Yoo Jonghyuk đã chết.
[‘Bức tường thứ tư’ đang rung chuyển dữ dội.]
Nó không giống thật.
[‘Bức tường thứ tư’ đang rung chuyển nghiêm trọng!]
[Kỹ năng độc quyền, ‘Bức tường thứ tư’ được kích hoạt mạnh mẽ!]
Tôi không thể thở được vì nỗi kinh hoàng tràn ngập l*иg ngực. Tại sao Yoo Jonghyuk đột nhiên có được thuộc tính ‘tác giả’ và tại sao anh ta lại chọn cái chết hoặc hồi quy? Tôi dường như biết nhưng thật khó hiểu. Không còn Yoo Jonghyuk ban đầu mà tôi biết, chỉ còn một số câu chuyện chứng tỏ sự vắng mặt của anh ta.
…Tôi cảm thấy như thế này.
'Đây là một cuốn tiểu thuyết. Đó là một câu chuyện trong một cuốn tiểu thuyết.'
Tôi từ từ hít vào rồi lại thở ra.
'Yoo Jonghyuk đã thoát khỏi việc trở thành một nhân vật.'
Tai tôi ù đi và tim đập như điên. Tôi một lần nữa hít vào và thở ra.
[Kỹ năng độc quyền, ‘Bức tường thứ tư’ được kích hoạt mạnh hơn!]
Các giác quan của tôi từ từ trở lại và những tiếng xì xào của các thành viên được nghe thấy.
"…Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
“Anh không nghe thấy à? Kịch bản đã được hoàn thành!”
Tôi tát vào má mình hai cái và ngẩng đầu lên khi tôi cảm thấy trạng thái của con rồng tận thế tuôn ra từ phong ấn.
[Tinh vân ‘Olympus’ đang chuẩn bị chiến trường cho Rồng tận thế.]
[Tinh vân ‘Vedas’ đang chuẩn bị cho thảm họa.]
[Tinh vân ‘Tamna’…]
Nếu dự đoán của tôi là đúng thì vẫn còn thời gian. Tôi hét lên về phía các thành viên đang phân tán khắp nơi, “Mọi người mau tập hợp lại, tôi có chuyện cần nói.”
Các thành viên tụ tập xung quanh tôi bất chấp sự cảnh giác của họ. Có ai đó đang hỗ trợ Han Sooyoung bị ngã trong khi Kim Namwoon và Lee Jihye thể hiện thái độ thù địch mạnh mẽ với tôi.
“Sau một thời gian nữa, Rồng tận thế sẽ được thả ra. Liên quan đến điều đó―”
"Câm miệng! Chú đã làm được gì chứ? Chú và Yoo Jonghyuk đã cùng nhau tấn công Sư phụ!" Lee Jihye hét lên khi cô ấy nhắm lưỡi kiếm vào cổ tôi. Sau đó Lee Hyunsung lẩm bẩm, “Dokja-ssi, điều đó…”
"Đội trưởng! Vậy còn thằng ngu này thì sao? Tôi có nên xử lý anh ta không?"
Kim Namwoon lấp đầy bàn tay của mình bằng ngọn lửa đen. Han Sooyoung lắc đầu. “…Mọi người, hãy lắng nghe anh ta.”
"Huh?"
"Nghe anh ta nói."
Đôi mắt của Han Sooyoung mở to nhưng đôi đồng tử của cô lại trống rỗng, chứng tỏ cô đã từ bỏ mọi thứ. Han Sooyoung giống tôi. Bề ngoài cô ấy trông như thế này nhưng trong đầu cô ấy đã hiểu rõ tình hình. Có lẽ cô ấy đang nghĩ về kế hoạch tiếp theo.
Tôi nhìn xung quanh các thành viên trong nhóm. Lee Hyunsung, Kim Namwoon, Lee Seolhwa, Lee Jihye, Shin Yoosung…
Những người sống sót sau vòng thứ 1863. Tôi có thể nói với họ sự thật về Han Sooyoung. Han Sooyoung đang lợi dụng mọi người để tạo ra một thế giới mới, cô ấy muốn kết thúc câu chuyện của mọi người ở đây. Mặc dù vậy, tôi không thể nói điều đó.
“Mọi người, chăm sóc cho đội trưởng. Đừng kết luận vội vàng, hãy nghe Dokja-ssi nói.”
Đó là bởi vì họ đã nghiêm túc theo dõi Han Sooyoung. Sự thù địch của nhóm đối với tôi giảm bớt nhờ lời nói của Lee Hyunsung.
Tôi bắt đầu nói, “Rồng tận thế sẽ không được thả ra cho đến khi phong ấn hoàn toàn bị gỡ bỏ. Mọi người có thể không biết nhưng phần cuối của kịch bản này...”
Tôi nhìn lên bầu trời. Các thành viên khác cũng nhìn lên với tôi. Quả cầu niêm phong bị nhàu nát. Các mảnh vỡ của phong ấn đang vỡ ra từng chút một.
Tôi dựa vào Bức tường thứ tư và phun ra những lời trống rỗng, “Quay lại trụ sở chính và chuẩn bị cho kịch bản tiếp theo. Có lẽ sẽ còn ba ngày nữa.”
___________
Tôi có thể rời khỏi vòng thứ 1863 ngay lập tức. Tuy nhiên, tôi không làm điều đó vì các nhân vật trong vòng này là những người tôi thích.
Tôi đã có được một khoảng thời gian từ việc giải phóng con rồng tận thế bằng cách sử dụng Thanh Kiếm Cắt Cỏ làm chìa khóa cuối cùng. Nó thiếu một chút tư cách để được sử dụng như một chìa khóa nên hơi trì hoãn việc giải phóng con rồng ngày tận thế.
Tôi phải tận dụng khoảng thời gian này một cách khôn ngoan. Bây giờ Han Sooyoung đã chọn con đường này, việc phá hủy ít nhất một tinh vân là điều chắc chắn. Điều quan trọng nhất là tránh cho Trái đất bị hủy diệt.
Ngày hôm sau, tôi chuyển cho Lee Hyunsung một lượng thông tin đáng kể. Tất cả đều là kế hoạch mà tôi đã vạch ra từ trước. Như việc đánh bại thảm họa Rồng tận thế và đạt được câu chuyện và vật phẩm mới. Tôi cũng đã bàn giao danh sách những người mạnh nhất.
Lee Hyunsung lắng nghe câu chuyện của tôi từ đầu đến cuối và đột nhiên nhìn lên. “…Làm sao Dokja-ssi biết được tất cả những điều này?”
"Cũng giống như Han Sooyoung thôi."
Tôi cố gắng tránh những lời giải thích không cần thiết nhưng biểu hiện của Lee Hyunsung rất khác thường. Lee Hyunsung do dự một lúc lâu trước khi nói một điều bất ngờ, "Dokja-ssi có phải là một 'nhà văn đạo văn' không?'"
“… Nhà văn đạo văn?”
"Anh… không phải sao? Tôi xin lỗi."
Tôi tràn ngập sự hoang mang. "Han Sooyoung có nói về các thuộc tính của cô ấy không?"
“À, thì…”
Lee Hyunsung gãi đầu với vẻ bối rối. Tôi không thể tin được, Han Sooyoung kiêu hãnh và ích kỷ đã cho thấy thuộc tính ban đầu của cô ấy ư? Tại sao?
"Mọi người ra ngoài."
Tôi đang nghĩ điều về này thì cửa phòng đột ngột mở ra và có người bước vào. Đó là Han Sooyoung, người đang đội một chiếc mũ che kín mặt.
"Vâng." Lee Hyunsung cúi đầu, thu dọn đồ đạc và ra khỏi phòng. Những người duy nhất còn lại trong phòng là Han Sooyoung và tôi.
Vì tôi đã hoàn thành Giao ước Thế giới bên ngoài của mình, nên Han Sooyoung cũng vậy. Trong hoàn cảnh như thế này, không có lý do gì để cô ấy tỏ ra thù địch với tôi.
"Trạng thái tinh thần của cô có vẻ tốt hơn trước."
"Câm miệng." Han Sooyoung vừa trả lời vừa khoanh tay ngồi xuống ghế. Tôi hỏi, "Tại sao cô lại khó chịu?"
“Khó chịu sao? Nhờ anh, tất cả những người ở đây đều sẽ chết.”
Tôi thấy các thành viên trong nhóm đợi chúng tôi bên ngoài. Những người tụ tập bên ngoài bức tường trong suốt đang nói chuyện với vẻ mặt nghiêm túc. Đó có thể là vì biểu hiện tuyệt vọng của Han Sooyoung ngay sau cái chết của Yoo Jonghyuk. Tôi nói, "Tốt nhất là nên đi đến kịch bản tiếp theo hơn là ngủ quên mãi mãi."
Ngoài cửa sổ, Lee Hyunsung bắt gặp ánh mắt của tôi và cười nhạt. Lee Hyunsung biết Han Sooyoung là một kẻ đạo văn. Có lẽ Lee Hyunsung cũng biết Han Sooyoung sẽ bỏ rơi họ. Anh ấy giống một con gấu nhưng anh có một trái tim sâu sắc. Lee Hyunsung có thể đã dự đoán được điều này sẽ xảy ra. Tuy nhiên, anh vẫn quyết định theo dõi Han Sooyoung.
Tôi tiếp tục nói, "Vẫn chưa kết thúc khi con Rồng tận thế được thả ra. Cô không biết à?"
Han Sooyoung cúi đầu và không trả lời. Con Rồng tận thế đang dần được giải thoát khỏi phong ấn. Sau khi được giải phóng, sẽ có một thảm họa trong Star Stream. Điều này không có nghĩa là tất cả các kịch bản trong tương lai đều kết thúc.
Trên thực tế, ở vòng 1863, Yoo Jonghyuk đã giải phóng con rồng tận thế và nhìn thấy cái kết của kịch bản.
“Hãy giải thích điều đó cho các thành viên. Mọi thứ cô đã làm và mọi thứ cô đã giấu. Nó có thể không phải là một sự phát triển hoàn hảo nhưng có một cách để làm điều đó.”
“…”
“Vẫn còn nhiều nơi cô có thể mượn sức. Như Zarathustra của Anna Croft, Người tìm kiếm kết thúc, Vua siêu việt và ‘người’ sống trên hành tinh tái sinh…”
"Tôi đã bảo anh im lặng." Han Sooyoung ngước lên và lườm tôi. Đôi mắt kiêu hãnh trừng trừng nhìn tôi từ bên dưới chiếc mũ. Nhân tiện… có gì đó rất lạ.
Đôi mắt của Han Sooyoung sưng lên. Khi tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô ấy, Han Sooyoung gầm gừ và hạ mũ xuống.
Tôi không thích Han Sooyoung của vòng 1863. Dù vậy, tôi vẫn có thể hiểu được Han Sooyoung. Thế giới mà cô ấy muốn tạo ra giống như thế giới mà tôi mơ ước.
Han Sooyoung nghiến răng nói, "Yoo Jonghyuk đã trở thành ‘tác giả’."
"Tại sao anh ta lại đột nhiên nhận được một thuộc tính như vậy?"
“Tôi đoán anh ta muốn viết ra một câu chuyện mới một cách chân thành. Đó là điều kiện để mở ra thuộc tính ‘tác giả’.”
Tôi hiểu nhưng cũng không hiểu. Một thế giới không thể hoàn thành nhưng nó đang đấu tranh để tồn tại… Yoo Jonghyuk đã vượt qua nó để viết nên câu chuyện của riêng mình.
Han Sooyoung không nói nhưng chúng tôi có thể biết rõ người kia đang nghĩ gì. Han Sooyoung ngẩng đầu, cởi mũ và châm thuốc.
Tôi hỏi, "Làm một cuộc trao đổi câu hỏi và câu trả lời không? Đừng sử dụng hệ thống vì nó rất phiền phức."
Han Sooyoung hút thuốc với khuôn mặt vô cảm. "Nói dối được chứ?"
"Được."
"Anh trước đi."
Tôi gật đầu. "Cô nghĩ ai là tác giả của Con đường sinh tồn?"
Han Sooyoung một lần nữa hút thuốc và thổi khói ra. Sau đó, cô ấy trả lời, "Một đứa trẻ rất lớn."
"…Đứa trẻ?"
“Trong một thế giới không có kịch bản, chỉ có mong muốn được nhìn thấy câu chuyện tiếp theo… một đứa trẻ có trí tưởng tượng khủng khϊếp.”
Một điều gì đó hiện ra trong đầu tôi. Một thế giới không có kịch bản, chỉ có một thế giới như vậy trong Star Stream.
“Đừng nói với tôi…”
"Tốt hơn hết là anh không nên nói ra điều đó bằng miệng của mình." Han Sooyoung chỉ tay lên trời. "Nó có thể đang lắng nghe."
Tôi ngậm miệng lại. Không phải là không thể nếu ‘sự tồn tại’ đó thực sự là tác giả. Tuy nhiên…
Đầu tôi đang ở trạng thái phức tạp khi tôi nói với Han Sooyoung, "Đến lượt cô, hỏi đi."
"Tôi đang suy nghĩ, đợi chút."
"…Không còn nhiều thời gian đâu, hỏi tôi nhanh đi. Tôi sẽ rời đi vào sáng mai. "
"Sáng mai?"
“Tôi đã hoàn thành Giao ước Thế giới bên ngoài và cần phải trở lại thế giới ban đầu của mình.”
Han Sooyoung khẽ cau mày. “Anh đã hoàn thành nó nên anh sẽ vứt bỏ chúng tôi à? Hay thật. Thế giới của tôi thì bị hủy hoại…”
“Mọi thứ tôi biết đều đã giao lại cho Lee Hyunsung. Họ có thể làm đến cùng mà không cần bất kỳ sự trợ giúp nào khác.”
Tôi vừa nghĩ vừa liếc nhìn những người bên ngoài căn phòng. Ngay từ đầu, đây là ‘thế giới của họ’. Tôi hỏi, “Khi nào thì cô rời đi?”
"Rời đi?"
"Cô cũng đã hoàn thành Giao ước Thế giới bên ngoài."
Tôi không phải là người duy nhất hoàn thành Giao ước Thế giới bên ngoài. Yoo Jonghyuk đã chết và Han Sooyoung đã hoàn thành sứ mệnh của mình. Bây giờ cô ấy sẽ rời đi để hoàn thành ‘thế giới’ của mình với sự giúp đỡ của Kẻ mưu phản Bí mật.
"Han Sooyoung?"
Han Sooyoung nhìn chằm chằm vào sàn nhà và trả lời, "Tôi sẽ không rời đi."