Lớp Học Tuyệt Vọng

Chương 83: Liên minh

Trong đầu vẫn còn thắc mắc, dù cho tôi vô can trong chuyện này, nhưng cảnh sát vẫn có thể tạm giam tôi hai mươi bốn tiếng đồng hồ, tại sao họ không làm như vậy, chẳng lẽ có ai đó cứu tôi? Nhưng người đó rốt cuộc là ai?

Lòng đầy bối rối, nhưng tôi cũng chẳng nói gì, lẳng lặng đi ra đại sảnh, ở đây, Dương Á Thịnh đang ngồi đợi tôi, trông cậu ấy có vẻ tức giận, nhưng khi nhìn thấy tôi, ánh mắt vô cùng xúc động.

“Lão đại, cuối cùng cậu cũng được thả ra rồi, làm tớ sợ muốn chết, cứ lo cậu sẽ bị bắt giam.” Giọng Dương Á Thịnh run run.

Tôi chỉ im lặng gật đầu, không nói gì, mặc dù trong lòng có rất nhiều hoài nghi, nhưng chẳng nói ra, chỉ kéo Dương Á Thịnh bước ra khỏi đồn cảnh sát.

Nhưng bất ngờ, ngay lúc này, tôi vô tình nhìn thấy tấm ảnh các cảnh sát đã hi sinh trên bức tường trong đại sảnh, toàn thân tôi chết lặng, mặt tái nhợt, vội kéo Dương Á Thịnh chạy nhanh ra ngoài.

“Cậu sao vậy, lão đại?” Dương Á Thịnh khó hiểu.

“Im miệng, đi nhanh lên.” Tôi trợn mắt nhìn cậu ấy, sau đó vội vàng đón một chiếc taxi, cùng Dương Á Thịnh rời khỏi đồn cảnh sát.

Rất nhanh, chiếc taxi đưa chúng tôi tới cổng trường học, bây giờ đã là bốn giờ, trời đã về chiều, lôi Dương Á Thịnh ra khỏi taxi rồi, lúc này, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu sao vậy lão đại? Sao lại sợ hãi như vậy?” Dương Á Thịnh liên tục thắc mắc.

“May là về được tới trường rồi!” Tôi thở hắt ra, sau đó trợn mắt nhìn Dương Á Thịnh: “Vừa nãy, ở đồn cảnh sát, có một chuyện rất lạ.”

“Lạ? Tớ thấy mọi thứ bình thường mà, có gì lạ đâu chứ?” Dương Á Thịnh lắc đầu.

“Đúng, ban đầu tớ cũng chẳng thấy gì lạ cả, cảnh sát cũng chẳng dữ tợn, nhưng lúc rời đi, tớ mới phát hiện ra sự bất thường.” Tôi đã bình tĩnh trở lại.

“Bất thường, có gì bất thường?” Dương Á Thịnh tò mò.

“Tớ phát hiện, rất nhiều ảnh của các chiến sĩ cảnh sát được treo trên tường, những người này đều đã hy sinh vì nhiệm vụ, và trong số đó, tớ nhìn thấy, có ảnh người cảnh sát lúc nãy đã thẩm vấn tớ.” Tôi cười khổ.

“Không hẳn là tất cả đều chết, nhưng chắc chắn có người chết trong đó.” Tôi bình tĩnh phân tích, dù mẹ kế của Trần Phong đã chết, manh mối bị đứt đoạn, nhưng tôi đã nắm được một thông tin vô cùng quan trọng.

Đó chính là trong lớp chúng tôi, có một nữ sinh liên quan tới hung thủ phía sau, thậm chí, có thể còn chính là hung thủ.

“Dù sao thì lần này chúng ta cũng tìm được ít manh mối rồi, xem như chẳng phí công.” Tôi bình thản nói với Dương Á Thịnh, sau khi trải qua sự việc ở phòng hồ sơ, toàn bộ chứng cứ đều đã mất hết rồi.

“Chúng ta về đi, lão đại.” Dương Á Thịnh đề nghị, sau đó, tôi và cậu ấy quay lại lớp, thời điểm này, cả phòng học vẫn là một khung cảnh hỗn loạn, nhưng chuyện này đã xảy ra liên tục trong một khoảng thời gian dài, nên tôi cũng chẳng lạ.

Đi về chỗ của mình, tôi thấy Lý Mạc Phàm và Triệu Minh đang nói chuyện gì đó, thấy chúng tôi trở về, Triệu Minh lật đật quay lại chỗ ngồi, còn Lý Mạc Phàm thì giật mình: “Lão đại, hai cậu về rồi?”

“Ừ.” Tôi gật đầu rồi ngồi xuống ghế, hỏi: “Triệu Minh tìm cậu làm gì?”

“Cậu ấy muốn vào đội chúng ta, lão đại, cậu nói xem chúng ta có nên đồng ý không?” Lý Mạc Phàm hỏi.

“Đương nhiên là đồng ý, cậu ấy với Lưu Thiên ít nhiều gì cũng được hai phiếu.” Tôi trầm tư một lát rồi trả lời, trò bỏ phiếu này vẫn chưa kết thúc, dưới áp lực sinh tồn, chúng tôi cần phải chuẩn bị hết khả năng có thể.

Hiện tại tôi đang có tổng cộng bốn phiếu, ngoài Lý Mạc Phàm, Dương Á Thịnh, thì còn có Cẩu Hồng Vân, nếu thêm hai người Triệu Minh nữa là thành sáu phiếu, đương nhiên, sáu phiếu này so với hơn bốn mươi người trong lớp, cũng chẳng nhằm nhò gì.

“Để tớ đi nói với cậu ấy.” Lý Mạc Phàm dứt lời thì đi ngay, sau khi nói vài câu với Triệu Minh, cậu ấy vui vẻ trở về, ngồi xuống ghế, giọng hơi tiếc rẻ: “Lão đại, tới giờ chúng ta cũng chỉ có sáu phiếu thôi, nhiêu đây cũng chẳng làm được gì.”

“Ừ, nó chẳng quyết định được gì cả.” Tôi gạt đầu đồng tình.

“Hiện tại trong lớp mình, nắm số phiếu nhiều nhất là Vương Vũ, cậu ấy có tiền, lại được nữ sinh hâm mộ.” Lý Mạc Phàm chán chường.

“Vô ích, cho dù cậu ấy nắm giữ toàn bộ phiếu trong lớp, thì cũng chỉ có thể giảm tỷ lệ mình bị bỏ phiếu xuống mức thấp nhất mà thôi, không có nghĩa là cậu ấy không bị lựa chọn tham gia vào trò chơi.” Tôi thản nhiên trả lời.

“Đúng ha, từ trò Mora tử thần tới ván cờ thú sinh tử, tất cả đều là lựa chọn ngẫu nhiên, dù là Vương Vũ, cũng sẽ bị chọn.” Lý Mạc Phàm hiểu ra.

Tôi gật gật đầu, không nói gì, chỉ nhíu mày lại, tôi nhận ra, nội dung của các đợt bỏ phiếu trong lớp này, càng ngày càng khó thực hiện, ban đầu chỉ là nhảy nhót, tỏ tình mà thôi, sau đó thì có chút xấu hổ, nhưng càng về sau, nhiệm vụ càng khó, mà còn là khó gấp ngàn lần.

Với lại, chẳng còn giống như trước đây, có thể lựa chọn để giảm thương vong được nữa, ví dụ như trò Mora tử thần, dù chọn kiểu nào, thì cũng có hai người phải chết, đó là thương vong thấp thất, chứ đừng nói tới nếu không chịu chơi, thì cả sáu người bị chọn đều phải chết.

Tỷ lệ đấu loại kiểu này thật khiến người ta không rét mà run, nếu từ ban đầu, ai cũng nghĩ những đợt bỏ phiếu chỉ mang tính chất là một trò chơi, thì càng về sau, trò chơi này càng biến thành một trò chơi sinh tử rợn người.

Mà đáng sợ nhất là, đến tận lúc này, chúng tôi vẫn còn chưa biết, cuối cùng là ai đã nghĩ ra và kéo dài những đợt bỏ phiếu mãi tới giờ. Đến nỗi, hiện tại, mỗi ngày đều có một đợt bỏ phiếu mới.

Chúng tôi chẳng có cách nào ngăn cản, chỉ biết trơ mắt nhìn cái chết ập lên đầu từng người từng người trong lớp, trước tình cảnh như vậy, mọi người bắt đầu kéo bè kéo cánh, muốn nắm giữ thật nhiều phiếu, chính vì vậy mà cả lớp vốn đoàn hết, lại bắt đầu chia rẽ, mọi người bắt đầu ngờ vực nghi kị lẫn nhau.