Đại Thiếu Gia Cố Chấp: Vừa Sủng Vừa Trêu

Chương 47: Quyền Tự??

Editor: Kiều Tiếu

"Trở lại đề tài chính, phải là nhân vật dạng gì mới cần Chu tổng tự mình đi đón tiếp a. Tế Thành chúng ta khi nào thì xuất hiện nhân vật như vậy?"

"Trước đó tôi còn cho rằng Chu tổng chỉ thuận đường tới đây kiểm tra, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta. Xem ra, Chu Mạc tới để đón người nam nhân tuấn mỹ đó."

"Oa, bọn họ chẳng lẽ là.... một đôi?"

Cuộc trò chuyện đang đi lệch về hướng không quá thích hợp :))).

Bàn tay cầm đũa của Nam Tinh dừng lại một chút.

Người mấy người này nhắc tới, sao có vẻ giống Quyền Tự?

Nhưng mà nghĩ lại, hắn đang ở bệnh viện, trước đó không lâu còn gọi điện cho cô, sẽ không chạy tới nơi này.

Nghĩ như vậy, cô cắn một miếng thịt gà, tầm mắt lần nữa quay lại hộp cơm.

Cửa nhà hát Bách Hoa.

Tiếng hò hét ầm ĩ bị ngăn cách ngoài cửa lớn.

Chu Mạc đứng gần cửa, nhìn người đi vào, sau đó mở miệng.

"Không nghĩ tới Quyền tổng sẽ tới địa phương nhỏ bé như nhà hát này."

Quyền Tự mặc bộ quần áo màu đen bện sam, bộ dáng tuấn mỹ tự phụ, con ngươi màu xám nhạt lướt chung quanh một vòng.

Tiện đà, hắn chậm rãi mở miệng:

"Nghe nói tối nay quý nhà hát có biểu diễn?"

"Quyền tổng đang nhắc tới tiệc sinh nhật của nam minh tinh Nam Vũ?"

Quyền Tự rũ con ngươi xuống, môi nhợt nhạt cong lên.

"Ừ."

Nói xong, Quyền Tự nâng bước, tính đi vào trong.

Ánh mắt nhìn thoáng qua Chu Mạc, hắn dừng một chút, cười nhạt, giọng nói có chút lười biếng.

"Công việc của Chu tổng bận rộn, không cần tốn thời gian cho tôi. Tôi đã sớm mặc kệ sinh ý của Quyền gia."

Bạch Vũ đứng sau Quyền Tự, cười nói.

"Chu tổng, thiếu gia nghe nói Nam Vũ là một thiếu niên không tồi, ngẫu nhiên đi ngang qua, cố ý tới nhìn một cái. Một lát nữa còn phải về bệnh viện kiểm tra thân thể. Không cần gióng trống khua chiêng."

Mọi người đều biết, Quyền gia ở đế đô có hai người con trai, lão đại Quyền Nhung là người quản lý chính của tập đoàn Quyền thị, sát phạt quyết đoán, nhưng hai chân tàn tật, hàng năm phải ngồi xe lăn.

Lão nhị Quyền Tự là kẻ hung tàn hơn cả lão đại, trên thương nghiệp bày ra sự quyết đoán cùng lòng dạ thâm sâu vô cùng, nhưng cố tình bệnh tật ốm yếu, hàng năm phải nằm bệnh viện, hai năm trước đã rút khỏi tập đoàn tài chính Quyền thị, hoàn toàn an tâm dưỡng bệnh.

Chu Mạc nghe xong, cũng không chối từ, đáp lại.

"Vậy Quyền tổng cứ tùy ý đi dạo, tôi kêu trợ lý dẫn đường cho anh."

Nói xong, Chu Mạc có thâm ý liếc nhìn trợ lý bên cạnh.

Trợ lý hiểu ý gật gật đầu.

Đoàn người của Quyền Tự đi vào bên trong nhà hát, vệ sĩ đi đằng sau, vừa nhìn đã biết chủ nhân là kẻ không dễ chọc.

Chu Mạc nhìn bóng dáng rời đi của Quyền Tự, nheo nheo mắt, trong ánh mắt đạm mạc sắc bén hiện lên vẻ trầm tư.

Vài ngày trước nghe tin Quyền Tự nằm viện, vẻ mặt ba già của hắn trịnh trọng nói phải tự mình đi bái phỏng.

Thế nhưng bị chặn ở ngoài cửa, ngay cả mặt cũng chưa nhìn thấy.

Một người hành sự không kiêng nể gì, không hề sợ đắc tội với người khác.

Tới đây chỉ do tiện đường đi dạo, đơn giản vậy?

Hồi lâu, Chu Mạc nhớ tới buổi họp hội đồng quản trị chiều nay, xoay người, rất nhanh rời khỏi nhà hát Bách Hoa.

Phòng hóa trang.

Nam Tinh mới cắn được hai miếng đùi gà, người đại diện đã hồng hộc chạy tới.

Giây tiếp theo, đùng một cái túm lấy cánh tay của Nam Tinh, lạch cạch, chiếc đũa lẫn đùi gà của cô bị rơi xuống hộp cơm.

Người đại diện mồ hôi đầy đầu, thanh âm trịnh trọng:

"Nam Tinh, giang hồ cứu giúp, em trai cô có thể tiến thêm một bước hay không, phải xem cô rồi."

Nam Tinh nhìn thoáng qua đùi gà, cô cầm lại chiếc đũa muốn kẹp lấy đùi gà cắn tiếp hai miếng.

Đùi gà này khá ngon.

Nhưng mà, người đại diện vừa thấy Nam Tinh không để bụng, hắn dùng sức lay cánh tay cô, lạch cạch đùi gà lại rơi xuống hộp cơm.

"Có một đại nhân vật đang ở nhà hát, ngồi dưới đài xem em trai cô diễn tập đấy."

Sau đó, người đại diện lầm bầm lầu bầu.

"Tôi biết, Nam gia các cô có rất nhiều tiền, nhưng nhà các cô lại không đồng ý duy trì sự nghiệp của Nam Vũ. Vạn nhất người kia coi trọng em trai cô, chẳng phải sự nghiệp của em trai cô sẽ được nâng cao một bước hay sao?"

Nam Tinh liếc nhìn người đại diện một cái.

"Em trai tôi muốn bán mình?"

Người đại diện nghẹn lời,

"Đương nhiên không phải ý này, lời nói của tôi thực thuần khiết. Cô đừng có hiểu sai, ngộ nhỡ người đến là một nhà đầu tư phim ảnh, cảm thấy em trai cô là một mầm mống tốt, đến lúc đó chuyện lấn sân sang màn ảnh của em trai cô đã không phải nằm mơ rồi."

Nam Tinh nghi hoặc,

"Tôi có thể hỗ trợ cái gì?"

Người đại diện vội vàng nhắc nhở.

"Hai người các cô bốn tay cùng đàn dương cầm a. Đoạn biểu diễn của hai người tuyệt đối kinh diễm, khẳng định có thể thêm điểm cho Nam Vũ."

Kỳ thật người đại diện cũng có chút tư tâm.

Hắn có chủ ý muốn ký hợp đồng với Nam Tinh, để cô thành nghệ sĩ dưới trướng của công ty hắn.

Trong hiểu biết của hắn, Nam Tinh đã là nửa nghệ sĩ dưới tay hắn rồi, hắn đương nhiên phải tận tâm tận lực bồi dưỡng.

Nhìn bộ dáng cấp bách của người đại diện.

Nam Tinh đành buông cơm hộp xuống, hất tay hắn ra.

"Đi thôi, đi xem."

Người đại diện nhẹ nhàng thở ra.

Trên sân khấu nhà hát.

Nam Vũ như thường lệ tập luyện ca khúc đã chọn, đối với người dưới đài, hắn coi như không thấy.

Nhưng thật ra nhân viên công tác, không biết vì sao, từ khi đám người đó tới thì lập tức yên tĩnh, hành động càng thêm cẩn trọng.

Rất nhanh, một ca khúc khác vang lên.

Đó là bài hát thành danh của hắn, nói về việc yêu thầm,《 Chua xót 》.

Mũ lưỡi trai được kéo xuống thấp, bộ dáng thiếu niên tươi trẻ, thanh cao không thể chạm tới, đôi tay cầm microphone, giai điệu dễ nghe, ca khúc cứ thế vang vọng toàn bộ nhà hát.

Quyền Tự ngồi ở vị trí trung tâm nhà hát, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn màn biểu diễn này, đôi mắt sâu thẳm.

Trợ lý mới tới bên cạnh bổ sung.

"Quyền tổng, đây là ca khúc thành danh của Nam Vũ, tên là《 Chua xót 》. Giai điệu theo phong cách nhẹ nhàng, nhưng ca từ viết về một hồi yêu thầm, bài hát này trên mạng vô cùng hot."

Quyền Tự hơi khép con người, đôi lông mi đen dài nhẹ nhàng rung động.

Ngón tay vỗ về tay vịn, từng chút từng chút vuốt ve, không biết hắn suy nghĩ cái gì.

Lúc Nam Tinh và người đại diện đi tới, bài hát này đã hát tới hồi kết.

Trong lúc vô tình Nam Vũ nhìn thấy Nam Tinh, hắn bỗng nhiên ngừng hát.

Đây chẳng qua chỉ là diễn tập cho đúng trình tự.

Càng quan trọng hơn, đó là quà sinh nhật của hắn.

Một tay hắn cầm microphone, trực tiếp đi xuống đài, đi về phía Nam Tinh.

Cảm xúc trên gương mặt vừa soái vừa ngầu cũng nhiều hơn một chút.

"Sao chị lại tới?"

Hắn vừa nói vừa quét quanh người Nam Tinh, trống không không có vật gì cả.

Sau đó, bước chân dừng lại, hắn liếc mắt nhìn chị gái của mình.

Thật không biết người chị gái tiện nghi này của hắn đến đây làm gì, rõ là không cầm theo lễ vật.

Nam Tinh đưa điện thoại cho Nam Vũ, mở miệng nói:

"Cùng em bốn tay cùng đàn."

Khi nói, ánh mắt của cô chuyển hướng về chỗ ngồi của nhà hát.

Giây tiếp theo, tầm mắt của cô đối diện với cặp con ngươi màu xám.

Đợi tới lúc thấy rõ người tới, Nam Tinh sửng sốt.

Quyền Tự??

Trong lúc ngây người, người đại diện đã đẩy Nam Tinh và Nam Vũ lên sân khấu, hạ giọng:

"Đi đi đi, chúng ta bắt đầu nhanh lên, đừng để người ta phải sốt ruột chờ."

Nam Tinh đi được hai bước, bước chân tạm dừng.

Cô không nói chuyện mà đi về chỗ Quyền Tự đang ngồi.