Trẫm

Chương 30: Kinh Khẩu Dịch (1)

Vừa lúc đám tào thuyền này đi ngang qua huyện Tĩnh Hải, lấy được liên hệ với tuần án ngự sử, không cẩn thận liền lật hai chiếc thuyền. Hơn nữa, trách nhiệm lật thuyền đẩy cho quan lại Tĩnh Hải, tổn thất vận lương bằng đường thủy yêu cầu dân chúng Tĩnh Hải chia sẻ.

Vương Dụng Sĩ lời lẽ nghiêm khắc từ chối, tỏ vẻ không gánh cái tội này.

Tuần tào ngự sử, tuần án ngự sử, Hà Gian tri phủ, liên danh dâng sớ buộc tội, Vương Dụng Sĩ cuối cùng bị cách chức xử lý.

Lúc từ nhậm, dân chúng Tĩnh Hải nằm ngang ở đường cái, ngăn cản xa giá Vương Dụng Sĩ tiến lên.

Nhưng lòng dân hướng về, lại có thể làm được gì?

Quan tốt, là không làm được lâu.

Trấn Giang, Kinh Khẩu dịch.

Cùng thuộc dịch trạm đường thủy, Dương Thanh dịch ăn sập tài chính huyện Tĩnh Hải, nhưng Kinh Khẩu dịch lại là ngày kiếm cả đấu vàng.

Bên bờ xây dịch xá, có thể nói khách sạn kiểu vườn hoa, thậm chí có ba gian sân khấu kịch, thường mời gánh hát. Đây nào phải dịch trạm, rõ ràng chính là chỗ ăn chơi tổng hợp cỡ lớn!

Không những trên bờ, còn có dưới nước, khách thuyền kênh đào cũng thuộc sản nghiệp của dịch trạm.

Thương lữ lui tới không cần lên bờ, có thể trực tiếp vào ở khách thuyền cỡ lớn. Trên khách thuyền, ăn ở giải trí đầy đủ mọi thứ, thậm chí có thể thu hút danh kỹ, gầy béo trực tiếp xem tập tranh, cam đoan cho ngươi chân không ra khỏi thuyền đã hưởng thụ hết Trấn Giang phồn hoa.

Kinh Khẩu dịch quy mô lớn bao nhiêu?

Tổng cộng hơn 100 gian dịch xá, hơn 30 chiếc thuyền, hơn 70 con ngựa, 3 tòa đình đài, 3 gian mái cong, 3 sân khấu kịch, 26 chuồng ngựa, 1 đạo quan (Mã Vương điện), dịch tốt, mã phu, thủy thủ, quán phu, đầu bếp, kiệu phu hơn 500 người. Mặt khác có phòng kiệu, nhà ăn, phòng thú y, phòng tù phạm, phòng cỏ khô, tiêu vương đường vân vân. Qua Châu bên kia còn có phân bộ, đặt ra phòng kênh đào cùng phòng ngựa nhiều chỗ.

Dịch thừa Kinh Khẩu dịch, đổi tri huyện cũng không làm!

Thuyền buôn đám người Triệu Hãn ngồi, đến Trấn Giang thì không đi nữa, dừng lại dỡ hàng buôn bán.

Phí Ánh Hoàn thằng nhãi này tiêu tiền như nước, lười lên bờ tìm kiếm khách sạn rẻ, trực tiếp vào ở khách thuyền xa hoa của dịch trạm, chờ đổi ngồi thuyền tới Cửu Giang.

Dựa theo loại phương pháp tiêu tiền này, bạc mượn từ Vương Dụng Sĩ nơi đó, nhắm chừng còn chưa về Duyên Sơn đã hết rồi.

Phòng khách.

Phí Ánh Hoàn thưởng thức một đoạn khải công thể, nói với Triệu Hãn: “Lại viết một bài 《 Tương Tiến Tửu 》.”

Triệu Hãn lập tức mở ra 《tuyển tập thơ Đường》, bắt đầu nghiêm túc chép thơ, thuận tiện quen thuộc chữ phồn thể tương ứng.

Thật ra, thư pháp của Triệu Hãn chấp nhận được, tiểu học ở lớp huấn luyện cũng từng bỏ công sức. Lúc trước bị Phí Ánh Hoàn hạ thấp đi, thuần túy là vấn đề bút họa của khải công thể, hình chữ với kết cấu đều tương đối quá cứng, thực viết nát làm sao được Phí công tử cầm đi nghiên cứu?

Ở cùng lúc Triệu Hãn múa bút, Phí Ánh Hoàn đánh giá thư pháp trong tay nói: “Hình chữ ‘Thiện’ này, hẳn thoát thai từ hòa thượng Trí Vĩnh, nhưng lại có chút biến động, cấu tạo nét vẽ vững chắc thượng thừa...”

Con hàng này là đang đoán chữ, quen thuộc kết cấu hình chữ khải công thể, mỗi ngày bảo Triệu Hãn không ngừng viết ra chữ mới.

Khải công thể thoạt nhìn có chút xấu, vì sao nhìn thêm đôi lần lại đẹp, Phí Ánh Hoàn trước sau chưa làm rõ được, bởi vì hắn không biết cái gì gọi là tỉ lệ vàng.

Dùng góc độ khoa học phân tích, khải công thể chính là hy sinh bút họa, để kết cấu hình chữ lấy tỷ lệ vàng hiện ra.

Tốt xấu mang một bài 《 Tương Tiến Tửu 》 viết xong, Triệu Hãn hỏi: “Công tử, còn cần viết tiếp không?”

“Không cần, ngày mai tiếp tục.” Phí Ánh Hoàn nhìn chằm chằm thể chữ trong tay, đầu cũng lười ngẩng lên một lần.

Triệu Hãn xoa xoa cổ tay mỏi, đi đến đẩy ra cửa sổ hóng gió sông.

Bên bờ, thương lữ như dệt, phồn hoa hưng thịnh, nào có chút dấu hiệu tận thế?

Sơn Đông cùng Bắc Trực Đãi là hai thế giới, Giang Nam và Sơn Đông lại là hai thế giới, ngay cả tinh khí thần của ăn xin cũng khác.

Giang Nam giàu có và đông đúc!

Trên sân khấu kịch của dịch trạm, có kẻ sĩ đang dạy học, dưới đài đứng đầy người nghe giai tầng khác nhau.

Nội dung kẻ sĩ dạy học không nghe thấy, tiếng ủng hộ dưới đài lại không ngừng truyền đến, bộ dáng điên cuồng đó giống như ngôi sao đang bắt đầu diễn xướng.

Triệu Hãn nhịn không được hỏi: “Công tử, khách nhân trên thuyền đều nói, vị Trấp Sơn tiên sinh này rất nổi tiếng, ngươi sao không xuống thuyền đi nghe hắn dạy học?”

Phí Ánh Hoàn cười lạnh châm chọc: “Ta từng gặp Lưu Tông Chu này, người Chiết Giang Sơn Âm, chịu Vương học ảnh hưởng rất sâu, lại trái lại phê bình Dương Minh tiên sinh. Chẳng những phê bình Dương Minh tiên sinh, hắn còn phê bình Chu tử, phê bình Lục Tượng Sơn. Một tên cuồng sinh, quên nguồn quên gốc, hư danh trái lại rất lớn.”

“Thì ra là thế.” Triệu Hãn không cần nhiều lời nữa.

Thật ra, bản thân Triệu Hãn muốn rời thuyền đi xem, dù sao đây là danh nhân lịch sử đầu tiên hắn gặp được.

Lưu Tông Chu, Trấp Sơn tiên sinh, người đảng Đông Lâm, từ chối quà của bối lặc Mãn Thanh, tuyệt thực hai mươi ba ngày mà chết.

Phí Ánh Hoàn Phí đại công tử, rõ ràng hiểu lầm rất sâu đối với Lưu Tông Chu.

Lưu Tông Chu lúc trẻ tuổi quá mức kiêu ngạo, quả thật nhằm vào Chu Hi, Lục Cửu Uyên, Vương Dương Minh mà phun. Nhưng hôm nay bãi quan tiềm tu nhiều năm, học thuật tư tưởng nghênh đón chuyển biến thật lớn, thế mà lại trở thành tín đồ trung thành của Vương Dương Minh.

Sùng Trinh kế vị, Lưu Tông Chu được chọn làm Thuận Thiên phủ doãn, trên đường bắc thượng một đường được mời dạy học.

Triệu Hãn nằm úp sấp cửa sổ nhìn ra xa một lúc, hiếu kỳ nói: “Công tử, ngươi đối với người đảng Đông Lâm thấy thế nào?”

Phí Ánh Hoàn cười nói: “Đông Lâm thư viện cũng bị đốt rồi, nào còn có cái gì đảng Đông Lâm thật sự? Đều là hạng đu bám mà thôi. Trái lại ngươi tuổi còn nhỏ, cũng từng nghe nói đảng Đông Lâm?”

Triệu Hãn chỉ có thể nói láo: “Gia phụ lúc còn sống rất tôn sùng đảng Đông Lâm.”

Phí Ánh Hoàn giải thích: “Lúc Ngụy Trung Hiền lộng quyền, có người phản Ngụy, không câu nệ quê quán xuất thân, đều bị đóng dấu là đảng Đông Lâm. Sau khi Ngụy Trung Hiền rớt đài, mỗi người tranh làm đảng Đông Lâm, nếu không sẽ bị mắng là hoạn đảng. Hoặc này hoặc kia, là vì đảng tranh. Ta ngày xưa vào kinh thi hội, sống nhờ ở trong nhà một trưởng bối, nghe hắn nói triều đình mỗi ngày rất náo nhiệt.”

Tốt thôi, đảng Đông Lâm thuộc loại chọn phe cánh chính trị, ý kiến này ra ngoài dự kiến của Triệu Hãn.

Phí Ánh Hoàn tiếp tục nghiên cứu thư pháp, Triệu Hãn trở lại khoang thuyền của mình.

Chủ tớ bốn người, ở là cùng phòng.

Phí Ánh Hoàn ở một mình phòng lớn khoang thuyền, Triệu Hãn, Triệu Trinh Phương, Ngụy Kiếm Hùng ở chung phòng nhỏ, có gì cần thì phân phó bọn họ làm việc bất cứ lúc nào.