Vừa nghĩ tới Liên minh các hành tinh có sâu mọt như vậy, lấy ích lợi quốc gia để đạt được lợi ích cá nhân, cảm khái cho một đất nước giàu mạnh, trong lòng anh liền có một loại kích động muốn tiêu diệt mười tám đời tổ tông của đối phương.
Thấy anh như vậy, sao Tề Tiểu Tô có thể không hiểu được?
Tính tình Vệ Thường Khuynh có thể nói là có chút lạnh nhạt, nhưng trái tim anh lại thật sự gắn liền với Liên minh.
Bây giờ nghe thấy loại chuyện này, sao có thể không giận được đây?
Nhưng bây giờ vẫn chưa phải là thời cơ tốt nhất để ra tay.
Sau khi bọn họ đến luôn đợi cơ hội. Nhưng Brien là một con người vô cùng cẩn thận, mặc dù là ở trên địa bàn của mình, hắn rất thả lỏng bản thân nhưng ngược lại vẫn không lơi là cảnh giác đối với bọn họ.
Nơi này trừ mấy người bọn họ ra thì còn có hai tên tinh tặc đang nhìn chằm chằm bọn họ nữa, bên hông bọn chúng đều có súng ngắn màu bạc.
Trừ cái này ra, Hệ thống Tiểu Nhất cũng kiểm tra ra được ở trên nóc cái khoang phi cơ này có ít nhất tám họng súng ẩn nấp, nếu như bọn họ có hành động khác thường, Brien chỉ cần nhấn một cái nút là có thể khiến cho những họng súng này ngắm chuẩn vào bọn họ, bắn bọn họ thành tổ ong luôn.
Trừ khi trước đó, bọn họ có thể nhanh chóng chế trụ được Brien.
Nhưng bản thân Brien cũng là một người rất có bản lĩnh, nếu không có mười phần nắm chắc thì bọn họ không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Sau khi Vệ Thường Khuynh chỉ trích sự tham lam của Brien, sắc mặt Brien cũng trầm xuống, hắn nhìn Vệ Thường Khuynh từ trên xuống dưới một lượt, trong mắt đột nhiên lóe lên vẻ nghi ngờ, hắn ngồi thẳng lên, trầm giọng nói: “Tôi có tham lam hay không thì cậu cứ chuyển lời này cho Bành Khố Các là được rồi, đến lượt cậu nhiều chuyện chắc?”
Tề Tiểu Tô đột nhiên nhìn thấy tay phải của hắn lặng lẽ duỗi ra một bên, vẫn chưa nhìn được rõ bên kia là cái gì nhưng đột nhiên cô sinh ra cảm giác không ổn, cô lập tức nhào tới Brien, đồng thời quát một tiếng: “Ra tay!”
Mặc dù không rõ tại sao đột nhiên hắn lại sinh nghi, nhưng đối phương đã muốn ra tay, đương nhiên bọn họ không thể ngồi chờ chết được!
Tề Tiểu Tô mới vừa nhào qua Brien, Vệ Thường Khuynh cũng đã hành động rồi.
Cô có thể nhìn thấy hành động của Brien, đương nhiên Vệ Thường Khuynh cũng không thể bỏ sót, chỉ có điều trực giác của anh chậm hơn cô một chút xíu thôi.
Hai người bọn họ đã bồi dưỡng ra được sự ăn ý vô cùng.
Tề Tiểu Tô đã nhào về phía Brien, Vệ Thường Khuynh cũng không hề nghi ngờ khả năng của cô hoặc là lo sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì, anh hoàn toàn không do dự, lập tức đánh về phía hai tên tinh tặc còn lại kia.
Hai tên tinh tặc kia đã coi là nhanh rồi, bọn chúng gần như giơ tay ra rút súng trong nháy mắt, nhưng tốc độ của Vệ Thường Khuynh nhanh hơn bọn chúng.
Cả người anh như một con báo mạnh mẽ xông đến phía hai gã đó, một tay chụp lấy tay gã bên trái, đồng thời chân đá về phía mu bàn tay của gã tinh tặc bên phải.
Hai đòn đều trúng, súng của gã bên phải bị anh đá bay ra ngoài, rơi tít ra xa.
Mà tay anh tóm mạnh lấy tay gã bên trái, sau đó dùng sức xoay một cái, gã kia đau đớn mặt mũi nhăn nhó vặn vẹo, súng cũng rơi ra khỏi tay. Tay Vệ Thường Khuynh chụp qua, lập tức bắt lấy cây súng kia.
Thời gian Tề Tiểu Tô ra trận nhanh hơn anh một giây.
Nhưng Brien khó đối phó hơn so với hai gã này, hơn nữa vốn dĩ hắn cũng đã nghi ngờ hai người họ, còn đã chuẩn bị ra tay đối phó với bọn họ từ đầu rồi cho nên có thể nói là đã có chuẩn bị tâm lý.
Điều duy nhất khiến cho hắn bất ngờ là phản ứng của đối phương nhanh hơn so với dự liệu của hắn, hơn nữa, người nhào tới phía hắn không phải là Vệ Thường Khuynh, mà là một người phụ nữ nhìn yểu điệu như vậy.
Một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp như vậy cùng lắm chỉ có thể làm công việc văn phòng thôi, tác dụng lớn nhất chỉ là dỗ dành, hầu hạ cho đàn ông vui vẻ.
Chính vì hắn coi thường Tề Tiểu Tô, mới để Tề Tiểu Tô đánh trúng hắn ngay trong đòn đầu tiên.
Suy nghĩ của Tề Tiểu Tô chính là dùng tốc độ nhanh nhất để chế trụ hắn, cho nên cô vừa lao lên đã khóa lấy cổ họng hắn, kéo hắn ra khỏi cái chỗ ngồi gần cái bảng điều khiển hiển nhiên là bộ phận chủ chốt của máy.
Brien bị cánh tay cô khoá lấy cổ kéo về phía sau, lập tức hiểu người đẹp này không phải là loại ăn hại như trong tưởng tượng của hắn, tốc độ của cô, sức lực của cô đều mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Cho nên, hắn lập tức thu lại sự coi thường trước đó của mình, xoay cổ tay, cái đồng hồ đeo trên tay hắn lập tức thò ra một họng súng cỡ nhỏ, trở tay định tấn công Tề Tiểu Tô.
“Đây là đồng hồ súng! Tránh đi!”
Hệ thống Tiểu Nhất lập tức quýnh lên, chỉ sợ Tiểu Tô không hiểu được thứ này, nếu như tránh không kịp thời, rất có khả năng sẽ bị bắn trúng.
Lực sát thương của loại đồng hồ súng này mặc dù không bằng súng ngắn nhưng bị bắn trúng cũng đủ để có thể chết người rồi.
Trước khi Hệ thống Tiểu Nhất lên tiếng, Tề Tiểu Tô đã phát hiện ra có điểm bất thường, cô giơ tay chụp lấy năm ngón tay của hắn, hung hăng vặn ra phía sau, bẻ tay hắn đến mức biến dạng luôn.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên, cái đèn tròn trên nóc khoang phi cơ bị bắn trúng, thuỷ tinh vỡ nát, mấy mảnh vỡ rơi xuống.
Đồng thời lúc này, Vệ Thường Khuynh đã cướp được súng, chế ngự được một tên tinh tặc rồi, nghe thấy tiếng súng vang lên, anh thót tim, nhưng vốn tin tưởng Tề Tiểu Tô nên anh vẫn chế trụ gã đàn ông kia, đánh ngất hắn trước, lại trở tay bắn trúng một gã tinh tặc vừa rồi mới bị đá ra, lúc này anh mới chạy về phía Tề Tiểu Tô bên đó.
“Đứng lại!”
Trong tay người phụ nữ xinh đẹp vừa rồi không biết xuất hiện một khẩu súng từ lúc nào, nhắm ngay vào anh.
Người phụ nữ mà họ đã khinh suất xem thường.
Vốn dĩ chỉ tưởng là người Brien dẫn theo bên cạnh để vui đùa, ai ngờ bây giờ cô ta thu liễm lại sự phong trần xinh đẹp của mình lại, lập tức trở nên vô cùng lạnh lùng.
Bên cạnh Brien quả nhiên sẽ không giữ ai vô dụng cả, cho dù là một người phụ nữ làm ấm giường cho mình cũng thế.
Đáy mắt người phụ nữ đó lóe lên một tia ung dung.
Cô ta chỉ biết là, giam chân được người đàn ông này rồi vậy thì đại ca sẽ có thể dễ dàng khống chế được người con gái kia.
Hơn nữa, kiên trì thêm một phút nữa cũng được, trên nóc khoang vẫn có bốn tên đồng bọn nữa, chỉ cần bọn chúng nghe được động tĩnh, nhiều người như vậy thì hai người này dù có mọc thêm cánh cũng không bay được.
Ngay cả Brien cũng nghĩ như vậy.
Nhưng ai trong bọn chúng cũng không ngờ, Vệ Thường Khuynh căn bản không hề dừng lại!
Mặc dù bị họng súng kia nhắm thẳng vào mình nhưng anh không hề nhìn qua một lần nào cả, tiếp tục chạy về phía Tề Tiểu Tô.
“Tôi nổ súng đấy!”
Người phụ nữ kia nói rồi khẽ nheo mắt lại, ngắm thẳng vào anh, bóp cò.
Đoàng đoàng đoàng!
Cô ta bắn liên tục một lần ba phát súng.
Thế nhưng, cô ta lập tức kinh hãi trợn tròn hai mắt, con ngươi co rút lại.
Vệ Thường Khuynh không hề nhìn lấy một cái, thân hình xoay nhảy lên mấy cái, lại tránh khỏi ba phát súng này!
Anh tránh được đạn rồi!
Điều này làm sao có thể chứ!
Cho dù bây giờ rất nhiều quân nhân đều có trí tuệ và năng lực vượt qua huấn luyện quân sự tiên tiến, cũng không thể không nhìn mà vẫn tránh được đạn!
Cô ta đâu có biết, cô ta còn chưa nổ súng, Hệ thống Tiểu Nhất đã quét tính năng của cây súng kia cùng với quỹ tích và góc độ của viên đạn bắn ra từ góc độ của cô ta, sau đó trực tiếp báo cho Vệ Thường Khuynh rồi. Năng lực của Vệ Thường Khuynh ở phương diện này rất biếи ŧɦái, vừa nghe được số liệu nó báo ra đã lập tức có thể tính toán ra phải tránh né thế nào rồi.
Trí tuệ nhân tạo cấp bậc cao nhất và Thiếu soái mạnh nhất ở Liên minh mà hợp tác với nhau thì trong mắt người khác bản lĩnh đó sẽ gần như lộn trời đảo đất luôn.