Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 129: Đoạn tuyệt

Trong Nhàn Nhã cung, Thần phi mặc vào gấm vóc phú quý màu tím, trên tóc cài chu thoa trang sức xa hoa tinh mỹ, cung trang phết đất đi tới đi lui lưu lại tuyệt diễm và yêu mị.

Đêm nay là cung yến, huynh đệ của bệ hạ đều sẽ dắt vợ dắt con xuất hiện, năm nay đại khái cũng là lần cuối cùng hoàng hậu ngồi bên cạnh bệ hạ, Bùi Cẩm Triều nói đêm nay nàng chặn lại phi tần khác và các Vương phi làm khó dễ hoàng hậu, căn bản không phải chuyện gì lớn, chuyện nhỏ không tốn sức thôi.

“Đêm nay bà và công chúa ở trong cung, không cần đi cung yến.” Nàng dặn dò ma ma bên cạnh.

Ma ma gật đầu, hiện tại công chúa còn nghỉ ngơi trong tẩm cung, tự nhiên không thể cùng nương nương đi tham gia cung yến, nhưng năm rồi cũng như thế, vì mỗi lần cung yến kết thúc, bệ hạ sẽ qua đây với nương nương và công chúa, ở Nhàn Nhã cung lại làm một bàn nhỏ.

“Dạ!”

Dực Khôn Cung, Tề ma ma đang tỉ mỉ trang điểm cho hoàng hậu, một thân cung trang phượng chín đuôi càng là xa hoa bắt mắt, quý khí hoa lệ.

“Nương nương, một ngày này rốt cuộc tới.” Tề ma ma nhìn hoàng hậu trải qua trang điểm, sặc sỡ loá mắt, gần hai mươi năm hoàng hậu ngồi địa vị cao, làm lúc này nàng có vẻ ung dung vô song.

Hoàng hậu làm như không thấy người trong gương, đứng lên, duỗi hai tay, làm Thanh Đàn và Tề ma ma giúp nàng sửa sang lại quần áo, bên ngoài loan giá đã chờ.

“Đúng vậy, một ngày này rốt cuộc tới.” con ngươi Hoàng hậu lóe một tia quyết tuyệt, “Chỉ là các ngươi phải theo bổn cung đi chịu chết, là bổn cung thua thiệt các ngươi.”

Tề ma ma không nói gì thêm, Thanh Đàn lại quỳ xuống đất nức nở nói: “Nương nương ban thưởng cho nô tỳ, cũng đủ cha mẹ nô tỳ sống tốt mấy đời, nô tỳ không có nỗi lo về sau, là nô tỳ cam tâm tình nguyện, cho dù dưới chín suối, ngài như cũ là chính cung nương nương, nô tỳ không ở bên cạnh ngài, sao có thể yên tâm.”

“Đứng lên đi, kế tiếp tất cả đều yêu cầu chủ tớ ba người chúng ta cùng đối mặt.” Chết có gì đáng sợ, từ ngày con trai chết, nàng cũng đã là cái xác không hồn.

Phượng bào dày nặng trên sàn nhà sáng đến độ có thể soi bóng người, lưu lại chiết xạ quang ảnh, giống nước sông Vong Xuyên, chậm rãi nuốt hết nàng.

Lưu Ngạn, nếu ngươi không cho con trai ta sống, hôm nay ta khiến ngươi đoạn, tử, tuyệt, tôn.

Loan giá dừng lại ở Càn Thanh cung, năm nay cung yến tổ chức ở thiên điện này.

“Hoàng Hậu nương nương giá lâm!”

Tiểu hoàng môn ngoài cửa điện nhìn thấy Tiền Hoàng hậu, duỗi dài cổ tê thanh hô lớn, cũng làm các vị Vương gia Vương phi Thế Tử quận chúa trong điện toàn bộ đều nhìn lại đây.

Tiền Hoàng hậu bước vào cửa điện, dáng vẻ muôn vàn, quý khí bức người, làm rất nhiều người đều cảm thấy, hoàng hậu vẫn là vị kia, nơi nào có dấu hiệu bị bệ hạ cấm túc.

Ngoại trừ Hoàng Đế, mọi người đều đứng dậy hành lễ với nàng.

Hoàng hậu đỡ tay Tề ma ma đi đến bên cạnh bệ hạ, nàng nhìn Lưu Ngạn, cười nói: “Thần thϊếp thỉnh an bệ hạ.”

“Hoàng hậu ngồi đi, hôm nay là giao thừa, không cần nhiều nghi thức xã giao như vậy.” Trước mặt người ngoài, Lưu Ngạn cũng sĩ diện, không làm khó hoàng hậu nửa phần, cũng coi như đáp ứng Thái Hậu nương nương.

“Tạ bệ hạ.” Hoàng hậu ngồi xuống bên cạnh hắn, sau đó Thường Phúc truyền thiện, mỹ thực giống nước chảy từ bên ngoài đưa vào, còn có nước hoa quả mỗi năm đều chuẩn bị cho hoàng tử và công chúa, đơn giản là vì bọn họ tuổi không lớn, còn chưa thể uống rượu.

Hoàng Đế thường thường sẽ nhìn hoàng hậu bên cạnh, trải qua mấy tháng cấm túc, nàng hình như đã hoàn toàn thấy ra, lại lần nữa khôi phục dĩ vãng hoàng hậu đoan trang hiền lương, làm cho hắn rất vừa lòng.

“Mấy ngày nay nàng gầy rất nhiều, đêm nay ăn nhiều một ít.” Hoàng Đế mở miệng nói.

Ánh mắt Hoàng hậu nhu hòa nhìn Hoàng Đế, gật đầu cười ứng.

“Sao hôm nay Thần phi không mang Hữu Hòa lại đây?” Hoàng hậu chỉ thuận miệng hỏi, Hữu Hòa chết hay sống đều không sao cả, chính là một nha đầu thôi.

Thần phi cười nói: “Hồi Hoàng Hậu nương nương, thần thϊếp ra tới, Hữu Hòa còn đang ngủ, sáng nay thức dậy tương đối sớm, chơi mệt mỏi.”

Hơn nữa cung yến có cái gì tốt, nàng căn bản không muốn mang theo con gái đến tham gia yến hội không thú vị, còn không bằng chờ cung yến tan, nàng trở về chơi với con.

Dù sao ngày mai hoàng hậu như cũ sẽ bị cấm túc, cũng không cần dậy sớm đi Dực Khôn Cung thỉnh an.

Còn về Ninh phi, nàng làm nhũ mẫu ôm Chiêu vương tham dự, bệ hạ yêu thương Chiêu vương, trong cung chính là rõ như ban ngày, hôm nay có thể không mang theo lại đây sao.

“Cung yến đều là ca vũ, nên làm tiểu hài tử tới náo nhiệt, nhưng hài tử còn nhỏ chính là thích ngủ, có thể ăn có thể ngủ chính là phúc khí.”

“Nương nương nói đúng lắm.”

Trong yến hội đủ mặt mọi người, ca vũ bắt đầu, trong điện tức khắc trở nên vui mừng.

Chư vị Vương gia và Vương phi cùng với con cái theo thứ tự đứng dậy chúc tết Hoàng Đế hoàng hậu, lúc sau chính là chư vị hoàng tử.

Đêm nay phi tần đều thực an tĩnh, không giống dĩ vãng lục đυ.c với nhau, đại khái biết tình huống của hoàng hậu, cũng lười lúc này tìm đen đủi.

Hơn nữa các nàng đều biết sức khỏe Thái Hậu rất kém, dù sao cũng chỉ kéo được thời gian vài ngày, đến lúc đó các nàng còn phải lăn lộn, hiện tại vẫn nên tiết kiệm chút sức lực đi.

Nhìn mấy đứa bé trước mắt, vẻ mặt hoàng hậu trở nên mê ly.

Năm ngoái trở về trước, đều là Thái Tử lãnh bọn họ chúc tết, hiện giờ lại đến phiên Nhị hoàng tử, tuy bọn họ đều vô tội, nhưng con trai chính mình làm sao không phải vô tội, sai là sai ở bọn họ đầu thai vào nhà đế vương, Thái Tử không còn, bọn họ một người cũng đừng nghĩ sống.

Phía dưới vài vị Vương gia lúc này cũng đều có chính mình tâm tư, bọn họ nhận được tin tức Tam Hoàng bá truyền, kêu bọn họ tĩnh xem biến, còn về xem cái gì biến, chẳng lẽ có quan hệ với hoàng hậu?

Nhưng hiện tại nhìn hoàng hậu, không có gì khác năm rồi, không biết có thể làm ra chuyện gì.

“Hoàng trưởng huynh của các con không còn nữa, về sau chính là Nhị hoàng tử lãnh đệ muội, phải trên làm dưới theo, chớ làm phụ hoàng của các con thất vọng.”

Nhị hoàng tử Lưu Nguyên Hiền cung kính gật đầu, nói: “Nhi thần cẩn tuân mẫu hậu dạy bảo.”

“Đều đứng lên đi, trên mặt đất lạnh, đừng để bị thương thân mình, hôm nay là giao thừa, phụ hoàng các con đều nói không cần nhiều nghi thức xã giao như vậy.”

Chư vị hoàng tử đứng dậy, từng người trở lại chính mình vị trí ngồi hạ.

Hoàng hậu bưng một ly rượu, nói với Hoàng Đế: “Bệ hạ, thần thϊếp kính ngài, chúc bệ hạ núi sông vĩnh cố, muôn đời hưng thịnh.”

Hoàng Đế nghe thấy lời chúc tốt lành, tự nhiên không thể cự tuyệt, hơn nữa trước mặt nhiều người như vậy, vẫn phải cho hoàng hậu một chút tôn nghiêm cuối cùng.

“Tạ hoàng hậu.” Lưu Ngạn bưng ly rượu, ngửa đầu uống cạn, sau đó nhìn mọi người nói: “Đều đừng nhìn, mọi người đều dùng đi.”

Trong yến tiệc, phần lớn đều là Hoàng Đế nói chuyện với vài vị Vương gia, hoàng hậu chỉ lẳng lặng ăn, ngẫu nhiên Hoàng Đế hỏi tới nàng, nàng mới có thể đáp lại vài câu.

Mãi cho đến gần giờ Tý cung yến kết thúc, nàng mới hành lễ với Lưu Ngạn, cáo từ nâng tay Tề ma ma rời đi.

Trở lại Dực Khôn Cung, cả người nàng giống như hư thoát, ngã vào trên giường, sắc mặt thực mau trở nên tái nhợt.

“Nương nương, ngài sẽ không……” Tề ma ma sợ tới mức thay đổi sắc mặt, quay đầu muốn kêu Thanh Đàn truyền thái y.

“Nhũ mẫu!” Hoàng hậu gọi lại bà, “Bổn cung không có việc gì, chỉ là có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi trong chốc lát sẽ hết.”

Tuy Tề ma ma lo lắng, nhưng nhìn thấy hoàng hậu lẳng lặng ngủ, hơi thở cũng không đoạn rớt, lúc này mới yên lòng.

Mãi cho đến rạng sáng, cung yến kết thúc còn chưa đến một canh giờ, trong Nhàn Nhã cung, Hoàng Đế và Thần phi, Hữu Hòa công chúa thiết tiểu yến, bị tin tức liên tiếp chấn mắt đầy sao xẹt.

“Các ngươi nói cái gì?” Hắn nhìn mấy nội giám trước mắt, đều là ngày thường đi theo vài vị hoàng tử.

“Bệ bệ bệ, bệ hạ, Tam hoàng tử hồi cung, không đến hai khắc liền…… không còn!”

“Bệ hạ, Nhị hoàng tử cũng vậy……”

“Không còn? Mấy con trai của Trẫm đều không còn? Bát hoàng tử đâu?” trong lòng hắn dâng lên run rẩy thật lớn.

Hoàng tử được hắn thích hay không là một chuyện, nhưng lập tức toàn bộ không còn, đủ để dao động căn cơ quốc gia, hiện giờ hắn đã gần bốn mươi tuổi, toàn bộ hoàng tử dưới gối chết hết, Hoàng Đế như hắn làm sao còn xứng ngồi trên chiếc long ỷ kia.

Bên này mới vừa nói xong, bên ngoài vang lên một tiếng kêu thảm thiết thê lương, sau đó chính là Ninh phi một thân chật vật lảo đảo vọt vào, trực tiếp bổ nhào vào bên chân Hoàng Đế, trên mặt nước mắt và tóc dài hỗn độn, cho dù Ninh phi không mở miệng, Hoàng Đế cũng biết, Bát hoàng tử hắn thương yêu nhất cũng không còn.

Lúc này Thần phi cực độ khϊếp sợ, không chỉ hoàng tử, ngay cả công chúa đêm nay tham dự cung yến cũng không may mắn thoát nạn, mà nay xem ra, cũng chỉ có Hữu Hòa ở trong cung ngủ chưa tham gia cung yến là không xảy ra chuyện, không biết chuyện này có bị người liên hệ đến chính mình hay không.

“Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Thái y đâu? Tuyên thái y cho trẫm.” Hắn huy tay áo, dùng sức ném ra Ninh phi xụi lơ bên chân chính mình, đi đến ngồi xuống giường gấm, sắc mặt ngưng trọng xưa nay chưa từng có.

Cung tì nội giám Nhàn Nhã cung toàn bộ đều quỳ trên mặt đất, không dám thở mạnh, Thần phi cũng lẳng lặng đứng cách Hoàng Đế không xa, vẫn chưa tiến lên.

Chuyện này rất lớn, lớn đến đủ để dao động vị trí dưới mông Hoàng Đế, cho nên dù ngày thường được sủng ái cỡ nào, nàng cũng sẽ không nói chuyện ngay lúc này, thuần túy chính là tìm chết.

Ninh phi cả người đều hỏng mất, cả đời nàng thật sự đau khổ, thật vất vả sinh được Chiêu vương xoay vận, nhưng đứa nhỏ này mới mấy tháng đã bị người độc chết?

Rốt cuộc là kẻ nào trời gϊếŧ tàn nhẫn độc ác, ngay cả một đứa bé nhỏ như vậy đều không buông tha.

Nhưng nàng oán trách người khác, lại không nghĩ đến năm đó nàng cũng lợi dụng Bùi Quân Diệu vẫn còn là hài tử.

“Tỷ tỷ, có phải ngươi không?” Nàng thoáng nhìn một góc áo màu tím, cả người đột nhiên điên cuồng.

Thần phi chớp chớp mắt, nhìn Ninh phi, vài giây sau mới kinh ngạc hỏi: “Muội muội nói cái gì?”

“Ta hỏi có phải ngươi gϊếŧ chết con trai ta hay không.” trong lòng Ninh phi hận cực Thần phi, nếu trong cung này không có nàng, bệ hạ tất nhiên sẽ sủng ái chính mình, nàng thích Bùi Cẩm Triều không sai, nhưng cũng thích quyền thế thân là cung phi mang đến, vì nàng là Ninh phi, mẫu thân của Chiêu vương, nên hiện tại đại tẩu ở Vu gia giống như con thỏ, nơi nào còn có vênh mặt hất hàm sai khiến, không kiêng nể gì như trước.

Con trai là bùa bảo mệnh của nàng, là đường phú quý, hiện giờ con trai không còn, thân mình nàng cũng mệt, còn như thế nào đi lên vị trí kia.

Lúc trước sinh con trai, chính là nàng làm hại chính mình sinh non, hiện giờ Thần phi là ghen ghét.

Thần phi dùng ánh mắt thương hại nhìn Ninh phi, nói: “Muội muội mất đi Chiêu vương, trong lòng sốt ruột thống khổ, đầu óc có chút không thanh tỉnh, bổn cung không so đo, về sau không có căn cứ nói chớ có nói bậy.”

“Ta nói bậy? Nếu thật sự tự nhiên là tốt, nhưng tỷ tỷ, vài vị hoàng tử và công chúa, chỉ có con của tỷ tỷ còn sống, là ai lúc này cũng sẽ nghĩ là tỷ tỷ hạ độc thủ?”

“Ngay cả muội muội đều có thể nghĩ đến, thủ đoạn vụng về như thế tỷ tự nhiên sẽ không dùng, hơn nữa hoàng tử và công chúa không còn, tỷ có chỗ tốt gì?” Thần phi nhìn bệ hạ, thấy hắn nhìn chính mình cũng có chút bị Ninh phi thuyết phục, làm cho Thần phi cũng có chút loạn.

“Ta không nghĩ sâu xa như tỷ tỷ, có chỗ lợi hay không nếu ta có thể xem ra được, hôm nay con trai ta sẽ không phải chết, tỷ tỷ thật sự là tâm địa ngoan độc.”

Thần phi thở dài, ngẩng đầu nhìn bộ dáng Ninh phi chật vật, “Nghe muội muội nói là nhận định tỷ chính là hung thủ, nhưng có chứng cứ sao? Đêm nay Hữu Hòa không tham dự cung yến, nhưng hai năm dĩ vãng cũng đồng dạng không tham dự, hơn nữa cung yến là hai người chúng ta cộng đồng bố trí. Muội muội cũng biết, bổn cung chỉ có một đứa con gái là Hữu Hòa, muội muội lại có Chiêu vương được bệ hạ yêu thương, nếu thật sự nói đến động cơ, chẳng lẽ không phải muội muội còn có lý do đầy đủ hơn tỷ sao? Cho dù muốn dọn sạch chướng ngại vật phía trước vì Chiêu vương, muội muội dùng thủ đoạn này cũng quá ác độc, mấy vị công chúa đều là vô tội.”

“Ngươi nói bậy, sao ta có thể làm loại chuyện này.” Hiện giờ đến phiên Ninh phi có chút chân tay luống cuống, nàng chính là sợ hãi bệ hạ sẽ tin vào Thần phi nói, “Bệ hạ, ngài phải tin tưởng thần thϊếp, thần thϊếp quả quyết không dám làm ra chuyện tàn nhẫn bực này.”

“Đều câm miệng cho trẫm, hiện tại tất cả đều còn chưa định luận, các ngươi phàn cắn bên tai trẫm, có phải các ngươi hay không trẫm tự nhiên sẽ điều tra rõ ràng, nếu thật sự có can hệ với người nào đó, cẩn thận đầu trên cổ các ngươi.” Hoàng Đế nhìn Ninh phi, dáng vẻ này thật là làm người cạn lời, giao thừa đều không được sống yên ổn, “Cút trở về Hàm Phúc cung đợi.”

Nghe được Hoàng Đế nói như vậy, hai cung tì hầu hạ nàng lại đây vội vàng tiến lên nâng Ninh phi, thật cẩn thận rời đi Nhàn Nhã cung.

Thần phi nhìn Ninh phi rời đi, thở dài nói: “Nếu thật là thần thϊếp, thần thϊếp tự nhiên cam tâm tình nguyện mặc cho bệ hạ xử lý, tuyệt không xin tha. Hữu Hòa còn ngủ ở bên trong, thần thϊếp đi vào nhìn xem.”

Thái Y Viện Lý thái y thực mau mang theo mọi người xuất hiện ở Nhàn Nhã cung.

“Lý thái y, rốt cuộc là chuyện như thế nào, ông tốt nhất thành thành thật thật trả lời cho trẫm, nếu không trẫm sẽ làm ông huyết bắn Nhàn Nhã cung.”

Trong lòng Lý thái y cũng thầm than xui xẻo, vài vị hoàng tử và công chúa gần như đều cùng thời gian tử vong, hơn nữa đều trúng cùng loại kịch độc, độc này cũng không thường thấy, ít nhất ở trong cung không có, tất nhiên là từ bên ngoài mang vào, mỗi ngày người chọn mua nhiều như vậy, muốn hỏi ra cái gì liền có chút khó khăn.

“Hồi bệ hạ, chư vị hoàng tử và công chúa đều trúng kịch độc, độc này gọi là Song Hồn Truy Mệnh, một khắc dùng độc đã là thuốc và kim châm vô hiệu, quỷ dị chính là loại độc này sẽ không làm người lập tức mất mạng, mà hai canh giờ sau mới độc phát thân vong, không tiếng động mà chết. Chúng thần nhận được tin tức của nội giám đã là giờ Tý, tất nhiên là trên cung yến bị người hạ bên trong ẩm thực.”

“Ẩm thực? Vì sao chỉ có con cái của trẫm trúng độc?” Hoàng Đế căn bản không tin, này tất nhiên là âm mưu nhằm vào con cái của hắn.

Lý thái y cũng buồn rầu, bọn họ chỉ là thái y, lại không phải cao thủ tra án, loại chuyện này nơi nào rõ ràng.

Bên ngoài, Tề ma ma một mình tiến đến, tiến vào hai đầu gối quỳ xuống đất, dập đầu lạy Hoàng Đế ba cái, sau đó nói: “Bệ hạ, nương nương mời bệ hạ đi Dực Khôn Cung một chuyến.”

“Đi cái gì đi? Trẫm nơi nào có thời gian rỗi đi xem nàng, làm nàng thành thành thật thật ở Dực Khôn Cung đi.” Hoàng Đế tức giận, sớm đã quên năm đó thích Tiền Hoàng hậu là như thế nào được Tề ma ma chiếu cố.

Tề ma ma biểu tình bất biến, lại lần nữa dập đầu lạy ba cái, “Nương nương sai nô tỳ tới mời bệ hạ, tự nhiên có chuyện quan trọng muốn nói với bệ hạ, xin bệ hạ di giá, nương nương…… cũng không còn lại bao nhiêu thời gian.”

Không bao nhiêu thời gian? Hoàng Đế nhíu mày.

“Bà có ý gì?”

Tề ma ma quỳ sát đất che mặt nói: “Trước khi nô tỳ tới, nương nương đã ăn Truy Mệnh tán, cũng chỉ dư lại không đến nửa canh giờ, nô tỳ một đi một về, nương nương còn sống nhiều nhất được hai khắc.”

Lưu Ngạn vừa nghe, cả người như bị điện giật.

Lại là Truy Mệnh tán, nói cách khác, con cái hắn toàn bộ đều bị hủy trong tay Tiền Bội Nhi?

Nghĩ đến đây, hắn đột ngột đứng lên, bước nhanh đi ra ngoài, Thường Phúc cũng kinh hồn táng đảm đi theo sau lưng, cao giọng nói: “Bãi giá Dực Khôn Cung.”

Trong Dực Khôn Cung, hoàng hậu một bộ tố y trắng tinh lẳng lặng nằm trên giường, tuy trong phòng ấm áp, lại làm Thanh Đàn đứng bên cạnh sắc mặt trắng bệch.

Nàng không biết lúc này nương nương mang dạng tâm tình gì chờ đợi bệ hạ, Thanh Đàn chỉ cảm thấy ngực bi thương không thể tiêu tán.

Thân là tâm phúc của nương nương, nàng tự nhiên cũng biết nương nương và bệ hạ đã từng cỡ nào nùng tình mật ý, nhưng lại nhiều tình nghĩa, cũng không so được nữ tử mới mẻ tới tới lui lui.

Mười mấy năm qua, phần lớn thời gian nương nương đều vượt qua ở Dực Khôn Cung, một mình đối mặt cung điện to lớn xa hoa, đồ ăn tinh xảo, giường thoải mái.

Nhưng dù mấy thứ này tốt cỡ nào, một người trước sau đều sẽ cô đơn.

“Bệ hạ……”

“Đừng hô.” Thường Phúc công công còn chưa nói xong, đã bị bệ hạ tức giận ngăn lại, sau đó Thanh Đàn nhìn thấy bệ hạ mang theo một thân tức giận và lệ khí đẩy ra cửa điện vọt vào, “Tiền Bội Nhi, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

Tiền Hoàng hậu mở mắt ra nhìn màn, cho dù lúc này Hoàng Đế đã đứng ở mép giường, nàng cũng lười xem một cái.

“Muốn như thế nào? Làm ngươi đoạn tử tuyệt tôn mà thôi.”

“Ngươi nói cái gì?” Hoàng Đế tức giận, một phen nắm chặt vạt áo hoàng hậu xách nàng lên, nhìn thấy ánh mắt nàng đạm mạc không có bất luận tình cảm gì, trong lòng hắn cũng có chút không được tự nhiên, sau đó một lần nữa vứt nàng đi, “Tâm địa ngươi thật ác độc, bọn họ đều gọi ngươi là mẫu hậu thật nhiều năm.”

“Cho dù bọn họ gọi ta tổ tông cũng vô dụng, ngươi gϊếŧ chết con trai ruột của ta, còn muốn đưa cho ta một đám thứ tử thứ nữ? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy. Lòng ta ác độc? Ha ha ha……” Hoàng hậu bừa bãi nở nụ cười, “Nếu ta tâm địa ác độc, ngay cả ngươi ta cũng độc chết rồi, Lưu Ngạn, ngươi hẳn nên may mắn, may mắn hiện tại ta hận ngươi tận xương, tuyệt đối không muốn cùng ngươi bước lên hoàng tuyền. Ác độc chính là ngươi, Triết Nhi của ta chính là gọi ngươi phụ hoàng mười mấy năm, trong thân thể lưu trữ máu ngươi, lúc hắn chết, hắn có biết kẻ muốn mạng của hắn chính là cha ruột hắn hay không, hẳn là biết đi, rốt cuộc nếu không có Hoàng Đế như ngươi bày mưu đặt kế, ai dám ở Đông Cung muốn mạng của hắn.”

Nhìn thấy vẻ mặt Hoàng Đế khϊếp sợ, Tiền Hoàng hậu giở chăn gấm, chân trần chậm rãi đi lại trong điện.

“Năm Nhân Hòa thứ mười ba, mấy tháng sau khi Duệ Thân Vương phủ bị diệt môn, ngươi có nhớ ta thiếu chút nữa chết ở Dực Khôn Cung không, đó là phụ thân ta động tay chân, muốn độc chết chính là ngươi, lại bị ta trước tiên biết, thay ngươi chịu khổ, sớm biết như thế, lúc trước ta không nên cứu ngươi. Nay mẫu hậu triền miên giường bệnh, không sống được bao lâu, ngươi cho rằng mẫu hậu vừa chết ngươi còn có thể ngồi ổn long ỷ? Lưu Ngạn, vận số của ngươi hết rồi, nay ta chẳng qua là đi trước ngươi một bước thôi. Năm đó ta khuynh tâm tương phó ngươi, nếu có kiếp sau, ta tất sẽ không muốn có bất luận liên quan gì với ngươi.”

Dứt lời, nàng nhìn Tề ma ma và Thanh Đàn, hốc mắt phiếm hồng, nói giọng khàn khàn: “Nhũ mẫu, Thanh Đàn, các ngươi theo ta cùng đi, nếu có kiếp sau, ta tất nhiên sẽ không cho các ngươi theo ta vào nơi dơ bẩn này.”

Nói xong, cả người mềm mại nằm liệt trên mặt đất.

“Nương nương!” Tề ma ma và Thanh Đàn tiến lên đỡ Tiền Hoàng hậu, lại nhìn thấy nàng đã hơi thở mong manh.

Tề ma ma nước mắt từng viên từng viên rơi xuống, nức nở nói: “Nương nương, ngài lừa nô tỳ, không phải lúc trước ngài nói không dùng độc dược sao.”

“Khụ khụ……” Nàng nhẹ nhàng ho khan, cảm thấy cả người nhẹ phiêu phiêu, căn bản không cảm giác đau đớn, “Chỉ là không tái phát thôi, hiện tại ta kiên trì không được, nếu không khẳng định còn phải mắng hắn một trận.”

“Nương nương, ngài đi trước đi, nô tỳ liền tới hầu hạ ngài, Thái Tử điện hạ tất nhiên không yên tâm nương nương, chúng ta thực mau sẽ nhìn thấy hắn.”

Lưu Ngạn nhắm mắt lại, bên tai là hai tiếng kêu rên, chờ một hồi lâu lại mở mắt ra, tẩm điện Dực Khôn Cung tràn ngập mùi máu tươi, Tề ma ma và Thanh Đàn đều đã tự sát hầu chủ.

Hoàng Đế không lên tiếng, Thường Phúc cũng không dám có bất luận hành động gì, nay nhìn thấy chủ tớ ba người ôm nhau mà đi, Thường Phúc cũng cảm thấy bi thương.

“Bệ hạ!” Hắn thấy Hoàng Đế thật lâu không phản ứng lại, nhẹ giọng kêu.

Hoàng Đế nhìn ba người trước mắt, đột nhiên sức lực toàn thân như bị rút hết, chậm rãi nhấc chân ra ngoài, “Sai người liệm, quan tài táng nhập…… Phi lăng!”

“Dạ!” Người chết lớn nhất, nhưng hoàng hậu lại không có lễ tang trọng thể sau khi chết, có lẽ bệ hạ làm như vậy vừa lúc thuận tâm ý nương nương, chỉ là không biết kế tiếp, trong cung này lại sẽ như thế nào gió tanh mưa máu.

Tiền Ích Chi nhìn đỉnh đầu mây đen dày đặc, nỗi lòng khó an.

“Hai nữ nhân đổi lấy thiên hạ, lão bất tử thật đúng là biết làm buôn bán, chỉ là con cháu nhà thợ rèn thật đáng tiếc, Dung gia đều không nhất định dám làm như vậy.”

Tiền Cẩn Chi bưng ly rượu, cúi đầu nhìn trong hồ, ngẫu nhiên có phao nổi lên, kích động gợn sóng.

“Kế tiếp đệ chuẩn bị như thế nào?” Ở Tiền gia, đại khái cũng chỉ có Tiền Cẩn Chi mới biết được, đệ đệ tuyệt đối không phải công tử ăn chơi trác táng bên ngoài thịnh truyền, so với chính mình hắn càng thêm giỏi về che giấu, lại càng thêm thích tự do.

Tiền Ích Chi một lần nữa rót cho chính mình một ly rượu, sau đó duỗi cánh tay đẩy ra toàn bộ cửa sổ, khí lạnh điên cuồng dũng mãnh xông vào nhà, cũng may đỉnh lò độ ấm cực cao cực vượng, cũng không phải quá lạnh.

“Còn có thể như thế nào, chỉ có thể tận lực đừng làm chính mình trộn lẫn vào cục của lão bất tử, vừa thấy chính là nhất định thua, rốt cuộc ông ta nơi nào tới tự tin? Thật cho rằng khống chế cả triều văn võ là có thể vấn đỉnh thiên hạ? Nếu chiếm thiên hạ đơn giản như vậy, còn muốn những người khác làm gì, Lưu Ngạn là bao cỏ vô năng không sai, nhưng đối thủ của lão gia hỏa tuyệt đối không phải hạng người hời hợt. Đám ô hợp tụ tập lại nhiều cũng chung quy đều là đám ô hợp, không làm được thành tựu gì, từ điểm đó đệ có thể nhận rõ ông ta thật là con cháu thợ rèn, không đầu óc.” Hắn giơ tay điểm điểm cái trán chính mình, “Phải biết rằng người thông minh chân chính tuyệt đối sẽ không đứng thành hàng, bởi vì bọn họ có nắm chắc, có đầu óc. Tóm lại nhị ca, hai huynh đệ chúng ta tự cầu nhiều phúc đi, hy vọng vị đế vương Lưu gia tiếp theo sẽ không gϊếŧ cả nhà chúng ta. Nhưng cho dù là liên luỵ cũng không sao, chúng ta không oan, ai kêu năm đó ông ta xúi giục bao cỏ kia diệt cả nhà Duệ Vương gia.”

“Nhưng ông ấy chung quy là phụ thân chúng ta.” Tiền Cẩn Chi vô hạn cảm khái và bất đắc dĩ, tuy như thế, cũng không thể thật sự tùy ông ta không kiêng nể gì đùa bỡn thiên hạ trong lòng bàn tay, nếu phải lựa chọn, hắn và Tam đệ sẽ không đứng về phe phụ thân.

Mà tiểu muội muội bọn họ yêu thương từ nhỏ đến lớn, chỉ sợ sẽ vì Bình Nam Vương phủ liên lụy, không được chết già.