ nay trở đi, cậu mà còn qua lại với Diệp Nhã Tuyết, tớ sẽ không khách khí đâu.” Quan Ngọc vỗ vỗ mặt tôi, cất lời hăm dọa.