Sau khi tỉnh lại, Minh Trạch phẫn nộ nhìn nam nhân: "Ngươi chính là một tên cầm thú."
Long Hoài một bên vuốt ve mái tóc trơn mềm của Minh Trạch, một bên cười nói: "A Trạch nói sao thì chính là vậy."
"Đừng có sờ đầu ta." Minh Trạch nhíu mày nói.
"Vậy A Trạch thích ta sờ chỗ nào?" Tay Long Hoài từ trên đầu chuyển đến dưới vυ' Minh Trạch, hung hăng vuốt ve, ngón tay kẹp lấy nhũ hoàn, kéo đầṳ ѵú ra thật xa lại bắn trở về, nhìn khuôn mặt hơi đỏ hồng cùng với đôi mắt ướŧ áŧ của Minh Trạch: "Là chỗ này sao?"
"Hay là chỗ này?" Tay Long Hoài cũng từ trên vυ' chuyển đến ©ôи ŧɧịt̠ mềm mại, ngón tay thô ráp không ngừng chà xát ©ôи ŧɧịt̠ Minh Trạch, làm cho hô hấp của hắn trở nên dồn dập.
Hai hòn trứng dái cũng bị người ta mạnh mẽ vuốt ve, Minh Trạch cảm giác vừa đau vừa sảng. Minh Trạch cắn môi, không muốn phát ra tiếng rêи ɾỉ, nhưng thân thể dâʍ đãиɠ lại phản bội ý chí của hắn, tiếng rêи ɾỉ uyển chuyển triền miên thoát khỏi miệng hắn.
"A a..." Minh Trạch ngửa đầu rêи ɾỉ, ©ôи ŧɧịt̠ bị bàn tay to chà xát từ dưới lên trên, sau đó lại bị hung hăng vuốt ngược xuống dưới, hai hòn trứng dái bị bàn tay nóng bỏng không ngừng vuốt ve, Minh Trạch bị kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng thở dốc, hầu kết cũng lăn lộn trên dưới, giống như là một con cá sắp chết.
Minh Trạch muốn bắn nhưng lại không thể bắn ra. Minh Trạch có chút bi ai nghĩ, ngay cả quyền bắn tinh mà mình còn không có.
Thật là buồn cười.
Một cái tay khác của Long Hoài cũng lôi kéo cái vòng trên hộŧ ɭε, nước l*и liên tục phun ra.
Chỉ chốc lát, Long Hoài đã từ bỏ việc chơi đùa cái vòng, mà trực tiếp nắn bóp hộŧ ɭε đứng thẳng, đầu ngón tay dường như mang theo dòng điện đập lên hộŧ ɭε Minh Trạch. Hắn chỉ cảm thấy một cổ tê dại không ngừng dâng lên.
Dòng điện kéo dài không dứt, Minh Trạch chỉ cảm thấy sướиɠ cực kì, bắp đùi run nhè nhẹ, ngón chân tuyết trắng cũng sướиɠ đến cuộn tròn.
Dòng điện di chuyển khắp người Minh Trạch, kɧoáı ©ảʍ cũng không ngừng đánh sâu vào trong đầu hắn, dưới ảnh hưởng của dòng điện, ©ôи ŧɧịt̠ Minh Trạch cũng căng cứng đứng thẳng, hai hòn trứng dái cũng càng thêm xanh tím.
Nhưng sắp đạt đến cao trào thì Long Hoài bỗng nhiên ngừng động tác, Minh Trạch có chút mờ mịt nhìn nam nhân đang mặc váy lụa cùng yếm của nữ nhân vào cho mình.
Cặρ √υ' bị cái yếm màu đỏ gắt gao bọc lấy, tấm lụa mỏng trong suốt được xem như quần áo, có thể thấy rõ mông thịt trắng nõn bên trong.
Minh Trạch cứ như vậy mà bị dắt đi trên đường cái, vòng âm đế cũng bị treo một sợi dây xích, được nam nhân cầm trong tay, chỉ cần Minh Trạch chậm một bước, hộŧ ɭε sẽ bị hung ác lôi kéo, nước l*и cũng theo đùi chảy xuống.
Minh Trạch cảm giác mọi người trên đường đều gắt gao nhìn chính mình chằm chằm, cho dù biết Long Hoài đã tạo một tầng kết giới trên người mình, nhưng Minh Trạch vẫn không tránh được sinh ra loại ảo giác này.
Lỗ l*и khẩn trương co rút lại, c̠úc̠ Ꮒσα bị đυ. đến sưng đỏ ở mặt sau cũng cơ khát khép mở.
Ngón tay Long Hoài duỗi vào trong quần áo, ngón tay mượt mà xoa bóp thịt ruột bị đυ. đến lòi ra khỏi c̠úc̠ Ꮒσα, móng tay bén nhọn không ngừng vuốt ve miệng lỗ da^ʍ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ c̠úc̠ Ꮒσα không ngừng co rút lại.
"A a...Đừng mà..." Minh Trạch nhịn không được rêи ɾỉ ra tiếng.
"A Trạch kêu nhỏ một chút, nếu không sẽ bị người ta nghe thấy." Long Hoài dán sát bên lỗ tai Minh Trạch, hơi nóng phun lên vành tai hắn làm cho Minh Trạch có chút ngứa ngáy.
Cú© Ꮒσα bị ngón tay không ngừng thọc vào rút ra, Minh Trạch thấy hai chân mình đã mềm nhũn sắp không thể đứng thẳng, cố tình cái tay Long Hoài vẫn không ngừng di chuyển, ngón tay ấn vào bên trong điểm nứиɠ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vách thịt co chặt.
Minh Trạch bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không thể đứng thẳng, đành phải túm lấy quần áo Long Hoài.
"Xem ra A Trạch đã không đứng được, chậc chậc, làm sao bây giờ nhỉ?" Long Hoài làm bộ tự hỏi một chút lại nói: "Không bằng bò dưới đất đi."
Long Hoài nhìn bộ dáng không tình nguyện của Minh Trạch nói: "Sao vậy? A Trạch không muốn?"
Đảo mắt, Minh Trạch liền phát hiện chính mình đã quỳ rạp trên mặt đất, trên người trừ bỏ một cái yếm cũng không còn gì nữa. Minh Trạch muốn đứng lên lại phát hiện mình không thể thẳng eo.
Cú© Ꮒσα mặt sau không ngừng đóng mở, còn bị nam nhân dùng giày đạp một chút, cũng không biết giày nam nhân làm từ cái gì, vô cùng bén nhọn.
Minh Trạch chỉ cảm thấy kịch liệt đau đớn cùng nhục nhã, nhưng giây tiếp theo liền cảm giác kɧoáı ©ảʍ không ngừng đánh sâu vào trong ngực mình.
Long Hoài lại dùng chân đạp lên c̠úc̠ Ꮒσα chảy nước của Minh Trạch: "Còn không mau bò tới phía trước? Không bằng ta hủy đi kết giới của ngươi, để cho mọi người xem xem đại sư huynh của Kiêm Tông dâʍ đãиɠ đến mức nào?"
Minh Trạch cắn răng bò về phía trước, bởi vì bò quá chậm, lại bị người ta đạp vào c̠úc̠ Ꮒσα, sức lực lớn đến mức làm Minh Trạch trực tiếp nằm trên mặt đất, cái mông nhổng cao lên, c̠úc̠ Ꮒσα cũng vô cùng sưng đỏ.
Sắc mặt Minh Trạch nửa trắng nửa xanh, bị người ta dùng cách nhục nhã như vậy đạp đít mà còn có thể cao trào, Minh Trạch cảm giác mình đã không thể cứu nổi.
Cũng may Long Hoài không để cho Minh Trạch bò lâu lắm, liền nắm Minh Trạch đi vào một tửu lầu, Minh Trạch bò sát sau lưng nam nhân, cảm giác chính mình thật giống như một con chó.
Minh Trạch quỳ rạp trên mặt đất, trong miệng ngậm lấy ©ôи ŧɧịt̠ của nam nhân, đầu lưỡi liếʍ lên gân xanh mặt trên, c̠úc̠ Ꮒσα mặt sau cũng bị ngón tay nam nhân không ngừng đùa bỡn, nước da^ʍ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ chảy ra.
Minh Trạch dùng yết hầu liếʍ mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ lớn của nam nhân, cổ họng nhỏ hẹp đè ép ©ôи ŧɧịt̠ to dài, cảm nhận được ©ôи ŧɧịt̠ ở trong khoang miệng mình trở nên càng thêm trướng lớn, Minh Trạch không biết tại sao lại có cảm giác thành tựu kì lạ.
Đột nhiên hai chữ "Kiếm Tông" hấp dẫn lực chú ý của Minh Trạch. Minh Trạch quên mất chính mình vẫn đang hầu hạ ©ôи ŧɧịt̠ lớn của nam nhân.
"Thật đúng là chuyện này chưa xong mà chuyện khác đã tới. Kiếm Tông bởi vì bị Ma tộc đột kích mà tổn hại rất lớn, ngay sau đó lại bị tam đại Ma môn vây quanh, môn phái khác cũng muốn cứu viện, nhưng thật sự là có tâm mà không có sức." Người kể chuyện trên đài cao vuốt râu mình nói.
"Lại nói tiếp, vị trí địa lý của thành Kim Quang của chúng ta thật sự là không tồi, vẫn luôn gió êm sóng lặng..."
"Đúng rồi, hình như đại trưởng lão của Kiếm Tông đã bị trọng thương hôn mê bất tỉnh phải không?"
"Thật hay giả?"
"Đương nhiên là thật."
Minh Trạch chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, không nghĩ tới Kiếm Tông lại phát sinh chuyện lớn như vậy, Minh Trạch phun ©ôи ŧɧịt̠ lớn trong miệng ra, giọng nói khàn khàn nói: "Thả ta trở về."
"Ngươi lấy cái gì để cứu? Chỉ bằng cái tu vi đang ở tầng Luyện Khí của ngươi sao?" Long Hoài nâng cằm Minh Trạch nói.
"Ta..." Minh Trạch có chút ngẩn ngơ, nhưng chỉ sửng sốt một chút đã phản ứng lại, có chút nóng nảy nói: "Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới chịu thả ta, cởi bỏ phong ấn trên người ta?"
Long Hoài cười cười nói: "Ta muốn ngươi hoàn toàn thuộc về ta, từ thân đến tâm đều phải khắc lên dấu vết của ta, trở thành nô ɭệ của một mình ta, người yêu hoàn mỹ của ta."
"Sao hả? Ta không chỉ cởi bỏ phong ấn cho ngươi mà còn sẽ giúp ngươi đối phó với mấy Ma môn đó." Long Hoài nhìn Minh Trạch nói.
Nội tâm Minh Trạch có chút chua xót, nhưng nghĩ đến sư đệ, sư phó cùng với mọi người trong sư môn, vẫn là gian nan gật đầu.
"Nếu vậy thì ngươi cần phải chuẩn bị cho tốt, từ ngay mai trở đi, ngươi đã hoàn toàn thuộc về ta, không thể phản bội, cũng không thể thoát đi." Long Hoài nói xong liền nhẹ nhàng hôn lên môi Minh Trạch một cái.
Linh hồn hai người cũng dây dưa bên nhau, lúc này trong đầu Minh Trạch trừ bỏ Long Hoài thì không còn chứa thêm gì khác, linh hồn giao hòa mang đến cho Minh Trạch kɧoáı ©ảʍ vô tận, cũng bỏ qua sự đau đớn bên trong đùi.
Làn da đau đớn như bị kim đâm, một con rồng nhỏ màu đen quấn quanh dưới háng, chậm rãi theo rãnh mông mà đem cái đuôi cắm vào trong c̠úc̠ Ꮒσα Minh Trạch.
Vách tường mẫn cảm bị ngân châm đâm vào, Minh Trạch đau đến đổ mồ hôi lạnh, nhưng là thân thể dâʍ đãиɠ lại cảm giác được kɧoáı ©ảʍ, thịt non mỗi lần bị đâm qua đều cảm thụ được đau đớn xen lẫn sung sướиɠ, ©ôи ŧɧịt̠ Minh Trạch cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng thêm đứng thẳng.
Cú© Ꮒσα co rút lại, nước da^ʍ không ngừng phun ra.
Cũng không biết từ khi nào, Long Hoài đã biến thành một con rồng đen, hai ©ôи ŧɧịt̠ cực lớn cắm vào hai cái lỗ da^ʍ của Minh Trạch, móng vuốt rồng bén nhịn ấn lên vòng eo Minh Trạch, thân thể lạnh lẽo của đối phương quấn quanh trên người làm cho Minh Trạch có chút tỉnh táo, nhưng rất nhanh đã chìm vào trong lốc xoáy tìиɧ ɖu͙©.
"...Thật lớn...Căng quá...Không chịu nổi..." Minh Trạch nhíu mày rêи ɾỉ, ©ôи ŧɧịt̠ của rồng đen còn lớn hơn so với hình người, Minh Trạch cảm thấy chính mình sắp bị căng đến rách rồi.
"A a...L*и da^ʍ bị ©ôи ŧɧịt̠ lớn đυ. thật sướиɠ..." Minh Trạch liên tục kêu da^ʍ, ngón chân tuyết trắng không tự giác cuộn tròn.
Hai ©ôи ŧɧịt̠ bự đồng thời cắm vào rút ra, hai cái lỗ nứиɠ cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ co chặt lại, kẹp chặt ©ôи ŧɧịt̠ lớn bên trong.
Minh Trạch có loại ảo giác con rồng đen trên người mình chính là trời của mình, làm cho hắn hoàn toàn phục tùng, mở ra thân thể của mình.