Sủng Thê Vô Độ

Chương 6

Hồi phụ thân Khương Ling Lung còn sống, chính là đại danh đỉnh đỉnh đầu bếp vùng Dương Châu.

Tuy rằng phụ thân mất sớm, nhưng Khương Linh Lung dù sao cũng là danh trù nữ nhi, trên người ít nhiều vẫn có thiên phú nấu nướng.

Bởi vì sắp tới giờ tiến cung, liền đơn giản làm cho Mộ Dung Hằng mấy cái bánh bao chiên.

Bánh bao ở trong nồi chiên, mùi thịt cùng hạt mè, hành thái khiến cả phòng thơm nức.

Vương Phúc ở bên cạnh nhìn, kinh ngạc đến độ mắt đều trừng lớn.

Hắn vạn lần không nghĩ tới, Vương phi nương nương thế nhưng lại còn có cái bản lĩnh này. Ngày đầu tiên vào cửa liền tự mình xuống bếp làm bữa sáng cho Vương gia, hiền huệ như vậy, Vương gia nhà hắn thật có phúc!

Trong lòng, tức khắc nảy sinh hảo cảm với tiểu vương phi.

Khương Linh Lung mang theo bánh bao chiên đi ra ngoài.

Sảnh ngoài môn vẫn đóng như cũ, có thể thấy được Mộ Dung Hằng còn ở bên trong.

Khương Linh Lung đi tới cửa, nghĩ đến tiếng hét phẫn nộ vừa rồi của hắn, tức khắc có chút khẩn trương.

Tôn ma ma lo lắng mà nhìn nàng, “Tiểu thư……”

Khương Linh Lung hít vào một hơi, giơ tay đẩy cửa ra.

Cửa mới vừa mở ra một nửa, còn chưa kịp đi vào, một cái chén trà đột nhiên bay tới, tiếng hét phẫn nộ chợt vang lên, “Cút!”

Khương Linh Lung suýt nữa bị đập trung, may mắn đứng gọn một bên nên tránh được.

Cả khuôn mặt nàng đều bị dọa trắng bệch. Mộ Dung Hằng này chắc sẽ không đánh nàng đi?

Vừa mới còn có chút đồng tình tưởng quan tâm hắn, lúc này tức khắc liền lui ra sau.

“Phúc…… Phúc bá, nếu không…… Vẫn là ngươi mang vào đi.” Khương Linh Lung trong lòng run sợ, đem mâm đồ ăn trong tay đưa cho Vương Phúc.

Vương Phúc sắc mặt tức khắc trắng bệch, vội vàng lui hai bước, “Nương nương, lão nô không dám đâu!”

Hắn vừa mới bị đuổi ra ngoài một lần, lúc này lại đi vào, quả thực chính là đi tìm chết.

Khương Linh Lung quay đầu lại, một đám hạ nhân đầu rũ đến thấp nhất, sợ bị điểm danh.

Khương Linh Lung bất đắc dĩ, thở sâu, căng da đầu cất bước vào phòng.

Đi vào lại thấy nam nhân ngồi dưới đất.

Chén cái đĩa vỡ đầy đất, sàn nhà hỗn độn. Mộ Dung Hằng bị mảnh gốm sứ cứa vào tay, toàn bộ bàn tay đều là máu.

“Trời ơi, sao ngươi lại ngồi dưới đất? Ngươi bị thương sao!” Khương Linh Lung nhìn Mộ Dung Hằng chật vật, theo bản năng mà đóng cửa lại, không cho người bên ngoài thấy hắn.

Hắn chắc hẳn là sẽ không muốn ai nhìn thấy bộ dáng chật vật này đâu.

Khương Linh Lung vội đem khay trong tay để trên bàn, chạy đến trước mặt Mộ Dung Hằng, ngồi xổm xuống muốn đỡ hắn dậy.

Nào biết, tay mới vừa giữ chặt cánh tay hắn, lại bị hắn đẩy ra. Sắc mặt âm trầm trừng mắt nhìn nàng, cả người tản ra lệ khí mãnh liệt, “Ai cho ngươi vào? Cút đi!”

Khương Linh Lung bị hắn rống đến độ ngực run rẩy, theo bản năng mà cắn chặt môi.

Thật lâu sau, nhìn hắn, thanh âm nhỏ nhẹ nói: “Ta không chạm vào ngươi, ngươi cũng đừng đuổi ta đi được không? Nếu người cần, ta giúp ngươi không phải tốt hơn sao?”

Hắn thoạt nhìn thật sự đáng thương.

Từ trên ghế ngã xuống đất, bởi vì hai chân bị phế, cho nên không thể tự mình đứng lên. Nàng muốn giúp hắn. Tuy rằng gả cho hắn đều không phải là tự nguyện, nhưng nếu đã gả rồi, hắn là trượng phu cả đời của nàng, nàng phải chăm sóc hắn.

Khương Linh Lung nghĩ như vậy.

Mộ Dung Hằng lúc này mới nhìn kỹ nàng, lông mày gắt gao nhíu lại, “Ngươi là ai?

Khương Linh Lung nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh, nói: “Ta là nương tử của ngươi.”

Trên mặt Mộ Dung Hằng hiện lên một tia kinh ngạc, giây lát lướt qua.

Ngay sau đó, lông mày lại nhíu đến càng khẩn, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài!”

Khương Linh Lung cắn môi dưới, giây tiếp theo, lại ngồi xổm xuống trước mặt hắn , nắm chặt cánh tayhắn, “Tướng công, ta đỡ ngươi lên được không? Ta biết ngươi không muốn người khác thấy bộ dáng yếu ớt của mình, nhưng ta là nương tử của ngươi, ta sẽ không ghét bỏ ngươi, ta chăm sóc ngươi, được không?”

Thanh âm mềm mại, giống như có ma chú.

Mộ Dung Hằng thấy nàng đỡ mình, nhưng lúc này đây, lại không có lại đẩy ra nàng.

Hắn nhìn nàng.

Thân thể nàng nhỏ gầy đơn bạc.

Mặt rất nhỏ, tròn tròn, có chút trẻ con. Đôi mắt đen láy, lấp lánh sáng lên, cái mũi xinh xắn, môi hồng chúm chím, giống tiểu anh đào kiều diễm ướŧ áŧ.

Đây chính là nữ nhân tổ mẫu ban cho hắn ư?

Nàng cư nhiên lại nói không chê hắn?

Bị đỡ ngồi trở lại trên xe lăn, Mộ Dung Hằng dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn chằm chằm nàng. Sau một lúc lâu, mới mở miệng, tiếng nói trầm thấp, “Bao nhiêu tuổi rồi?”

Lệ khí của hắn thu liễm không ít, Khương Linh Lung trong lòng khẽ buông lỏng, trả lời: “Năm nay mười lăm.”

Mộ Dung Hằng mày lại nhíu lại. Khó trách nhìn trẻ con, mới chỉ mười lăm tuổi, ước chừng so với hắn nhỏ hơn mười tuổi.

Khương Linh Lung đem khay bánh bao chiên đến trước mặt Mộ Dung Hằng, đưa đôi đũa, “Tướng công, ngươi ăn một chút gì đi, đây là do chính tay ta làm. Tài nghệ vẫn còn kém, ngươi nếm thử xem.”

“Ngươi còn biết nấu ăn?” Mộ Dung Hằng càng thêm cảm thấy Vương phi trước mặt so với trong lòng hắn tưởng tượng thực không giống nhau.

Tân nương tử vào cửa ngày đầu tiên, thế nhưng tự mình xuống bếp nấu ăn vì hắn.

Hắn vốn tưởng rằng, nàng sẽ giống những nữ nhân khác, đối hắn tránh còn không kịp, ghét bỏ hắn, chán ghét hắn.

Hậm hực lâu dài thống khổ nội tâm, tại thời khắc này, bỗng nhiên chiếu vào một tia nắng mặt trời.

Theo bản năng mà tiếp nhận đũa.

Khương Linh Lung thấy cảm xúc hắn ổn định không ít, đôi mắt cong cong, tức khắc liền cười, “Chỉ có ăn no mới có sức lực làm chuyện khác.”

Mộ Dung Hằng ánh mắt thật sâu mà nhìn nàng. Hắn trước nay chưa thấy qua, nữ nhân nào cười lên lại đẹp như nàng. Giống vào đông có ánh mặt trời, đem hết rét lạnh chiếu ấm áp lên.

Khương Linh Lung thấy hắn chịu ăn, cười tủm tỉm nói: “Ngươi ăn trước đi, ta đi mời đại phu cho ngươi.” Nàng chỉ vào bàn tay bị thương của Mộ Dung Hằng.

Nói xong, liền chuẩn bị xoay người đi.

Mộ Dung Hằng chợt kéo cổ tay, giương mắt nhìn nàng, thấp giọng nói: “Lấy thuốc lại đây là được, đừng gọi người.”

Khương Linh Lung ngẩn ra hai giây, ngay sau đó liền phản ứng lại. Hắn quả nhiên là không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng chật vật này.

Nàng hướng hắn cười, đáp, “Ta biết rồi.”

Khương Linh Lung chạy ra sai người lấy thuốc.

Bọn nha hoàn bận rộn, thực mau liền chuẩn bị tốt nước với thuốc.

Khương Linh Lung đứng ở cửa, đang chuẩn bị đi xuống. Dưới bậc thang, Lục Ý lại nhanh hơn nàng một bước đem kim sang dược cùng chậu nước tiếp nhận.

Nàng xoay người, bước lên bậc thang, cười khanh khách nói với Khương Linh Lung: “Vương phi nương nương, vẫn là để nô tỳ làm đi, ngài là thiên kim quý thể, chuyện hầu hạ này sao có thể phiền người được.”

Nói, liền hướng phòng đi tới.

Khương Linh Lung duỗi tay ngăn lại nàng, nói: “Đưa cho ta, Vương gia không cho người ngoài đi vào.”

Đang nói, một tay đem chậu nước tiếp nhận. Ngay sau đó, liền xoay người đi vào phòng.

Cửa phòng lại lần nữa từ bên trong đóng lại.

Lục Ý bị nhốt ở bên ngoài, lén lút cắn chặt hàm răng.

“Tướng công, kim sang dược tới rồi……”

Khương Linh Lung hướng bàn ăn đi đến, vừa mới chuẩn bị băng bó cho Mộ Dung Hằng, lại thấy bánh bao trước mặt hắn một cái cũng chưa ăn.

Khương Linh Lung không khỏi cắn môi dưới, tiến ra phía trước, “Tướng công, ngươi như thế nào không ăn?”

Vừa nói, đem chậu nước để trên mặt đất.

Nghĩ nghĩ, lại nhịn không được nói tiếp: “Ta làm bánh bao chiên rất ngon .”

Mộ Dung Hằng nhìn nàng, mặt không biểu tình mà cử động tay phải, không nói một lời.

“……” Khương Linh Lung lặng hai giây, tức khắc phản ứng lại, cuống quít ngồi xổm trên mặt đất, “Ngươi từ từ, ta lập tức giúp ngươi băng bó miệng vết thương!”

Nàng ngồi xổm trên mặt đất, đem khăn lông đến, ngẩng đầu, một bàn tay nắm lấy tay phải bị thương của Mộ Dung Hằng, một tay cầm khăn lông giúp hắn nhẹ nhàng lau miệng vết thương.

Sợ hắn đau, miệng ghé vào tay hắn, nhẹ nhàng thổi khí.

Hơi nhiệt hô hấp thổi tới miệng vết của Mộ Dung Hằng, hơi hơi ngứa.

Mộ Dung Hằng buông tầm mắt, nhìn nữ nhân trước mặt nghiêm túc mà giúp hắn xử lý miệng vết thương. Nàng rũ mắt, lông mi lại trường lại mật, giống như đem tiểu bàn chải ở trước mắt đắp lên một tầng nhợt nhạt bóng. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn, có một tầng lông tơ trong suốt.

Mộ Dung Hằng bỗng nhiên nghĩ tới một tiểu động vật lông xù xù đáng yêu.

Nội tâm bực bội cũng dần lắng xuống.

Băng bó tốt miệng vết thương, Khương Linh Lung từ trên mặt đất đứng lên, liền ngồi bên cạnh Mộ Dung Hằng, đem đũa cầm lấy, kẹp lên một cái bánh bao chiên, đưa đến bên miệng Mộ Dung Hằng, “Tướng công, ta đút cho ngươi.”

Mộ Dung Hằng ngước mắt nhìn nàng.

Khương Linh Lung mở mắt to tròn xoe, chiếc đũa lại đưa về phía trước, “Tướng công, ăn nào.”

Từ khi xảy ra chuyện, Mộ Dung Hằng đều không có tâm trạng ăn uống. Thời điểm tâm tình hắn không tốt, có thể mấy ngày mấy đêm không ăn bất cứ thứ gì.

Nhưng hiện tại lại đột nhiên giống trúng tà, thời điểm Khương Linh Lung đem đồ ăn đến bên miệng hắn, hắn ma xui quỷ khiến thế nào mà mở ra miệng.

Trong chốc lát, cái đĩa liền trống trơn.

Khương Linh Lung cười tủm tỉm, đặc biệt cao hứng, “Thế nào? Tay nghề của ta cũng không tồi chứ?”

Mộ Dung Hằng nhìn nàng một cái, tích chữ như vàng mà ‘ ân ’ một tiếng.

Khương Linh Lung thấy thái độ lãnh đạm của hắn, không khỏi bĩu môi. Nghĩ thầm, thái độ này cũng quá là bất đắc dĩ đi.

Bất quá, nàng lại không biết, Mộ Dung Hằng từ khi xảy ra chuyện, đối ai đều không có sắc mặt tốt. Có thể thái độ như vậy đối nàng, đã là cho nàng mặt mũi lắm rồi.

“Nghe ma ma của ta nói, hiện tại chúng ta có phải vào cung chào hỏi hay không?”

Mộ Dung Hằng nhẹ điểm phía dưới, nói: “Chuẩn bị đi thôi.”

Nói, liền tự mình đi chuyển bánh xe xe lăn.

Hai chân hắn hoàn toàn vô lực, tay phải lại bị thương, căn bản rất khó di chuyển cái xe lăn kia.

Khương Linh Lung vội vàng tiến lên, “Tướng công, ta giúp ngươi đẩy.”

Mộ Dung Hằng hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía nàng. Ánh mắt thản nhiên, ánh mắt thanh triệt, trên mặt không có nửa phần ngụy trang, là thật sự quan tâm hắn.

Mộ Dung Hằng tò mò hỏi một câu, “Ngươi thật sự là nữ nhi của Tống Lăng Thiên?”

Tống Lăng Thiên thế mà cũng có thể nuôi dạy tốt nữ nhi như vậy?

Đang nghĩ ngợi, lại thấy Khương Linh Lung lắc đầu, “Không phải, Tống Lăng Thiên là cữu cữu của ta.”

Mộ Dung Hằng giữa mày nhíu lại. Hoàng tổ mẫu không phải nói đem nữ nhi Tống gia tứ hôn cho hắn sao? Như thế nào lại biến thành cháu ngoại của Tống Lăng Thiên?

Hắn nhìn nàng, đột nhiên hỏi một câu, “Gả cho ta, không ủy khuất sao?”