Trên Lệ hồ, một con thuyền hoa đang từ từ hướng về phía giữa hồ chạy tới. Bên trong tiếng người ồn ào, tựa hồ đang đàm luận cái gì.
Lúc này trời đã sáng choang, dưới ánh nắng chiếu xuống chung quanh có vẻ phá lệ rõ ràng. Thỉnh thoảng có một trận gió mát thổi qua, đem tất cả khô nóng trên người mọi người đều mang đi, Sở Từ ngồi trong thuyền tại nơi thanh sơn bích thủy này, ngắm nhìn phong cảnh phía xa, khóe miệng không tự giác được mà hơi hơi giơ lên, trên mặt lộ ra một cái thích ý mỉm cười.
Trên thuyền trừ bỏ đám người Trương Văn Hải, còn lại đều là học sinh hắn mời tới. Đợi cảm giác câu nệ lúc đầu qua đi, những người này cũng dần dần thả lỏng chút. Sở Từ cẩn thận quan sát một chút, hắn phát hiện những người này tuy tính cách bất đồng, nhưng đối với việc đọc sách, thái độ bọn họ là tương đồng. Điều tốt nhất là, mọi người đều không phải con mọt sách chỉ biết khoe chữ, mỗi người tư duy nhanh nhẹn, đúng là khả tạo chi tài*.
(*người tài năng có thể bồi dưỡng)
Khi thuyền vừa bắt đầu chạy, Sở Từ liền ra một cái vế trên cho bọn hắn đối, những người này vô luận tốt xấu, đều trong thời gian một chén trà nhỏ đối ra tới, vứt lại ý tưởng chỉ tới xem, đối trận đều là cực kỳ tinh tế. Bởi vậy có thể thấy được bọn họ cơ sở tri thức vẫn là học thực vững chắc.
Đợi thuyền đi đến bên một hoa sen, Sở Từ lại để bọn họ lấy “Hà” (hà hoa là hoa sen) làm đề, làm một đầu ngũ ngôn tuyệt cú*, không giới hạn vần chân, thời gian trong vòng một nén nhang.
(*thể loại thơ có 4 câu, mỗi câu 5 chữ)
Sau khi Sở Từ ra đề mục, lập tức liền có một thị nữ mặc thúy y (váy xanh ngọc biếc) bưng một cái lư hương tiến lên, mặt trên đang cắm một cây hương vừa mới bậc lửa.
Đúng vậy, thị nữ này cũng có mặt trong câu “đầy đủ mọi thứ bên trong” kia của A Thiết . Vừa mới bắt đầu Sở Từ còn có chút không thích ứng, nói một câu thành thật, hắn từ trước đến tận sau khi tới cổ đại đến nay, cùng nữ hài trẻ tuổi tiếp xúc là thật sự thiếu. Trước nay đến sau này ở Chương Châu phủ, bên người càng là chỉ có hán tử làm bạn.
Sở Từ lúc rảnh cũng cân nhắc một chút, cảm thấy chính mình bị biến cong cũng là bình thường. Ai bảo trong thời kỳ thanh xuân nảy mầm của hắn , bên người chỉ toàn nam nhân tồn tại đâu? Hơn nữa lấy tính tình chậm nhiệt này của hắn, muốn tìm cái cô nương tình đầu ý hợp quả thực quá khó khăn!
Bất quá Khấu Tĩnh Tĩnh nhà hắn cũng là thực không tồi, người lớn lên oai hùng bất phàm, làm việc lại trầm ổn đáng tin cậy, thời điểm Sở Từ không ở nơi này hơn nửa năm, người ta đã thăng liền hai cấp.
Sở Từ mấy ngày hôm trước khi nhận được thư tín của hắn, trong lòng rất kinh ngạc. Bởi vì nơi kinh thành như vậy tuy rằng gần trung tâm quyền lợi, nhưng cơ hội lập công lại không nhiều lắm. Võ tướng như bọn họ lại càng khó, đều phải dựa vào đánh giặc hoặc diệt phỉ mới có thể thành lập quân công, cũng không biết chức quan này Khấu Tĩnh Tĩnh rốt cuộc là như thế nào thăng lên đi.
Trong thư Khấu Tĩnh trừ bỏ nói cho Sở Từ biết chuyện hắn lại thăng quan, còn mịt mờ biểu đạt tình cảm tương tư của chính mình. Không phải hắn không muốn nói trắng ra, mà là tại quan trường bên trên, làm bất luận chuyện gì đều phải cẩn thận chút, vạn nhất có người trên đường chặn lại thư tín, đem nội dung công khai, đối với việc phát triển tương lai của Sở Từ là thực bất lợi. Khấu Tĩnh minh bạch khát vọng của hắn, tự nhiên sẽ không để hắn bị lời đồn đãi mà thân bại danh liệt.
Kỳ thật bản thân Khấu Tĩnh là người không màng danh lợi, đối với hắn, vô luận là người ở trên cao hay người có địa vị thấp đều có thể vì nước tận trung như nhau, cho nên nhập quân doanh mấy năm, hắn đều chỉ yên lặng làm việc, cũng không tranh công lộng quyền. Vẫn là quân doanh có ít người có thể làm quyền mưu, công lao của hắn mới không đến nỗi hoàn toàn bị cướp đi.
Nhưng từ khi Sở Từ bị minh thăng ám hàng*, biếm đến cái Chương Châu phủ cách kinh thành cả ngàn dặm nhậm một chức đề học quan nho nhỏ này, mà sau khi hắn chỉ có thể nhìn theo Sở Từ rời đi, Khấu Tĩnh đột nhiên ý thức được, cái ý tưởng thường ngày đó của hắn là không thể thực hiện.
(*nhìn như thăng cấp nhưng thật là bị mưu hại giáng cấp)
Từ đệ của hắn thông tuệ hơn người, lòng mang thiên hạ, rõ ràng chỉ làm việc có lợi cho quốc dân, nhưng hiện nay đảng phái vô số, các đảng bên trên ở triều chính tranh đấu thay nhau nổi lên, tùy thời đều rất dễ dàng trở thành quân cờ bị vứt bỏ.
Ở loại thời điểm này, ý muốn không màng danh lợi của hắn chính là cái chê cười. Nếu không thể bảo hộ Sở Từ chu toàn, hắn liều chết vì nước tận trung lại có tác dụng gì?
Sở Từ cũng không biết Khấu Tĩnh Tĩnh nguyên nhân bởi vì hắn mà đang dần trở nên hắc hóa, hắn chỉ biết, chính mình cũng là rất nhớ hắn. Hắn ngày thường tuy không biểu hiện ra, nhưng đến lúc đêm khuya tĩnh lặng, đều sẽ nhớ tới những ngày trước kia cùng Khấu Tĩnh ngủ chung một giường, trắng đêm đàm luận. Khấu Tĩnh thực tôn trọng hắn, hai người khi ở chung hoàn toàn là “Phát sinh từ tình cảm, dừng lại trong lễ nghĩa”, cũng không du củ*. Sở Từ hiểu rõ, nam nhân này thoạt nhìn thì luôn trầm mặc, kỳ thật trong lòng vẫn luôn muốn có ngày bọn họ có thể thân mật hơn. Lúc đó, hắn mới có thể đem toàn bộ nhiệt tình thể hiện ra, cũng không cần phải lo lắng khinh nhờn đến người trong lòng.
(*nói và làm không trái quy tắc, không trái đạo lý và pháp lý)
Đôi khi Sở Từ lại ảo não, nếu sớm biết chính mình sẽ đến Chương Châu phủ lâu như thế, trước kia liền không cần rụt rè như vậy, sớm một chút đem chuyện tốt này thành, cũng có thể lưu lại cho hắn cái niệm tưởng, miễn cho Khấu Tĩnh Tĩnh đợi lâu mà hắn không trở về, di tình biệt luyến*. Nhưng hắn lại nghĩ lại, nam nhân này a, chưa khai trai còn có thể khắc chế, một khi khai trai liền sẽ kiềm không được. Việc này, vẫn là chờ khi hai người ở một chỗ lại làm cho thỏa đáng.
(*có người mới)
Kỳ thật là Sở Từ lo lắng nhiều, người có loại tính cách như Khấu Tĩnh, cho dù Sở Từ không chấp nhận hắn, hắn vẫn có thể ôm lấy phần cảm tình này mà cô độc sống quãng đời còn lại, lại như thế nào sau khi Sở Từ đã đáp ứng hắn rồi, lại còn có thể di tình biệt luyến đâu?
Bất quá luyến ái thì sao, chính là như vậy toan trung mang ngọt*. Hai người trời nam đất bắc, chỉ cần tâm ý tương thông, tin chắc có thể chờ đến ngày mây tan thấy trăng sáng.
(*đại khái ý mình hiểu là vừa ngọt ngào vừa chua xót)
Ngay lúc Sở Từ đang lâm vào ảo tưởng tươi đẹp mà ưu thương, Trương Văn Hải đột nhiên đi đến bên người đυ.ng vào hắn một cái, nhắc nhở Sở Từ nén nhang kia cũng sắp tàn rồi.
Sở Từ phục hồi lại tinh thần, trên mặt không kiềm được có chút thẹn thùng. Hắn vỗ vỗ bả vai Trương Văn Hải tỏ vẻ cảm tạ, rồi sau đó liền hướng tới vị trí đặt án thư đi đến. Khi Sở Từ đi tới nén nhang trên bàn cũng vừa lúc tắt hẳn, nhìn liếc qua thấy thư sinh ngồi phía trước cũng vừa viết xong một bút cuối cùng.
Sở Từ thuận tay cầm lấy đầu thơ hắn làm lên nhìn, chỉ thấy mặt trên viết “Vạn bính bi vu ngạnh, thúc giục nhìn thấy mặt trời mọc. Hà bao hướng tuyết sớm, đức thiển vãn quang thư”. Sở Từ vừa thấy liền có chút kinh ngạc, cảnh trong ý thơ này có chút đau khổ, nhưng cũng may là không có ý nản lòng, lời thơ đoan chính, tràn ngập nghị lực hăng hái hướng về phía trước. Cũng không biết người làm thơ là gặp phải chuyện gì, mới có thể tuổi còn trẻ mà đã có loại thể hội* này.
(*lĩnh hội được hoàn cảnh)
“Thơ này làm không tồi, tuy thân ở nghịch cảnh lại có thể kiên cường bất khuất, người có tâm tính này nhất định có thể thành đại sự.” Sở Từ bình nói, hắn lại nhìn thoáng qua, sau đó phát hiện, “Chữ cũng viết không tồi. Ngươi luyện thể chữ Nhan đã bao nhiêu năm?”
thư sinh nhận lời bình tên là Tần An, vừa thấy Sở Từ cầm lấy thơ của hắn, trong lòng liền một trận thấp thỏm, sợ chính mình viết không tốt sẽ bị Sở đề học trách cứ, không nghĩ tới Sở đề học thế nhưng sẽ khích lệ với hắn. Hắn kích động mà nói: “Học sinh luyện thể chữ Nhan đã được mười năm, phụ thân ta năm đó thích nhất Nhan Lỗ Công tự, chữ của học sinh là hướng theo hắn học.”
“Phụ thân ngươi cũng là người đọc sách? Có thể viết một tay hảo tự* như vậy, tất nhiên không giống bình thường, không biết lệnh tôn hiện tại làm việc nơi nào?” Sở Từ vừa thuận miệng hỏi, lại phát hiện vị thư sinh thanh tú trước mặt này sau khi nghe hắn hỏi xong, trong mắt liền lướt qua một tia bi thương.
(*chữ đẹp)
“Phụ thân ta, hai năm phía trước vào kinh thành đi thi, trên đường gặp phải bão to làm lật thuyền, một thuyền người…… Không một ai may mắn thoát khỏi. Hắn sinh thời đối với chuyện học vấn của ta quản rất nghiêm, còn nói nếu thi đậu tiến sĩ liền đưa một nhà chúng ta đi kinh thành.” Tần An đôi mắt đỏ lên, nhớ tới lúc ấy khi nghe tin dữ cảm giác liền đau đớn muốn chết.
“Xin lỗi, bản quan vô tình đề cập chuyện thương tâm của ngươi. Nguyên lai ngươi phụ thân là vị hiếu liêm lão gia, trách không được có thể viết ra một tay hảo tự như vậy. Ngươi cũng chớ quá mức đau buồn, chỉ cần ngươi nghiêm túc đọc sách, tin chắc có một ngày có thể đạt thành nguyện vọng của phụ thân ngươi.” Sở Từ trấn an nói.
Quảng Cáo
Tần An lau mặt, lộ ra một cái tươi cười, đôi mắt hắn sáng trong thanh khiết: “Ân! Ta nhất định sẽ đạt thành phụ thân ta nguyện vọng!”
Người chung quanh đối với Tần An rất đồng tình, “Con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn”, là nỗi đau tiếc nuối cỡ nào! Đồng thời, bọn họ cũng vì Sở Từ xin lỗi mà kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới vị đề học đại nhân này thế nhưng có thể thông tình đạt lý như thế.
Việc này qua đi, Sở Từ lại bình (bình phẩm) thêm đôi lời cho từng bài thơ ở mười mấy bàn khác. Hắn tuy không am hiểu làm thơ, nhưng cho lời đánh giá thì vẫn có đạo lý rõ ràng. Sau khi hắn bình (bình chọn) ra bài thơ đứng đầu, mọi người đều là gật đầu tán đồng, không có một tia dị nghị.
“Bài thơ này là vị tài cao nào làm? thỉnh tiến lên một bước.” Nói là tỷ thí, tự nhiên có tiền thường, Sở Từ chuẩn bị một cây Tuyên bút, bút này rất có danh khí, khi trước là cống phẩm, cần “Triều cống thanh hào sáu lượng, bút lông nhỏ hai lượng”, Bạch Nhạc Thiên từng vì chuyện này mà xuất thơ: “Mỗi năm Tuyên Thành khi tiến bút, bút lông tuy nhỏ nhưng lại là thứ quý giá”*. Tuy hiện giờ ở Đại Ngụy triều không còn là quý hiếm nữa, nhưng cũng không phải học sinh bình thường có thể sử dụng đến.
(*không thấy thơ gốc nên mình dịch ra ý vậy luôn nghen)
Khôi thủ* sau khi nghe xong, tiến lên một bước, cung kính mà hướng tới Sở Từ hành lễ. Sở Từ đối với học sinh này có điểm ấn tượng, liền hỏi: “Ngươi chính là Phủ Học Trần Dục Chi?”
(*người đạt thành tích đứng đầu)
“Hồi đại tông sư, học sinh đúng là Trần Dục Chi!” Trần Dục Chi kích động mà đầy mặt đỏ bừng, hắn không nghĩ tới chỉ trong chốc lát Sở đề học liền nhớ kỹ tên của hắn.
“Thực hảo, bản quan đối với ngươi viết thiên《 Hà Vị Học Dã 》này ấn tượng rất sâu, không nghĩ tới ngươi làm thơ cũng tốt như vậy. Cây bút này là phần thưởng, ngươi đã đạt khôi thủ, vậy liền cầm đi.”
Trần Dục Chi thật cẩn thận mà tiếp nhận cây bút Tuyên này, trong mắt tràn đầy vui sướиɠ. Hắn quyết định, đợi ngày hắn tham gia Thi Hương, nhất định phải đem cây bút này mang đi, bút có dính Trạng Nguyên chi khí, nhất định có thể giúp hắn lấy được một cái thành tích cao!
Mặt các học sinh khác cực kỳ hâm mộ mà nhìn bút lông trên tay Trần Dục Chi, xem ra không chỉ một mình hắn, mọi người cũng là nghĩ như vậy.
Theo sau, Sở Từ liền để mọi người tự do hoạt động. Chúng học sinh vừa nghe, liền đồng loạt giống như khổng tước xòe đuôi, tận tình chấn động mà trổ xuống lông vũ hoa lệ của chính mình. Có đứng ở đầu thuyền thổi tiêu, tiếng tiêu uyển chuyển du dương như họa vào trong cảnh, quả thực làm người say mê. Có ngồi cùng nhau chơi cờ, ngón tay thon dài trắng nõn cầm một đám quân cờ hắc bạch, vừa nói vừa cười bắt đầu một hồi chém gϊếŧ không có khói thuốc súng. Còn có ở trên giấy vẽ tranh, bút lông cùng nhau rơi xuống, phác hoạ ra một bộ “trung hạ thưởng hà đồ”, nhìn một cái cảnh, lại nhìn một cái họa (tranh), thật không phân biệt được là cảnh họa (vẽ) ra tranh, hay tranh họa ra cảnh.
Sở Từ đi đi dừng dừng ở giữa đàn học sinh, trong lòng vô cùng an ủi. Chúng học sinh này đa tài đa nghệ, một chút cũng không hề kém so với địa phương khác. Lần thi Hương sang năm, Chương Châu phủ chưa chắc không thể chiếm cứ một vị trí nhỏ.
Cơm canh giữa trưa là một con thuyền nhỏ đưa tới, hộp đồ ăn chạm khắc lịch sự tao nhã, thức ăn tinh tế thanh đạm, lại được một bình rượu mơ xanh, đó đều là vật tốt nhất để đãi khách.
Sau khi rượu đủ cơm no, Sở Từ đưa ra một vấn đề, để mọi người bắt đầu thảo luận. Vấn đề này kết hợp với án hải tặc nước Oa của Nam Mân tỉnh, hỏi chính là “Một cái quốc gia lớn nên có chính sách ngoại giao như thế nào để đối ứng”? Nếu mở cửa cho phép, sợ sẽ đưa tới sài lang, nhưng bế quan toả cảng, lại ảnh hưởng giao tình với ngoại quốc. Rốt cuộc nên làm như thế nào, mới có thể vừa không tổn hại ích lợi quốc gia, vừa có thể giữ được biên cương nước nhà?
Đàn học sinh phản ứng đầu tiên là sửng sốt, bọn họ lúc ở Thư Viện còn chưa bao giờ nói qua những việc này đâu? Vô luận là tiên sinh cho vấn đề để học sinh cùng nhau tham thảo, đều là lấy nội dung trong Tứ Thư Ngũ Kinh làm chủ. Chờ đến khi bọn họ phản ứng lại, nội tâm lại tràn đầy kích động, có thể cùng quan lớn triều đình tham thảo quốc sự, không phải chính là chuyện bọn họ luôn tha thiết ước mơ sao?
Vì thế, một hồi biện luận kịch liệt liền vì vậy mà bắt đầu rồi. Lúc mới bắt đầu, đại gia còn chưa nhận ra được trọng điểm, lần lượt nói lên quan điểm một hồi, làm nghe người rất là khó hiểu. Rồi sau đó, Sở Từ căn cứ vào ý kiến bất đồng của bọn họ, cho bọn hắn phân hai đội, mỗi phương đều giữ một loại quan điểm khác nhau mà tới thảo luận. Bọn họ cần phải làm, chính là nói phục khiến đối phương đồng tình bọn họ quan điểm.
Lúc này, bọn họ như thể tìm được đúng đường rồi, bắt đầu một hồi tranh phong, đưa ra vấn đề một cái so với một cái còn xảo quyệt hơn, cử ra ví dụ một cái so một cái càng đả động nhân tâm. Sở Từ cùng mấy người Trương Văn Hải xem đến vui thích, cái hay của thi biện luận ở chỗ, không ngừng có người đầu nhập vào tranh luận lý lẽ với nhau, làm người xem cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hận không thể tự mình cũng gia nhập vào đó. Sở Từ nhìn Thường Hiểu cùng Phó Minh An đều có chút nóng lòng muốn thử, liền cũng đưa bọn họ vào bên trong đội ngũ biện luận, bắt đầu dùng quan điểm bên ta bác bỏ quan điểm đối phương.
Trận thi biện luận này vẫn luôn giằng co hơn một canh giờ mới kết thúc. các học sinh tham dự trong đó đến khi bị kêu dừng vẫn chưa đã thèm, ánh mắt nhìn về phía đội khác đều mang theo sát khí. Bọn họ lúc này trong đầu tràn đầy linh cảm, nếu bây giờ cho bọn hắn viết lên giấy, chỉ sợ lập tức có thể làm ra một thiên cẩm tú văn chương.
Sở Từ không phụ sự mong đợi của mọi người, cũng phân xuống cho bọn hắn nhiệm vụ này, để cho bọn họ khi về nộp lên cho từng người phu tử, hắn sẽ tự mình phê duyệt.
Lúc các học sinh đang vô cùng kích động, Sở Từ lại nói: “Các ngươi lúc ở Thư Viện, cũng có thể rủ mời bạn tốt kết cái học xã, lấy hình thức này cùng tham thảo thời sự. Khổng Tử dạy rằng “tam nhân đồng hành tất hữu ngã sư”*. Vấn đề học vấn, không đi giao lưu cùng người, chỉ ở nhà đóng cửa làm xe, là không có khả năng tiến bộ. Mong các ngươi đừng cô phụ kỳ vọng của bản quan, sau khi trở về tiếp tục nỗ lực học tập.”
(*ba người đi cùng tất có người là thầy của ta)
Các học sinh đồng thời chắp tay đáp lại: “Chúng ta tất không phụ kỳ vọng của tông sư!”
Lúc này bọn họ mới hiểu được, hôm nay đến đây không chỉ để thảo luận thơ từ văn chương, đề học đại nhân là dùng phương thức này truyền thụ kinh nghiệm học tập cho bọn họ, lại cho từng người bọn họ sau khi trở lại học đường tiếp tục đem điều này truyền thụ cho người khác.
Vướng bận trong lòng của hắn. Là toàn bộ học sinh Chương Châu phủ!