“Ừm, gần đây không ngồi phòng khám.” Tần Tư Đình gật đầu, giọng nói thản nhiên.
“Nhưng mà bác sĩ Chu nói tháng trước anh cũng không ngồi khám bệnh…”
Vừa dứt lời, THời Niệm Ca tình cờ nhìn thấy người đàn ông đang nguýt mình, cả buổi vẫn không dám nói tiếp.
“Chẳng phải em nói muốn anh tránh xa việc học và cuộc sống của em ư.” Tần Tư Đình khẽ cong môi: “Cho nên đi Mỹ ở một thời gian.”
Thời Niệm Ca: “…”
“Hôm ấy em giận quá, hôm ấy em…”
“Không sao, là anh không đúng.” Trông thấy Thời Niệm Ca ấp úng mãi không nói được chữ nào, Tần Tư Đình ngồi ở ghế lái vẫn tỉnh bơ: “Ngày hôm ấy em không biết chuyện xảy ra mấy năm trước, giận cũng phải.”
“… Ờ.” Thời Niệm Ca lấy tay gạt phần tóc bị gió thổi trên trán ra sau tai, nhất thời im lặng.
Tần Tư Đình nói khi ấy cô vẫn chưa biết chuyện mấy năm trước, vậy có thể hiểu là người đàn ông này đã sớm điều tra toàn bộ nhà họ Thời không, nếu không thì trong khoảng thời gian hai ba tuần này không thể nào biết hết ẩn tình được. Nhưng mà… vấn đề là thời điểm Thời Niệm Ca về Hải Thành, rõ ràng anh vô cùng chán ghét cô, thái độ lại còn gay gắt lạnh nhạt thậm chí còn buông lời cay nghiệt, sao còn tâm tư đi điều tra chuyện tập đoàn Thời Đạt và cuộc sống mấy năm nay của cô được…
Hình như có gì đó không khớp.
Tại sao rõ ràng hòa thuận nhanh như vậy, nhưng vẫn còn dối lòng… thậm chí còn cảm thấy hơi nghi ngại và bất an.
Có cách nào nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa hai con tim lại không?
…
Thoắt chốc xe đã chạy đến đại học y, Tần Tư Đình vẫn đưa túi cho Thời Niệm Ca như thường lệ, ánh mắt sâu hoắm nhìn bóng dáng mảnh mai thoải mái phản chiếu đến từng động tác rất nhỏ trong đôi mắt anh.
“Tần Tư Đình… em đi nhé.” Thời Niệm Ca lề mề trên xe một lúc mới bước xuống, sau đó đến bên ngoài ghế lái, ra hiệu cho anh hạ cửa kính xuống, có chút ngượng ngập.
“Ừm, đi đường cẩn thận.” Đầu mày Tần Tư Đình khẽ nhướng lên, nhìn cô gái đang ngây ngô lê bước chân trước mặt, khẽ cười: “Muốn anh đưa em vào trong không?”
“Không, không cần.” Thời Niệm Ca rất muốn rất muốn, vô cùng muốn thu hẹp khoảng cách giữa hai người, khi vừa xuống xe đầu cô đã nảy ra một ý tưởng, nhưng đến khi chạm phải ánh mắt của anh cô đã nhịn lại.
Vừa mới hòa thuận… vồ vập như vậy, không ổn lắm.
Nhưng mấu chốt là, một tháng trước hai người họ không thế này…
Haiz, đứng cũng đứng rồi, còn ở đây do dự cái gì…
“Vẫn chưa chịu đi à?”
Thời Niệm Ca đang suy nghĩ, đột nhiên giọng nói của người đàn ông gần trong gang tấc, Thời Niệm Ca giật mình một cái, quay phắt lại nhìn người đàn ông đang đứng ngay kia, khuôn mặt hoảng lọt vào mắt người đàn ông rõ mồn một.
Người đàn ông này xuống xe lúc nào nhỉ, sao đột nhiên… xuống xe thế?
Thậm chí còn lẳng lặng đứng bên cạnh cô, thế mà cô không hề nhận ra nữa cơ.
“Sao anh xuống xe rồi?” Vừa dứt lời, bàn tay người đàn ông đã nắm trọn lấy bàn tay cô, trống ngực đập như con ngựa đứt cương.
“Tiễn em vào, đỡ cho hôm nay em nghe giảng không vô.” Tần Tư Đình chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ trước mặt, khuôn mặt thản nhiên của anh nở một nụ cười, bàn tay càng chặt hơn, nhấc chân đi về phía giảng đường.
Thời Niệm Ca: “…”
Cô thể hiện ra mặt rồi à, sao người đàn ông này như biết thuật đọc tâm thế, cô vừa đứng trước mặt Tần Tư Đình thôi đã chột dạ như làm chuyện xấu, ngay cả nói thôi cũng là một chuyện hết sức khó khăn.