“Nhị ca, ca mau nhìn, ca mau nhìn!” Triệu Trinh Phương giơ món đồ chơi vui vẻ chạy tới.
Triệu Hãn cười ôm lấy tiểu muội, hỏi: “Đây là cái gì?”
Triệu Trinh Phương như hiến vật quý nói: “Đây là rối gỗ Ngụy thúc tặng, cổ cùng tay chân đều có thể cử động.”
Triệu Hãn cầm tới thưởng thức một phen, làm bộ như kinh ngạc: “Thật sự có thể cử động, rối gỗ thật tinh xảo!”
Triệu Trinh Phương nhếch miệng cười càng thêm vui vẻ, lộ ra lỗ thủng lớn đang thay răng, tiểu cô nương trở nên càng ngày càng sáng sủa.
Dỗ tiểu muội một lúc, Triệu Hãn cảm kích nói: “Đa tạ Ngụy thúc...”
“Không cần, xuống thuyền làm việc, thuận tay mua.” Ngụy Kiếm Hùng nằm ở trên phản, nhàn nhã bắt chéo chân, miệng ngậm cọng cỏ, “Ngươi đi thu thập hành lý, thuyền đã tìm được rồi, ngày mai sẽ lên đường hướng Cửu Giang.”
Triệu Hãn vội vàng đi thu thập đồ đạc, dọc theo đường đi việc vặt đều do hắn làm, Ngụy Kiếm Hùng nhàn nhã biến thành nửa thiếu gia.
Làm xong việc, Ngụy Kiếm Hùng lại hỏi: “Hôm nay luyện mâu chưa?”
Triệu Hãn nói: “Còn chưa kịp.”
Ngụy Kiếm Hùng đốc xúc nói: “Mỗi ngày đâm một nghìn lần, một lần cũng không thể thiếu.”
Triệu Hãn chỉ đành lấy ra trường mâu của mình, ở trong khoang thuyền luyện tập đâm, chiêu thức không thay đổi chút nào, buồn tẻ mà lại chán nản.
Thật không dễ gì luyện xong, Ngụy Kiếm Hùng lại bắt đầu sai sử: “Đi gọi rượu và thức ăn đến.”
Triệu Hãn bưng lên băng ghế ra khỏi khoang thuyền, cửa có cái chuông, hắn cần kê băng ghế mới chạm tới.
“Leng keng!”
Tiếng chuông thanh thúy vang lên, rất nhanh đã có tiểu nhị tới cung cấp phục vụ phòng khách.
Triệu Hãn nói: “Làm phiền đưa chút đồ ăn đến.”
Ngụy Kiếm Hùng nằm ở bên trong kêu: “Một con vịt nướng Kim Lăng, một đĩa đậu phụ hầm, hai cân thịt bò kho, một con cá quế hấp, một nồi cơm tẻ, thêm một vò rượu hoa điêu Thiệu Hưng.”
Tiểu nhị nói: “Khách quan, thịt bò kho bán hết rồi, sợ phải đợi tới ngày mai mới có.”
Đừng nói cái gì triều đình cấm, thịt bò cũng bán, não khỉ cũng có, thậm chí có thể đặt hàng vây cá, chỉ cần ngươi trả nổi tiền.
Ngụy Kiếm Hùng nói: “Vậy đổi thành thịt dê.”
“Có ngay, các vị khách quan chờ chút!” Tiểu nhị chạy chậm rời khỏi.
Đại khái hai khắc đồng hồ sau, tiểu nhị bưng rượu và thức ăn tới, trước đưa vào phòng lớn cho Phí Ánh Hoàn hưởng dụng.
Phí Ánh Hoàn khẩu vị không lớn, chỉ ăn một ít vịt nướng, nửa con cá quế, còn lại đều để cho ba người hầu giải quyết.
Ngụy Kiếm Hùng ăn mấy miếng không có hứng, đột nhiên đứng dậy đi vào buồng trong, đưa tay phải đi lấy bầu rượu trên bàn.
Phí Ánh Hoàn nhắc nhở: “Ta còn muốn uống.”
Ngụy Kiếm Hùng cười hì hì nói: “Công tử, rượu không nóng, rượu lạnh hại dạ dày, lão phu nhân bảo ta trên đường chiếu cố ngươi.”
“Bậy bạ, rượu nơi nào không nóng? Mau mau buông xuống!” Phí Ánh Hoàn có chút tức giận.
“Vẫn là nóng? Vậy ta nếm chút.” Ngụy Kiếm Hùng ghé miệng bầu dốc mạnh một ngụm, kinh ngạc nói, “Quái, thực không lạnh, trả lại cho công tử.”
Phí Ánh Hoàn nhìn nước bọt ở miệng bầu, nhất thời mặt đen sì, chửi ầm lên nói: “Điêu nô trời đánh, cầm rượu cút cho ta!”
Ngụy Kiếm Hùng chắp tay: “Đa tạ công tử ban rượu.”
Nghênh ngang trở lại phòng nhỏ, Ngụy Kiếm Hùng hai mắt trừng trừng, nhìn bàn trống hỏi: “Vịt nướng Kim Lăng đâu?”
Triệu Trinh Phương đang mυ'ŧ ngón tay, miệng đầy mỡ, vẻ mặt vô tội.
“Ăn xong rồi, chỉ còn nửa cái đầu vịt, Ngụy thúc muốn ăn không?” Triệu Hãn mang đầu vịt ngậm trong mồm đưa qua.
Ngụy Kiếm Hùng bóp cổ tay thở dài: “Hai đứa ngươi là ăn thật khỏe, một con vịt lớn như vậy, đảo mắt đã ăn hết rồi.”
Triệu Trinh Phương che miệng cười trộm, bưng cái đĩa đựng đậu hấp ra: “Ngụy thúc, trêu ngươi chơi, thịt chân vịt, thịt lườn vịt một miếng cũng chưa động vào.”
“Coi như có chút lương tâm.” Ngụy Kiếm Hùng bĩu môi.
Làm gia nô Phí thị, cái khác không nói, dọc theo đường đi ăn uống phi thường phong phú.
Phí Ánh Hoàn xa xỉ phô trương quen rồi, từ Ngụy Kiếm Hùng tùy tiện gọi món ăn, bản thân hắn chỉ ăn một chút, còn lại tất cả đều vào bụng ba người Triệu Hãn, Triệu Trinh Phương, Ngụy Kiếm Hùng.
Khi đến Cửu Giang đổi thuyền, hai huynh muội trực tiếp béo lên một vòng, không là bộ dáng gầy yếu trước kia nữa.
Cùng lúc đó, Triệu Hãn cũng rốt cuộc biết, Ngụy Kiếm Hùng vì sao có thể cao lớn vạm vỡ, con hàng này là tín đồ ẩm thực rõ đầu rõ đuôi!
Nhưng, quan hệ của Phí Ánh Hoàn, Ngụy Kiếm Hùng, làm Triệu Hãn có chút đoán không ra.
Căn bản không giống chủ tớ, ngược lại càng giống anh em kết nghĩa.
Duyên Sơn Phí thị, vốn có ba mũi chủ tông: Hoành Lâm Phí thị, Phạm Ổ Phí thị, Phí Đôn Phí thị.
Thời Tuyên Đức, Hoành Lâm Phí thị bởi buôn bán mà hưng thịnh, ở trước khi giao thiệp với quan trường, đã mang việc làm ăn làm tới Chiết Giang, Phúc Kiến.
Mọi người qua huyện Hồ Khẩu, ở Cửu Giang lưu lại hai ngày, liền xuyên qua hồ Bà Dương mà vào Tín Hà, một đường ngồi thuyền tới trấn Hà Khẩu huyện Duyên Sơn.
Đừng nhìn Giang Tây cận đại kinh tế lạc hậu, cổ đại lại được coi là đường lớn tám tỉnh, có tục ngữ nói: “Mua không hết Hán Khẩu, chứa không hết Hà Khẩu.”
Trấn Hà Khẩu, chính là địa bàn của Duyên Sơn Phí thị, tổ tông dựa vào trấn lớn buôn bán này mà quật khởi!
Nơi đây, hướng đông có thể tới Chiết Giang, đông nam có thể tới Phúc Kiến. Nếu quay về hồ Bà Dương, nam tới Quảng Đông, tây tới Hồ Quảng, bắc tiếp Trường Giang. Các đường đều nhiều sông hồ, lại có đường cái nối liền, thương mại phồn vinh đến mức làm người ta líu lưỡi.
Lúc đi ngang qua trấn Hà Khẩu, Triệu Hãn trực tiếp nhìn mà choáng váng, hắn tuyệt đối không tưởng tượng được, một cái “trấn nhỏ hẻo lánh” có thể phát triển đến trình độ như thế.
Đồ sứ, lá trà trấn Cảnh Đức, nếu muốn bán tới Phúc Kiến, tất nhiên đi qua trấn Hà Khẩu. Nếu muốn nhanh chóng bán đi Chiết Giang, cũng có thể đi Tín Hà, lại dọc đường cái tới thẳng Kim Hoa, trấn Hà Khẩu tương tự là nơi nhất định phải qua.
Đồ sứ đời Minh tiêu thụ xa tận châu Âu, chỉ lấy đồ sứ trấn Cảnh Đức mà nói, ít nhất có hơn phân nửa, là qua trấn Hà Khẩu vận chuyển đi cảng vùng ven biển.
Khó trách Phí thị trâu bò như thế, khó trách Phí Ánh Hoàn ra tay hào phóng, đã chiếm lấy bảo địa hai trăm năm mà.
Ở giữa trấn nhỏ đến nhà tổ Hoành Lâm Phí thị trải đường lớn lát đá, xa xa dựng vững một chuỗi cổng chào: Trạng Nguyên phường, Thám Hoa phường, Tiến Sĩ phường, Đại Học Sĩ phường, Thượng Thư phường...
Thuyền nhỏ chậm rãi đi qua trấn Hà Khẩu, tiếp tục xuôi theo Tín Hà mà lên, Ngụy Kiếm Hùng giải thích: “Nhà công tử ở dưới núi Nga Hồ, đã từ chủ tông Hoành Lâm tách ra nhiều năm.”
Nói trắng ra hơn chút nữa, tông chi chỗ Phí Ánh Hoàn, tuy không thể nhúng chàm trấn Hà Khẩu, lại đã khống chế đường thủy làm ăn lộ trình gần nhất từ Giang Tây đến Chiết Giang!