TraCucDuaLeo
Vì là buổi chiều nên không có nhiều người ở đó như buổi tối.
Sở Huyền giống như trước đây, mua ba đồng xu và lấy đồng xu đầu tiên ra, sau khi ước trong lòng, cậu vẫy tay, nhưng đồng xu không đi xuống.
Nhìn đồng xu thứ hai trong lòng bàn tay, cậu vặn nó trong lòng bàn tay, lại ném xuống vực, nhưng nó vẫn không chịu lặn xuống.
Cái thứ ba vẫn chưa được ném vào.
Sở Huyền không có thở dài, trên mặt cũng không có biểu tình thất vọng, cậu hiện tại trong lòng quả thực không chân thành như vậy, trong đầu tràn đầy suy nghĩ hỗn độn.
Cậu nghĩ rằng bằng cách tung ba đồng xu này, cậu có thể ổn định tâm trí của mình.
Nhưng hình như chẳng ích lợi gì, đầu óc cứ rối bời.
Sở Huyền đi tới bồn rửa tay rửa tay, vẩy nhẹ giọt nước trên đầu ngón tay, nhìn thấy một chiếc ghế gỗ dài bên cạnh, liền ngồi lên.
Sau khi nghe những lời của Tề Văn Thành vào thời điểm đó, cậu đã có rất nhiều suy nghĩ phân tâm mà không có lý do gì, và cậu cảm thấy mí mắt trái của mình giật giật khi tung đồng xu.
Ánh mắt cậu cụp xuống, ngơ ngác nhìn lá cây nhỏ màu xanh trong khe hở trên mặt đất, mười năm không thể tiêu trừ hạt châu, nếu không thể trở lại thế giới hiện thực, cậu cần suy nghĩ xem vấn đề là gì.
Vừa định xem lại trước kia xem có gì không ổn thì bầu trời xám xịt âm u, chẳng mấy chốc, trời bắt đầu mưa phùn, những ngôi sao mưa nhỏ li ti chậm rãi trôi trên mặt, cảm giác sảng khoái nhẹ nhàng trong người, sự buồn chán cũng làm cho bộ não tỉnh táo hơn.
Sở Huyền cúi người, dùng đôi chân dài giẫm trên mặt đất, khoanh tay trên chân, ngơ ngác nhìn bãi cỏ trên mặt đất.
Liếc mắt ra ngoài, cậu nhìn thấy một người đàn ông mặc áo gió màu đen đang ngồi bên cạnh mình, đôi chân cao gầy mảnh khảnh chỉ trong chốc lát đã thu hút sự chú ý của cậu, đoán chừng người bên cạnh cũng phải rất cao lớn.
Nhưng những thứ này không liên quan gì đến cậu, Sở Huyền thu hồi sự chú ý và tiếp tục suy nghĩ trong đầu.
Cậu đột nhiên nghĩ ra một cách, nếu không phải tất cả các hạt đều tượng trưng cho việc xấu của Nhan Mộng Sinh mà là một số việc tốt cho Nhan Mộng Sinh thì sao? Vẫn còn rất nhiều loại suy nghĩ, bởi vì không có chỉ dẫn, Sở Huyền cảm thấy càng nghĩ về nó, cậu càng bối rối.
Thấp giọng nhẹ lẩm bẩm: "Nhan Mộng Sinh."
Còn chưa kịp nói xong, cậu đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nam lạnh lùng đầy nam tính, mềm mại mà trầm ấm, rất dễ nghe.
"Nhóc gọi tôi?"
Sở Huyền nhíu mày, thầm nghĩ làm sao có thể có người gọi bằng tên gì cũng trả lời? Ngươi thanh âm dễ nghe liền có thể tùy ý ứng người khác nói sao? Nhan Mộng Sinh ở bên ngoài đều ba năm không đã trở lại, sao có thể ở hắn bên cạnh.
Sở Huyền không nhìn thẳng vào người bên cạnh, mà khẽ liếc nhìn bàn tay trắng nõn và khéo léo của người đó đang đặt trên đùi mình.
Tay cũng được, chân cũng tốt, nhưng đáng tiếc lại là một người có vấn đề về đầu óc.
Sở Huyền nhìn lại, đứng dậy và chuẩn bị rời đi.
Nhan Mộng Sinh một giây trước đến bể nguyện ước, giây tiếp theo đã nhìn thấy thiếu niên ngồi trên băng ghế, thiếu niên toát ra hơi ấm của mặt trời, mái tóc màu nâu nhạt, không biết từ lúc nào đã trở nên hơi xoăn, gãi đúng chỗ ngứa, khuôn mặt nhỏ xinh bằng lòng bàn tay vẫn còn một chút mập mạp.
Không biết vì sao ánh mắt lại có thể rơi vào trên người cậu chính xác như vậy, Nhan Mộng Sinh hơi cong môi, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cậu, vốn tưởng rằng ngồi cạnh cậu, cậu nhóc sẽ chú ý, nhưng không ngờ lại ngồi ngây ngốc nhìn cỏ lâu như vậy.
Đáng yêu như mọi khi.
Còn đang cố thu hút sự chú ý của cậu, không ngờ giọng nói mềm mại của người thiếu niên đột nhiên phát ra.
Còn gọi tên của hắn.
Câu gọi tên hắn rõ ràng rất bình thường nhưng lại khiến tim hắn lỗi nhịp.
Hơn nữa nếu cậu gọi tên của mình, vậy hắn nhất định phải đáp lại.
Không nghĩ tới cậu không thèm để ý tới mình một chút nào.
Nhan Mộng Sinh ngước đôi mắt đen láy nhìn bóng người đang chuẩn bị rời đi, nhẹ giọng nói: "Tiểu Huyền."
Sau đó liền thấy bóng người trước mặt hơi sững sờ, tựa hồ hoài nghi mình nghe lầm, không dám nhìn lại.
Hai người đều không có một chút động tĩnh, phảng phất thời gian đều ngừng lại, chỉ có mắt thường mơ hồ có thể nhìn thấy tinh tú cùng hạt mưa phiêu phù ở trên mặt bọn họ, còn lại hết thảy tựa hồ đều tĩnh mịch.
Sở Huyền nghe âm thanh như băng tan, cả trái tim lơ lửng, hắn xoay người từng chút một cho đến khi nhìn thấy người trước mặt.
Người đàn ông trước mặt mặc một chiếc áo gió màu đen to sụ, mái tóc quăn đen dày chỉ dài đến giữa lông mày, khuôn mặt với nước da trắng lạnh hoàn hảo không chê vào đâu được, chiếc cằm thon nhỏ lộ ra một chút lạnh lùng, thâm trầm. Đôi mắt lạnh lùng khẽ cong, tựa hồ đang cười, nhưng một chút ý cười bị đôi mắt đào hoa hung hãn bóp chết, dưới mắt hiện lên quầng đen mờ nhạt sau khi thức khuya, càng làm tăng thêm vẻ u ám trong mắt người đàn ông.
Hầu hết mọi người sẽ không dám lộn xộn với diện mạo này, đặc biệt là khi đôi mắt đen mảnh khảnh đang nheo lại, nó sẽ khiến người ta run sợ.
Sở Huyền nhìn nam nhân hơn nửa ngày, mới nửa xác định nửa nghi hoặc nói: "Anh...?"
Nhan Mộng Sinh đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi đến gần Sở Huyền, cuối cùng đi đến cuối cùng đi đến người phía trước mặt hắn, ôm lấy cậu.
Tay trái ôm lưng Sở Huyền, tay phải vuốt gáy Sở Huyền.
Hai người dán thập phần chặt chẽ.
Sở Huyền có thể ngửi thấy mùi hương gỗ quen thuộc, không nồng nặc, giống như hương thơm thoang thoảng của gỗ thông dưới ánh mặt trời ấm áp giữa mùa đông lạnh giá, khiến người ta có cảm giác an toàn như cây đại thụ giữa trời.
Sở Huyền bất lực giơ hai tay lên, sau khi vỗ lưng Nhan Mộng Sinh hai lần, cái ôm ấp giam cầm kia mới từ từ được thả ra.
Sở Huyền thấy Nhan Mộng Sinh giống như một con ốc sên, như thể hắn không muốn buông tay.
Đã không gặp hắn kể từ năm đầu tiên ở trường trung học, Sở Huyền cảm thấy hai người họ có chút xa lạ và không quen thuộc, cậu không biết phải nói gì khi nhìn vào khuôn mặt của Nhan Mộng Sinh một lúc.
Sở Huyền thực sự không thể chịu đựng được bầu không khí khó xử giữa hai người, vì vậy cậu tùy tiện nói điều gì đó để làm bầu không khí trở nên vui vẻ hơn, "Anh à, sao anh lại quay lại?"
Nhan Mộng Sinh bắt gặp ánh mắt của cậu, "Cùng em ăn sinh nhật lần thứ mười tám."
"Nghe nói công ty đang hoạt động rất tốt, đột nhiên quay lại, có được không?" Sở Huyền lại hỏi.
"Không có việc gì."
Nhan Mộng Sinh nhìn xuống đồng hồ, tầm mắt rơi xuống trên người Sở Huyền, "Đói không?"
Sở Huyền: "Không đói bụng, nhưng em muốn ăn điểm tâm ngọt."
Nhan Mộng Sinh kêu xe chuyên dùng, đi đến một cửa hàng tráng miệng.
Một số món tráng miệng đã được phục vụ.
Kem ngọt từ gạo nếp matcha, cũng như bánh kếp ngọt và mịn, bánh kếp dâu tây, bánh kếp việt quất và bốn món đá bào Tuyết Mị Nương trong vắt, mát lạnh và sảng khoái.
Nhan Mộng Sinh chỉ gọi một tách cappuccino và lặng lẽ nhìn Sở Huyền ăn điểm tâm ngọt.
Sở Huyền dùng thìa múc một thìa dâu tây, bỏ vào trong miệng, môi lưỡi tràn ngập hương dâu ngọt ngào, kem ngọt ngào mịn màng tan chảy trong miệng.
Nhan Mộng Sinh nhìn Sở Huyền ăn hai má trắng tinh hơi hơi phồng lên, đôi mắt trong veo như trẻ con, ánh sáng từ đĩa phản chiếu trong mắt Sở Huyền, đôi mắt dường như chứa đầy ánh sáng và các vì sao.
Sở Huyền lại ăn cái Tuyết Mị Nương, phồng miệng nói: "Anh, anh không muốn ăn sao? Nó rất ngon."
Nhan Mộng Sinh nhẹ lắc đầu, nhìn vào đôi mắt trong veo đó, liền cùng Sở Huyền tầm mắt tương tiếp không đến một giây, lập tức bưng Cappuccino lên nhấp một ngụm.
Bây giờ hắn luôn cảm thấy tình anh em của họ đã thay đổi, có lẽ là do hắn đã không ở cùng Sở Huyền quá lâu, hai người dường như là người xa lạ như bạn bè, hoặc có thể bản thân hắn đã thay đổi.
Sở Huyền cắn một miếng kem, đảo đôi mắt đẹp và hỏi: "Anh sẽ ở lại bao lâu?"
Nhan Mộng Sinh: "Khoảng hai tuần, tùy thuộc vào tình hình, có thể sớm hơn."
Sở Huyền gật gật đầu, cắn nhẹ chiếc thìa sứ lạnh ngắt không nói lời nào.
"Anh đã chuẩn bị một món quà cho nhóc, anh sẽ đưa nhóc đi xem nó vào ngày mai."
Sở Huyền cũng rất mong đợi món quà của Nhan Mộng Sinh dù sao thì sau khi đi du lịch nước ngoài nhiều năm như vậy, món quà mà hắn tặng phải là rất đặc biệt nên cậu gật đầu ngay.
Hai người câu có câu không trò chuyện, ăn xong những món tráng miệng này cũng đã hơn bảy giờ tối. Sở Huyền vừa đẩy cửa tiệm tráng miệng ra, đã cảm thấy gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, xen lẫn với cái lạnh không nên có của mùa hè, thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy hơi thở trắng xóa xuyên qua ánh đèn của tiệm tráng miệng.
Có thể thấy được là lạnh bao nhiêu.
Trời chiều u ám, lại mưa, về đêm gió vẫn thổi mạnh, trong lúc chờ xe buýt, cậu mặc một bộ đồng phục bóng chày mỏng manh, vẫn còn hơi lạnh, run cầm cập vì gió.
Nhan Mộng Sinh quay đầu lại thấy đôi tay của Sở Huyền không ngừng xoa bóp cánh tay của mình, hắn liền cởi chiếc áo khoác len lớn màu đen của mình ra và khoác lên người Sở Huyền.
Sở Huyền sửng sốt, chiếc áo khoác len vẫn còn hơi ấm còn sót lại của cơ thể Nhan Mộng Sinh, theo bản năng đặt tay lên quần áo, nhìn Nhan Mộng Sinh chỉ mặc một chiếc áo choàng rộng màu trắng, như thể hắn không biết lạnh, ngay cả biểu hiện của hắn cũng không thay đổi nhiều.
"Em không sao, anh mau mặc vào đi, đừng để bị cảm lạnh." Sở Huyền vừa nói, vừa định cởϊ qυầи áo, một bàn tay liền đặt lên vai Sở Huyền.
"Không cần, mặc vào đi." Nhan Mộng Sinh thanh âm có chút buông lỏng, nghe không thấy một chút lạnh run nào.
"Em thật sự không lạnh." Sở Huyền thật sự sợ hắn có thể lạnh cóng, lập tức cởϊ qυầи áo, mới vừa cởi ra một nửa đã bị hai tay cường tráng của hắn đè lại.
Sở Huyền hơi ngước mắt lên nhìn khuôn mặt của Nhan Mộng Sinh, lúc này mới phát hiện ra rằng Nhan Mộng Sinh cao hơn rất nhiều so với năm cậu mười bảy tuổi, hiện tại cậu đã cao 1,79 mét, tính cả giày thì tròn đến 1,8 mét, Nhan Mộng Sinh phỏng chừng 1m85 không chừng.
Cao và mạnh mẽ như vậy, thực sự có mùi vị bá tổng.
Cũng may lúc này xe đã tới, Sở Huyền cũng không cần cùng hắn tranh luận xem ai mặc quần áo, hai người lên xe, Sở Huyền ngồi ở phía sau dựa vào cửa xe nhìn phong cảnh bên ngoài phát ngốc.
Nhan Mộng Sinh đã nhìn chằm chằm vào tay phải của hắn kể từ khi lên xe.
Hắn bây giờ cảm thấy tay phải rất nóng, lúc hắn mặc lại quần áo cho Sở Huyền , hai tay đồng thời đặt ở cùng một vị trí, bàn tay to của hắn nhéo nhéo bàn tay mảnh mai gầy nhỏ của Sở Huyền, vừa gầy vừa nhỏ, phảng phất như một bàn tay của hắn là có thể nắm hết.
Nghĩ đến đây, Nhan Mộng Sinh cau mày, nắm chặt tay phải thành nắm đấm, không nhìn vào lòng bàn tay đó nữa.
Trong l*иg ngực của hắn một loại không hiểu cảm xúc giống như dây leo lan tràn, điên cuồng lớn lên, loại kia không thể giải thích được cảm xúc đang gặm nhấm lý trí của hắn.
Khoảnh khắc nhìn thấy Sở Huyền, đã không thể kìm nén cảm xúc này và muốn bật ra.
Tác giả có lời muốn nói: Hoàn thành vào lúc 11 giờ.
Sửa chữa được rồi, hẳn là không có bug, giả thiết là công thụ kém 10 tuổi, vừa đúng lúc, thụ là 6 tuổi, công 16 tuổi.
Sau khi công ăn sinh nhật là 17, thụ ăn sinh nhật sau công, nên kém một tháng và nhiều hơn mười ngày.
Cho nên mười năm sau, thụ cách 18 tuổi còn có một tháng, công là vừa 28~
-----------------------------
TraCucDuaLeo
Cảm ơn bạn hathanhyen21 đã liên tục comment truyện, và yêu thích truyện mình dịch. Mong bạn sẽ tiếp tục ủng hộ và đánh giá những bộ khác nhé! :33