Đóa Hoa Cao Lãnh Bị Kiếm Linh Của Mình Thao Đến Cao Trào

Chương 12: Múa kiếm, chủ động cưỡi ngựa

Chương 12: Tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ múa kiếm, chủ động cưỡi ngựa

Dọc theo đường đi, Minh Trạch bị Long Hoài ôm vào trong ngực, nếu có người lại gần sẽ phát hiện trong c̠úc̠ Ꮒσα Minh Trạch vẫn đang cắn chặt một cây ©ôи ŧɧịt̠ lớn.

Minh Trạch lo lắng nhìn cảnh tượng dưới chân, càng gần Kiếm Tông hắn càng cảm thấy hoang vắng, không khỏi có chút nóng vội, bảo Long Hoài đi nhanh lên.

"Như ngươi mong muốn." Côи ŧɧịt̠ lớn của Long Hoài thọc vào rút ra ngày càng nhanh chóng, mỗi một lần đều hung hăng đâm vào điểm nứиɠ của Minh Trạch, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vách thịt co rút lại phun ra nước da^ʍ.

"A a...Không phải...Không phải bảo ngươi...Đυ. ta...Nhanh lên..." Minh Trạch ngửa đầu rêи ɾỉ.

"Xin lỗi, chắc là do ta hiểu sai ý." Nói xong Long Hoài liền thả chậm động tác, chín cạn một sâu đâm vào rút ra, cái này làm cho Minh Trạch càng thêm dục cầu bất mãn.

"Nhanh lên..."

"A Trạch một hồi thì bảo ta nhanh một chút, một hồi thì bảo ta chậm một chút, thật khiến ta khó xử mà." Long Hoài giả vờ buồn rầu nói, bàn tay to còn vuốt ve cặρ √υ' mềm mại của Minh Trạch, nhào nặn thành các loại hình dáng khác nhau.

Kɧoáı ©ảʍ không ngừng chạy sâu vào trong đầu óc Minh Trạch, nếu không phải vì quá lo lắng cho tông môn, chỉ sợ lúc này Minh Trạch đã lớn tiếng rêи ɾỉ.

Cũng may Minh Trạch đã thấy được Kiếm Tông, Long Hoài bóp eo Minh Trạch bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phun ra đầy lỗ da^ʍ.

Nghe được tình cảnh của Kiếm Tông, lúc này Minh Trạch cảm thấy khí huyết dâng lên, vô cùng phẫn nộ.

Lúc trước Minh Trạch đã biết được, thì ra cái gọi là ngọc giản mà người phi thăng cuối cùng lưu lại trong hội đấu giá chỉ là một cái bẫy.

Lúc có người dựa theo địa chỉ viết trong ngọc giản cho rằng ở nơi thông đạo phong ấn Ma giới kia có lưu lại công pháp và bảo vật, người trong Tu Chân giới cũng lập tức bị hấp dẫn đến đó, làm cho cánh cửa ngăn chặn Ma giới cũng bị mở ra.

Trong khoảng thời gian ngắn, Tu Chân giới lâm vào khổ chiến, chuyện này còn chưa xong chuyện khác lại tới, ở thời điểm mấu chốt như vậy, thế nhưng Ma môn lại đánh lén các tông môn lớn.

Nếu không phải kết giới của Kiếm Tông tương đối mạnh, chỉ sợ bây giờ đã bị sụp đổ.

Sư phụ có ơn cứu mạng với Minh Trạch, hơn nữa sống ở Kiếm Tông nhiều năm như vậy, Minh Trạch không có khả năng mặc kệ, cho dù là mất đi tự do cũng không hối hận, nếu không có sư phó thì trên đời này cũng không có Minh Trạch.

Minh Trạch cầm kiếm của mình thi pháp, ở trong mắt của những người khác thì mặt mày Minh Trạch lạnh như băng sương, nhưng trong mắt Long Hoài, Minh Trạch tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ múa kiếm, trên mặt còn mang theo vết hồng nhạt.

Cái vυ' tuyết trắng theo động tác múa kiếm không ngừng phập phồng, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ xinh cũng không ngừng đong đưa, lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra khỏi c̠úc̠ Ꮒσα đỏ tươi.

Trên mặt đất toàn là máu tươi của quân địch, trên người Minh Trạch cũng đều là vết đỏ mà nam nhân lưu lại, cảnh tượng vô cùng da^ʍ mĩ.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Long Hoài, c̠úc̠ Ꮒσα Minh Trạch khẩn trương khép mở vài cái, nước da^ʍ theo đùi chảy xuống.

Minh Trạch cảm giác tất cả mọi người ở đây đều có thể xuyên qua ảo cảnh nhìn thấy bộ dáng không ngừng chảy nước của mình, đầṳ ѵú cũng càng thêm đứng thẳng, cơ thể hưng phấn mà chảy càng nhiều nước da^ʍ.

Một màn dâʍ đãиɠ như vậy làm cho Long Hoài thú huyết sôi trào, hận không thể gϊếŧ chết tất cả người của Ma môn, thế là hắn cũng làm như vậy, bàn tay vung lên một cái, trừ bỏ một vài tên có tu vi cao có thể giữ lại một cái mạng nhỏ, còn lại đều bị hóa thành tro bụi.

Minh Trạch được Long Hoài ôm trong ngực, gặp được sư phó đang bị thương nặng, có chút nóng vội hỏi: "Ngài ấy thế nào rồi ạ?"

"Tình huống không tốt lắm, nếu có Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan thì tốt rồi." Chương môn vuốt râu nói.

"Đáng tiếc, lúc trước vì đối phó với Ma tộc mà đan dược cũng đã bị dùng hết sạch. Như vầy đi, Minh sư chất, trước tiên ngươi cứ đến Đan Tông xin ít đan dược, cầm cái này đưa cho Đan chưởng môn, ông ấy sẽ giao Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan cho ngươi." Chưởng môn lấy một cái hộp gỗ giản dị từ trong nhẫn trữ vật ra đưa cho Minh Trạch.

"Con sẽ đi trước."

"Không cần vội vàng như vậy, nghỉ ngơi một ngày rồi đi cũng không muộn."

"Không được, nếu có thể mang thuốc về sớm một chút thì con cũng thấy yên tâm hơn."

Nói xong, Minh Trạch liền mang theo Long Hoài ra ngoài. Minh Trạch đi nhanh như vậy, nguyên nhân quan trọng nhất là sợ chưởng môn hỏi đến Long Hoài.

Đứng trên phi thuyền, Long Hoài thấy tâm trạng của Minh Trạch không tốt lắm nên cũng không có trêu chọc hắn nữa, chỉ ôm lấy Minh Trạch từ sau lưng, gác cằm lên vai hắn.

Long Hoài an tĩnh như vậy làm Minh Trạch có chút không quen, gió nhẹ thổi qua thân thể Minh Trạch, thổi bay mái tóc dài, đầṳ ѵú cũng run run rẩy rẩy đứng thẳng.

Côи ŧɧịt̠ lớn nóng rực cọ xát bên ngoài c̠úc̠ Ꮒσα, nhưng cứ cọ cọ chứ không chịu đi vào làm cho Minh Trạch cảm thấy có chút bất mãn, hơn nữa cảm xúc có chút hỗn loạn, Minh Trạch trực trực tiếp đè Long Hoài ngồi xuống mình thì ngồi lên căn ©ôи ŧɧịt̠ lớn, l*и da^ʍ chậm rãi nuốt ©ôи ŧɧịt̠ vào trong, tư thế này làm cho ©ôи ŧɧịt̠ lớn cắm vào càng sâu, Minh Trạch cũng sướиɠ đến trực tiếp rêи ɾỉ ra tiếng.

"A a...Thật sâu...Sướиɠ quá..."

Cảm nhận được ©ôи ŧɧịt̠ lớn không ngừng đâm thọc vào vách tử ©υиɠ mẫn cảm, tử ©υиɠ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng co rút lại, giống như một cái miệng nhỏ đang há ra mυ'ŧ liếʍ ©ôи ŧɧịt̠ bên trong, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ©ôи ŧɧịt̠ lớn trở nên càng thêm trướng lớn, càng thêm ra sức đυ. ȶᏂασ.

"A a...Thật căng...Căng quá...bụng sắp bị ȶᏂασ thủng rồi..." Minh Trạch ngồi trên bụng nam nhân vuốt ve phần bụng nhô lên của mình, cảm thụ được ©ôи ŧɧịt̠ lớn cắm vào rút ra, Minh Trạch sướиɠ đến hai mắt không ngừng rơi lệ.

Đầṳ ѵú được khoang miệng ngậm chặt mạnh mẽ liếʍ mυ'ŧ, Minh Trạch cảm giác linh hồn của mình cũng đã sắp bị hút ra ngoài, kɧoáı ©ảʍ không ngừng đánh sâu vào trong đầu hắn, ngón chân cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cuộn tròn lên.

"A a...Côи ŧɧịt̠ lớn đυ. đĩ da^ʍ thật sướиɠ a a...ưʍ...Quá nhanh...Không chịu nổi..."

"Đừng đâm nữa...Sắp hỏng rồi..." Ngón tay Minh Trạch cào cấu lung tung trên phần lưng rắn chắc của nam nhân, để lại từng vết cào đỏ rực trên làn da Long Hoài. Màu da của Long Hoài có phần đen hơn so với Minh Trạch, cho nên vệt đỏ trên lưng cũng không có rõ ràng như dấu vết trên người Minh Trạch.

Bàn tay Long Hoài không ngừng vuốt ve cái mông đầy thịt của Minh Trạch, ngón tay thỉnh thoảng cắm vào trong vách thịt không ngừng thọc vào rút ra, móng tay bén nhọn quét qua tường thịt mẫn cảm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vách thịt không ngừng co rút, phun ra lượng lớn nước da^ʍ.

Ngón tay Long Hoài hung hăng ấn vào chỗ nhô lên bên trong kí©ɧ ŧɧí©ɧ Minh Trạch trực tiếp cao trào, cần cổ thon dài duỗi thẳng như con thiên nga đang rêи ɾỉ.

Côи ŧɧịt̠ to dài nóng rực không ngừng thọc vào rút ra trong lỗ l*и Minh Trạch, làm Minh Trạch cảm thấy có chút chua xót, nhưng càng nhiều vẫn là kɧoáı ©ảʍ.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt phun vào tử ©υиɠ nhỏ xinh, bắn đến tử ©υиɠ không ngừng phun ra nước da^ʍ, bụng Minh Trạch cũng bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm phồng lên.

Long Hoài vuốt ve bụng Minh Trạch, ngữ khí ôn nhu làm cho Minh Trạch có loại cảm giác mình đã mang thai, nghĩ đến về sau mình giống như một con quái vật lớn bụng, Minh Trạch liền rùng mình một cái.

Nhưng Minh Trạch lại không nhịn được mà ảo tưởng, lớn bụng bị nam nhân ấn ở trên giường, dùng ©ôи ŧɧịt̠ lớn giống như gậy sắt không ngừng ȶᏂασ vào trong tử ©υиɠ khép kín của mình, vυ' cũng bị nam nhân hung hăng liếʍ mυ'ŧ, hút ra lượng lớn sữa tươi.

Thân thể Minh Trạch cũng theo trí tưởng tượng mà càng thêm mẫn cảm, bàn tay to của nam nhân vuốt ve thân thể của mình làm hắn cảm thấy có chút nóng bức, l*и da^ʍ cũng gắt gao kẹp chặt ©ôи ŧɧịt̠ lớn của nam nhân.

Minh Trạch bị nam nhân đυ. đến không ngừng rêи ɾỉ thanh âm cũng vô cùng uyển chuyển giống như chim oanh.

"A a...Đầṳ ѵú bị hút thật thoải mái...Thật sướиɠ a a..."