Thiên Thần Bóng Tối: Black Angel

Quyển 2 - Chương 21

Miệng con bé nhếch lên, cười.

- Gϊếŧ cháu đi, cô ruột.

Con bé ngoảnh lại, nhìn Davinci. Giọng đầy chua xót.

- Gϊếŧ con đi, ba. Cứ đến mà gϊếŧ chết con đi. Ba có khả năng khiến mẹ tự sát mà. Có khả năng đó mà. Vậy cũng khiến con chết, như con tự sát đi. Ba.

Khung cảnh hỗn loạn trong phòng ăn khiến tất cả giúp việc và vệ sĩ cùng bàng hoàng, câm lặng. Những người làm việc lâu trong biệt thự đã biết Len là con gái Davinci, nhưng họ cũng biết phải xem con bé như không tồn tại trong biệt thự, không chào, không gọi, không nói chuyện, trừ khi Len hỏi tới. Từ lâu mọi người đã buộc phải mang suy nghĩ Davinci chưa từng có một người vợ.

Chỉ duy nhất Băng vẫn đứng nguyên một chỗ, không sững sờ, không cảm xúc, đôi mắt cô nhìn trân trân vào những tấm ảnh chụp Thiên và Vy. Linh cảm của một người mẹ cho cô biết chúng có liên hệ với cô, dù thật sự cô không còn một kí ức nào với chúng cả. Đây là lần đầu tiên Băng thấy cồn cào khó chịu vì mình mất trí đến vậy.

Davinci vẫn nghẹn đắng nơi cuống họng khi bị Len vạch trần, hắn chưa biết phải thanh minh tiếp với Angel ra sao thì thấy Angel toan bước đi. Davinci vươn tay định giữ cô lại. Nhưng giọng nói lạnh lẽo khiến hắn đứng hình:

- Đừng chạm vào tôi.

***

Gần nửa đêm. Phong ở trong phòng, phòng tắt đèn, chỉ có ánh sáng từ phòng tắm hắt ra. Anh kiệt sức vì những cơn nghiện, hoàn toàn kiệt sức. Đến ánh đèn sáng cũng không muốn nhìn. Những vết thương Len đã băng lại cho anh cẩn thận. Anh cũng cố ăn nhiều hơn, uống thêm sữa để có sức tiếp tục chống chọi khi lên cơn. Anh biết anh phải vượt qua, không thể buông xuôi, vì anh không thể hạ mình trước kẻ thù, vì gia đình anh cần anh.

Cửa phòng khẽ mở, đôi chân trần bước vào... Đôi chân đã do dự bên ngoài rất lâu mới bước vào.

Người Phong không muốn để nhìn thấy anh lúc này nhất là Băng. Anh thật sự không muốn cô thấy tình cảnh thảm hại của anh, thấy anh vô dụng như thế nào. Điều đó càng khiến anh đau đớn hơn.

Phong cố tình đưa bàn tay lùi về sau lưng, khuất vào bóng tối, nhưng Băng đã nhìn thấy. Cô đã nhìn thấy những vết thương băng bó chằng chịt của anh. Trong bóng tối mập mờ, cô vẫn cảm nhận được Phong đã gầy hơn, mỏi mệt hơn lần trước cô gặp nhiều.

Phong đang không biết phải mở lời thế nào, hỏi cô đến đây làm gì, giận dữ chỉ trích anh thì anh sẽ nghe, hay tiếp tục giải thích, thanh minh với cô? Nhưng Phong đâu nghĩ anh vô tội, nghĩ tới càng khiến anh đau nhói. Rốt cuộc Băng đã lên tiếng trước. Cô từ từ nâng lên một tấm ảnh cầm trên tay, là ảnh của Thiên và Vy.

- Tên chúng là gì?

- Chấn Thiên là em đặt. Em nói, Chấn Phong là “trấn giữ được giông tố”, còn Chấn Thiên là “trấn động cả bầu trời”.

Hải Vy là anh đặt, là “bông tường vy giữa biển”. Em là Hải Băng, là “mặt biển băng lạnh”. Anh đã nói, nếu một bông hoa nở giữa biển băng thì sẽ vô cùng mạnh mẽ và tuyệt đẹp. Chúng ta đã cùng nuôi chúng lớn lên như thế, mạnh mẽ, đường hoàng....

Phong rất chậm rãi nói, giọng anh trầm thấp và ấm áp lạ thường. Như một người chồng thầm thì với vợ về tên những đứa con trong đêm tân hôn.

Bàn tay Băng nắm lại, hàng mi vài lần khẽ chớp... Một khoảng lặng dài, cô mới cất lời hỏi tiếp:

- Chúng giờ ở đâu?

Phong hít một hơi sâu, giọng anh vẫn trầm nhẹ:

- Chúng vẫn ở nơi an toàn, chờ em về. Anh đã hứa sẽ đưa em sớm trở về... về nhà của chúng ta.

- Anh... có phải đã chịu đựng nhiều vì tôi không?

Có phải... đã mệt mỏi nhiều... vì tôi không?

Băng cúi mặt, giọng cô rất nhỏ, như nói bằng hơi, như nói bằng những ân hận.

- Không! – Phong gạt đi dứt khoát – Anh không chịu đựng điều gì cả...

Nhưng những vết thương vẫn nhức nhói mỗi khi anh cử động nhẹ đã cho thấy anh tự lừa gạt chính mình... Những điều anh đã chịu đựng khó ai trên đời có thể trải qua.

- Anh không chịu đựng gì cả... chỉ cần em trở về bên anh thôi.

Băng cảm thấy lúc này mình đã hiểu ra người đàn ông này, chính là dù đang đau quằn quại vẫn nói rằng không đau, chính là dù chẳng có lỗi lầm gì, vẫn tự nhận tất cả lỗi về mình, chính là dù bản thân phải chịu đựng quá sức lực, quá giới hạn, vẫn chỉ cần người anh yêu thương được an toàn, về bên anh....

Băng nói, tiếng nói nghẹn trong cổ họng, khó khăn run rẩy mãi mới có thể phát ra:

- Anh nói... anh là chồng tôi ... Anh nói... từng có những đứa con... Anh nói... tôi hãy về bên anh....

Phong định chống tay gượng đứng dậy, để ôm Băng vào lòng, để nói với cô lại những điều ấy, một ngàn lần anh cũng nói... Nhưng chưa kịp thì cơ thể Băng đã sụp xuống.

Gương mặt cô cúi gằm, mái tóc rơi trên sàn, hai vai cô run lên, giọng nói cũng run lên:

- Anh nói... tôi hãy về cùng anh... Nhưng... tôi không nhớ ra anh là ai cả. Tôi không cách nào nhớ ra anh là ai... Tôi không cách nào nhớ ra tôi là ai ... thì tôi phải làm sao...?? Thì bây giờ... tôi phải làm sao... bây giờ...

Tấm ảnh trong tay Băng rơi ra, bàn tay cô mở ra, rồi lại nắm chặt, rồi lại mở ra... vẫn không có can đảm để cầm lại tấm ảnh, không có can đảm để vươn tay tới cuộc sống trước đây của cô, vươn tay tới hạnh phúc của cô...

Một người mà, thức dậy không biết mình là ai, không biết mình đã trải qua những gì...

Một người mà, chồng ở trước mặt, người thân yêu nhất, gắn bó nhất ở ngay trước mặt, lại không thể tới mà ôm lấy, giữ lấy, nói yêu thương...

Một người mà, cố gắng cách nào cũng vô vọng, cũng bất lực để biết mình muốn gì, mình phải tin vào điều gì...

Có phải là một người bất hạnh nhất hay không?

Những giọt nước lăn ra từ khóe mắt, tiếng khóc không ngượng ngùng bật ra, run rẩy, thổn thức. Bờ vai rung lên, hai cánh tay trùng xuống, run lên... Phong chưa bao giờ thấy vợ mình yếu đuối như bây giờ. Nhưng anh phải làm sao, anh phải làm sao để cô nhớ ra anh... Câu hỏi cô hỏi anh, anh phải trả lời cô như thế nào...

“Anh là chồng tôi... nhưng tôi không thể nhớ ra anh là ai... thì tôi phải làm sao bây giờ...”

Phong buông lơi hai cánh tay, như nó đã rời khỏi cơ thể, không còn của anh nữa... Bây giờ không phải là nỗi đau chất chồng, mà là nỗi bất lực hoàn toàn. Khi thấy người yêu thương nhất đau, lại không cách nào để an ủi, vỗ về...

12h đêm.

Băng đi từng bước chậm rãi, vô hồn trên hành lang. Đôi mắt cô không hề có điểm nhìn, đôi mắt hai màu trong suốt, lặng tờ.

Davinci đã đứng chờ phía trước một lúc lâu, trông hắn lo lắng thất thần.

- Angel, vé máy bay đã đặt rồi, điểm đến đã định rồi. Biệt thự anh đã mua rồi. Chỉ chờ em đi cùng anh. Chỉ chờ ta rời khỏi đây, rời khỏi những rắc rối mệt mỏi lúc này. Anh làm nhiều chuyện có lỗi với em, anh hứa sau này sẽ bù đắp, luôn luôn yêu thương em thật lòng... anh hứa với em...

Băng dừng lại, không nhìn Davinci, hai tay cô vẫn vô lực buông lơi. Giọng cô mỏng nhẹ như hơi sương:

- Làm tôi mất trí, làm tôi quên mất bản thân tôi, gia đình tôi, làm tôi căm hận người tôi từng yêu nhất ... rồi nói tôi hãy quên tất cả, đi theo anh... Anh tự thấy nực cười, hay không?

- Angel – Giọng Davinci hoảng hốt – Anh xin lỗi, tất cả vì anh quá yêu em, nhưng tình yêu thì không có sai hay đúng. Yêu ai đều không phải lỗi của ai, chỉ trách ông trời đã làm anh quá yêu thương em!

Bàn chân trần tiếp tục bước, môi Băng mấp máy một lời, chỉ một lời cũng khiến không khí quanh Davinci nặng nề, đen mịt...

- Tình yêu không có sai hay đúng. Nhưng tình yêu có sự đáng khinh.

Băng đã đi khuất, Davinci vẫn đứng bất động ở đó... Janda từ đâu bước đến, thầm thì những lời vào tai anh trai:

- Cô ta từ đầu đã không thuộc về anh. Nếu anh còn nhẹ nhàng, nhẫn nhịn, anh sẽ mãi mãi tuột mất cô ta... Anh không muốn điều đó, phải không?

***

Len lại rất tự nhiên mở cửa vào phòng Phong. Anh đang ngồi tựa vào thành giường, thở dốc, mồ hôi lấm tấm. Anh vừa vượt qua cơn thèm thuốc, lần này đỡ vật vã hơn những lần trước, không dùng dây thừng vẫn có thể tự chủ qua cơn.

- Chú, đưa chú đến chỗ này.

Len tóm lấy tay Phong, kéo lên.

- Đi đâu? – Phong hỏi lại, giọng khô khốc. Anh vẫn còn mệt.

- Rất tuyệt! – Len hứng thú đáp, vẫn kéo Phong đi nhanh.

Dừng trước một cánh cửa, Len dùng thẻ xanh quẹt qua, xong lại kéo Phong vào. Là một phòng chứa bể bơi trong nhà, nước trong vắt, hơi ấm bốc lên.

- Bể bơi. Tôi đã bơm thêm nước nóng. Đảm bảo chú sẽ thích!

Len chưa nói hết thì Phong đã tiến đến, đứng ngay mép bể, quay lưng lại. Rồi đột ngột, anh ngả người rơi ngửa xuống ...Ùm, nước bắn lên tung tóe, bắn cả vào chân Len. Con bé cười toe.

- Ấm không? Tôi đã nói là tuyệt mà!

Len cảm thấy Phong không chỉ bị thương tổn nặng nề về thể chất mà còn về tinh thần, anh luôn phải mệt mỏi, căng thẳng trĩu nặng. Ngâm mình trong bể nước nóng sẽ là thư giãn nhất.

Phong mới nhìn thấy bể nước đã muốn chìm mình ngay xuống. Anh lặn xuống nước, để cơ thể ngập trong nước, để nước ấm vuốt ve làn da anh. Thực sự rất dễ chịu!

Chừng 20s, Phong ngoi lên, ho vài tiếng. Anh vuốt vuốt mặt rồi mở mắt, nhìn về phía Len, như gửi một lời cảm ơn. Nước ấm đã làm anh thư giãn, sảng khoái hơn nhiều.

Len đã ngồi xổm trên mép bể, hai tay khoanh trên gối.

- Tôi còn muốn tặng chú thứ này nữa.

Tay con bé vẫy vẫy như trẻ con đòi người lớn bế. Phong khoát nước, bơi lại gần Len. Anh nâng hai cánh tay đặt lên thành kính, vì vết thương chưa lành miệng ngâm lâu trong nước không tốt.

Len lấy từ trong túi ra một chiếc máy ghi âm nhỏ bằng ngón tay. Nhấn nút, một giọng nói khó chịu gào lên tức khắc:

“Không vấn đề gì? Tại sao đang lúc thèm khát mất tự chủ lại vẫn liên tục gọi tên kẻ khác??”

“Nếu đang lên cơn lại bất tỉnh thì sao? Lại ngủ luôn 1 giấc đến sáng thì làm sao??? Mày có dám nói thuốc đúng như mày nói nữa không??”

Đoạn ghi âm đã dừng, Phong vẫn còn sững sờ vài giây nữa... Len nhét cái máy vào túi, bật cười thành tiếng.

- Xem chú kìa, đừng tự hành hạ mình nữa nhé.

Rồi giọng con bé bỗng trở nên nghiêm túc:

- Chú không có lỗi gì cả, chú đã cố gắng rất nhiều rồi. Tôi biết chú sẽ làm được mà, tôi tin mà!

Len đứng bật dậy, tay vẫn đút túi áo.

- Tôi đoán chú cũng biết lí do tôi luôn nắm rõ hành tung của vợ chú rồi, máy tính của tôi hack được camera trong biệt thự. Nhưng mới đây Davinci không biết đề phòng cái gì đã nâng cấp an ninh lên, tôi không thể vào được camera nữa.

Len thở dài, rồi cúi xuống đặt một tấm thẻ xanh lên bề mặt kính chỗ khô ráo. Là thẻ của Len, tức là thẻ vào được phòng Len.

- Chắc chắn chú cần nó đấy!

Nói rồi, con bé quay người bỏ đi... Một đoạn, lại quay mặt lại, vừa nói vừa đi lùi.

- Chú này, nếu chú cứu được vợ ra khỏi đây, thì không quay lại nữa phải không?

Giọng Len ban đầu nghiêm túc, sau lại cười toe tỏ ra trêu chọc.

Con bé quay đầu, đi thẳng thêm vài bước, nghĩ gì, lại quay người đi lùi, nhìn Phong nói:

- Tôi rất thích chú, thật đấy!

Câu nói này của Len khiến Phong ngước lên nhìn con bé. Phong vừa nhìn lên, con bé lại toét miệng cười:

- Nhưng chú nhỡ có vợ rồi, bỏ qua vậy. Gặp lại con trai chú, tên gì nhỉ, à Chấn Thiên, nhớ nói là tôi sẽ theo đuổi anh ta bằng được! Chờ xem!

Len đã quay người, bước thẳng ra cửa. Trước khi ra, con bé đã đứng lại một giây, miệng nói ình nó nghe.

- Tôi thích chú, là thật.

Cầm tấm thẻ xanh của Len trên tay, Phong đến phòng con bé. Đúng như con bé nói, hành lang đến phòng nó không camera.

Nhưng chắc chắn Davinci sẽ nghi ngờ nếu Phong không ở phòng và cũng không tìm thấy trên camera một lúc lâu. Anh quyết định sẽ chỉ vào chừng nửa tiếng.

Phòng con gái mà khá đơn giản, chỉ độc một chiếc giường, một tủ nhỏ, một tủ lạnh. Còn không có gương, không có bàn trang điểm hay tủ quần áo lớn như những đứa con gái đang lớn cùng lứa. Phòng cũng khá u ám, vì bề mặt kính không nhìn thẳng ra không gian ngoài căn biệt thự, không ánh sáng mặt trời. Phong chợt nhớ đến căn phòng của anh hồi ở biệt thự Lâm Chấn. Len vẻ như đã cô độc rất lâu...

Không quan sát thêm, Phong nhanh chóng lấy chiếc laptop của con bé ở trên giường. Anh ngồi dưới sàn, mở máy. Hai bàn tay đều băng gần kín, chỉ hở ra những ngón tay còn xây xước. Cử động chắc chắn sẽ đau, nhưng không còn cách khác, tay Phong quan trọng như bộ não của anh.

Phong tìm thấy dấu hiệu laptop này đã từng hack camera của biệt thự, nhưng giờ truy cập vào bị chặn. Thực ra chỉ là camera, nếu con bé cố tình truy cập sâu hơn vào hệ thống an ninh, chắc chắn sẽ bị phát hiện. Vừa tìm cách đột nhập vào camera của hệ thống mới nâng cấp, Phong vừa mở web Con chim xanh. Ngón tay một lúc lại ngừng lại, hơi run vì đau, nhưng anh buộc phải chịu đựng, anh không có nhiều thời gian.

Lời nhắn trước của Vy cho biết Thiên đã gửi laptop của anh tới công viên U và gửi file ảnh,Vy đã gửi file tài liệu về cá răng cưa. Lời nhắn sau của Vy nói rằng con bé và Thiên đang chuẩn bị tới P-Li!

Ánh mắt Phong dừng lại ở dòng chữ ấy, anh lập tức nhắn lại:

“Trở về X-PL! Ngay!”

Nhưng có vẻ lần này Vy không canh phòng chat nữa, không có lời đáp lại. Phong tiếp tục nhắn:

“Làm như lời ba, và cẩn trọng!”

Anh sau đó mở file tài liệu Vy gửi, lúc chờ tải thì nhấn quay lại trang hack camera.

Hệ thống mới nâng cấp cũng không làm khó anh, anh giải mã và vượt qua tường lửa bảo vệ nhanh chóng. Lúc chờ lệnh vượt tường lửa chạm mức 100%, anh quay lại file tài liệu, bắt đầu đọc. Tập trung cao độ để đọc một file tổng hợp hơn 400 trang word, anh đọc bằng mắt theo chiều thẳng từ trên xuống, theo sự thâu tóm ý từ giữa dòng, giữa trang giấy, nắm những từ khóa. 5 giây đủ để hiểu nội dung một trang, lướt qua trang không cần thiết,trang nhiều chi tiết quan trọng sẽ là 7 giây.

Đọc được phân nửa tài liệu, anh chuyển về trang hack. Cột chạy đến 100%, enter, hệ thống camera đã mở . Anh xác định được phòng của Băng, phòng Davinci. Khu trung gian giữa tầng 3 và 4 có lẽ mang bí mật lớn nên Davinci không đặt camera, không để một hình ảnh nào của nó được lưu lại. Trong phòng Băng, cô đang ngủ, có lẽ vẫn mệt mỏi với trí nhớ của bản thân. Phong lập tức phát hiện ra trong phòng Băng có thang máy riêng, có lẽ sẽ dẫn từ phòng Davinci lên. Trong phòng Davinci mà có thang máy riêng, thì không tự nhiên mà hắn lắp đặt như vậy. Có thể nào thang máy này vào được tầng trung gian?? Phong lướt xem một lượt các máy quay ở những nơi khác của biệt thự, ghi vào não mọi thiết kế bố cục, mọi góc quay.

Không đủ thời gian tìm hiểu thêm, Phong quay lại đọc cho hết file tài liệu.

Những điều quan trọng anh thâu tóm lại là, cá răng cưa thích thịt sống, và thịt rắn! Đó là lí do có phòng nuôi dưỡng – Nourishment, sự thật không phải Vilas nuôi rắn, mà là nuôi loài quái cá kia! Cá răng cưa mang một loại vảy đặc biệt, cứng như bọc thép. Ở thứ vảy này có những thành phần chất phức tạp, từng được ứng dụng táo bạo trong y học, nhưng là để sản xuất thuốc cấm, khi bị phát giác đã bị tiêu hủy. Phong đoán định rằng, một thành phần chất của thứ vảy này, chính là thứ Davinci muốn lợi dụng để thực hiện âm mưu nào đó, ở dưới tầng trung gian!

Đã nửa tiếng, Phong buộc phải xóa mọi dấu vết anh vừa để lại trong ổ nhớ máy, rồi rời khỏi phòng Len.

Không thể phủ nhận được, chiếc thẻ xanh Len đưa anh đã rất giúp ích. Đúng hơn, trước giờ Len luôn giúp đỡ anh rất nhiều!

Phong về phòng, đã chiều muộn. Anh bung mấy chiếc khuy áo sơ mi phía trên, theo thói quen, lại mở tủ lấy sữa uống. Anh cũng không ngại nếu Janda bỏ thuốc hại anh lần nữa, vì nếu muốn hãm hại, cô ta không thiếu cách. Nhưng, cô ta sẽ lại thất vọng mà thôi. Anh rót sữa vào cốc, uống một hơi, đi một đoạn. Chợt, dừng chân, Phong quay lại mở tủ lạnh. Số hộp sữa 500ml từ sáng vẫn còn nguyên, có gì đó không đúng. Nếu là bình thường thì 3 hộp sữa 500ml trong tủ 1 ngày, Phong sẽ uống hết 1 hộp, Len tự động lấy uống 1 hộp, có khi 2 hộp, uống lúc nào Phong còn không biết. Từ sáng tới giờ cũng không hề gặp con bé, nếu là bình thường thì sáng mở mắt ra là nó đã chui tọt vào phòng Phong rồi. Ít nhất sẽ lượn qua 2 lần kể từ sáng đến tối.

Chỉ là anh thấy hơi thiếu vắng, vì ngày nào con bé cũng ồn ào bên tai anh, mình Len chắc đủ để biến thành cái chợ!

Uống hết cốc sữa, Phong định cởi sơ mi đi tắm thì bỗng, một tin nhắn tới điện thoại anh. Vì điện thoại này rất vô ích nên Phong không hay mang theo. Anh với điện thoại ở đuôi giường, mở tin đọc.

“Linking.”

Tin nhắn rất ngắn gọn như vậy... Vài nghi ngờ xuất hiện cùng lúc trong đầu Phong. Số này chắc chỉ Davinci, Janda và vài tay quản lí khác biết. Và Phong hiểu là Linking thì nguy hiểm thế nào. Anh bật dậy lao đi...

Trước cửa Linking.

Phong cà thẻ xanh, rồi ghi nhớ nhanh dãy mã 1-2 hiện lên, rồi đẩy cửa vào.

Phòng trống, không có người, như lần đầu Phong liều lĩnh bước vào. Anh đặt chân lên ô kính đầu tiên, cứ thế từ từ bước qua các ô kính tiếp, đến đâu thì ô vuông hiện xanh đến đó. Đến ô giữa bể... Phong khựng lại....

Đèn xanh dưới chân anh đã bật... Đôi mắt sẫm màu từ từ nhìn xuống ... Đôi hàng mi khẽ chớp...

Phía dưới ô kính anh đang đứng, ngụp trong nước, một khuôn đầu người nổi lên, một bên má áp vào mặt kính, một con mắt vẫn mở căng, như còn khϊếp hãi, bàng hoàng... Làn da trắng bợt, vạt tóc vàng nổi lềnh bềnh dính vào mặt kính... Một bàn tay nổi lên chạm vào kính, những ngón tay đã bị cắn nát. Ở vai áo, vết hàm răng cắn xé của loài quái vật dưới nước vẫn thấy rõ, sâu hoắm, thủng lỗ chỗ trên vải. Ở dưới bụng, vải bục chỉ vì bụng trương phình lên, no nước.

Vải ướt máu, máu đỏ loang ra, hòa với nước, làm ô kính màu xanh lại loang lổ vết đỏ lòm...

Là Len.

Con bé đã chết, xác mới nổi lên mặt nước. Ô kính không mở, con bé đã vật lộn với lũ quái vật dưới đáy, có thể đã vùng vẫy ngoi lên được, nhưng ô kính không mở! Đôi tay nhỏ kia dù bị thương vẫn điên cuồng đập vào mặt kính, miệng há ra muốn hét lên cầu cứu nhưng nước lại tràn vào, làm ngạt thở ... Mất máu, không thể thở, có lẽ con bé đã chết trong gắng gượng tìm lối thoát, gắng gượng tìm sự giúp đỡ, gắng gượng rồi tuyệt vọng...

Con bé đã chết!

Phong chết sững vài giây, rồi đầu gối anh quì sụp xuống ô kính... Ngón tay anh chạm vào bàn tay con bé, chỉ cách một lớp kính xanh... Bàn tay anh vẫn còn miếng gạc con bé quấn...

Phong không thể nói được lời nào, môi anh mím chặt... Anh đã không biết gì cả, không biết con bé đã cần sự giúp đỡ thế nào, không biết con bé đã một mình sợ hãi, hoảng loạn thế nào... Anh đã không biết gì cả, không biết trước lúc chết, khi kêu cứu, con bé cũng chỉ gọi được một tiếng “chú ơi”...

Anh đã không biết gì cả, không biết là... khi có một người bạn, rồi mất đi một người bạn, lại thấy đau đớn như lúc này...

Bàn tay anh xiết chặt, đôi mắt nhắm nghiền, đau như chính người thân của anh ra đi.

Con bé đã chết!

Con bé từng nói với anh, “chú là người bạn đầu tiên của tôi”. Trong biệt thự không có ai làm bạn với con bé, tất cả đều sợ Davinci. Mẹ nó tự sát vì không chịu nổi việc Davinci đã lấy vợ, vẫn hàng ngày gọi tên người phụ nữ khác, điên đến mức còn tìm người mang về làm phẫu thuật để cho giống người phụ nữ hắn gọi là “thiên thần”.

Con bé từ khi nhận thức được đã hiểu mình là thứ tồn tại như không tồn tại, có người thân như không có người thân. Từng đi học thì cô giáo hỏi bố mẹ làm gì, con bé tỉnh bơ nói chết cả rồi. Cả cô và các bạn đều không thiện cảm với thái độ ấy. Không ai hỏi đến con bé, không ai bắt chuyện. Con bé tự cô lập mình. Rồi nó cũng bỏ học, ngày ngày quanh quẩn trong căn biệt thự, sống như một cái bóng. Ai cũng biết sự tồn tại của nó, nhưng đều lờ đi, đều mặc kệ. Cho đến ngày gặp Phong, người đàn ông đứng trước thang máy như đang tìm kiếm một thứ gì quan trọng. Phong là người đầu tiên chịu mở miệng với nó, không quan tâm quá khứ nó thế nào, không hỏi han thân phận nó ra sao... Dù Phong ít đáp lại, ít bộc lộ cảm xúc, nó vẫn cảm thấy dễ chịu khi ở cạnh Phong. Rồi nó biết đến lí do Phong ở trong biệt thự này, tình yêu anh dành cho người ấy. Len lúc đầu có ghen tị, điều đó khiến con bé nhận ra mình đã thích anh chú khó ưa mất rồi... Tình cảm ấy còn có cả sự kính trọng, khâm phục, và tình thương. Thứ tình thương con bé chưa bao giờ được nhận...

Khi Len quyết định nói sự thật cho Băng trước mặt Davinci và Janda, con bé đã đoán trước cái giá sẽ phải nhận. Ở Vilas này, con bé là người hiểu rõ nhất sự độc ác đến bệnh hoạn của ba và cô ruột mình.

Linh cảm sẽ bị hại, con bé đưa thẻ xanh cho Phong. Chỉ không ngờ, cái chết đến thảm khốc như vậy...

Janda lúc này đang ở trong phòng mình, tắt điện. Cô ta chậm rãi thắp những cây nến khắp phòng, cả trăm ngọn lửa nhỏ nhen lên lập lòe. Gương mặt cô ta vàng vọt bởi ánh nến, và giọng nói khẩn thiết, ma mị như vọng về từ hốc sâu:

- Cô không cố ý ... cô không cố ý đâu. Cô không muốn như vậy đâu. Là cháu có lỗi với cô trước... là cháu muốn cướp người đàn ông của cô... đừng trách ... đừng trách cô ...

Phong loạng choạng, vô hồn bước về phòng...

Ban nãy không chú ý, anh đã không thấy một tấm ảnh của Thiên và Vy đặt trên bàn. Tấm ảnh Len từng trôm được từ ngăn kéo tủ của anh.

Ngón tay anh vô lực, khó khăn nâng lên, lật tấm ảnh ngược lại. Mặt sau tấm ảnh, giữa khoảng trắng, hai dòng chữ đen nghiêng được viết cẩn thận. Rất cẩn thận.

“Chú này, nếu chú cứu được vợ ra khỏi đây, thì không quay lại nữa phải không?”

“Chú này, nếu chú cứu được vợ ra khỏi đây, thì có thể quay lại đây dù một lần không...”

- Tôi sẽ... tôi sẽ ...

Giọng Phong run lên, anh sụp xuống phía dưới bàn, tay nắm chặt tấm ảnh. Nhưng Len từ giờ không thể nghe anh nói nữa, con bé từng ngàn lần muốn nghe anh trả lời câu hỏi ấy... Nhưng từ giờ thì không thể nữa rồi.