Không được! Này nhất định có vấn đề! Chu Dĩnh Thanh nâng bụng, nắm lên ví tiền cùng chìa khóa, vội vàng đi ra ngoài.
Cô khó khăn xoay người muốn mang giày, tay nhỏ bé lại thẳng tắp phát run.
Lúc này, đại môn bỗng nhiên mở.“Emi muốn đi ra ngoài?” Là Trương Chi Tỉ.
Nghe được thanh âm quen thuộc, Chu Dĩnh Thanh dường như ăn thuốc an thần, cô thở phì phò, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, vẫn như cũ nước mắt loang lổ.
“Làm sao vậy?”
“Em không thoải mái, baby động thật là lợi hại!” Cô cầm giày mang, rốt cục không nhịn được khóc ra.
“Anh đến!” Trương Chi Tỉ thay cô mang giày vào.“Chúng ta lập tức đi bệnh viện!” Hắn bước đi như bay, hoả tốc chạy đi ấn thang máy, một đường gắt gao kề bên cô, thẳng đến lên xe.
Hắn khuynh thân thay cô cài dây an toàn.“Không có việc gì, đừng sợ, đừng sợ.” Ngoài miệng an ủi Chu Dĩnh Thanh, trong lòng kỳ thực cũng khẩn trương, hắn ở xa trận trung mãnh ấn loa, nắm chặt tay lái thấm mồ hôi.
Bỗng nhiên dường như nhớ tới cái gì, hắn thân thủ xoa Chu Dĩnh Thanh bụng.“Baby ngoan, không thể bắt nạt mẹ, lại không ngoan, ba ba sẽ tức giận!” Của hắn thanh âm trầm thấp nhu hòa.“Baby a, ngươi còn nhỏ, còn không được chạy ra, muốn ngoan ngoãn đãi ở trong bụng mẹ, ngoan nha……”
Hắn dỗ khuyên, yên ổn tâm Chu Dĩnh Thanh kinh hách, nói cũng kỳ quái, tiểu tử kia không lại tác quái, an an ổn ổn tránh ở trong bụng mẹ.
Hốc mắt cô lại tụ đầy nước mắt. Nguyên lai tiểu tử kia nghe hắn mà nói…
“Tử ©υиɠ co rút lại có chút không bình thường nha.” Bác sĩ kiểm tra xon g, cau mày nói:“Hiện tại đã mang thai tám, nếu hiện tượng này tiếp tục, rất có khả năng sẽ sinh non.” Hắn nhìn Trương Chi Tỉ.“Trương tiên sinh, anh nên lưu ý nhiều tình trạng Trương phu nhân, có vấn đề tùy thời đến bệnh viện.”
Bác sĩ một bên kê thuốc, một bên nói rõ.“Trương phu nhân, tận lực nghỉ ngơi nhiều, không nên cầm vật nặng, cũng không cần làm ồ ồ công tác, còn có, cảm xúc nên bảo trì vững vàng nha.”
Sau khi khám bệnh xong, Trương Chi Tỉ dè dặt cẩn trọng giúp đỡ Chu Dĩnh Thanh lên xe, thắt dây an toàn xong, hắn nhẹ giọng mở miệng.“Nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, về đến nhà anh sẽ đánh thức em.”
“Ân.” Kinh hách tâm tình ổn định xuống, cô cũng có chút buồn ngủ.
Tốc độ xe rất chậm thực vững vàng, bên trong xe truyền phát âm nhạc dưỡng thai, Chu Dĩnh Thanh rất nhanh liền ngủ.
Chờ cô lại lần nữa mở to mắt, phát hiện xe đứng ở ven đường,cô dùng sức nháy nháy mắt, kinh ngạc hỏi:“Thế nào đứng ở nơi này?”
Trương Chi Tỉ cười nhìn cô.“Nhanh đến nhà, nhìn em ngủ ngon như vậy, muốn cho em ngủ nhiều một lát.”
“Anhi……” Hắn đối cô càng ôn nhu, cô lại càng khó chịu…… Mũi vừa chua xót lên.
Sau khi về nhà, Chu Dĩnh Thanh phải lên giường nằm.
Trương Chi Tỉ ngồi ở bên giường, bên hông cô để một cái đệm dựa, hơi hơi thở dài, mới nói.
“Vừa mới thế nào không gọi điện thoại cho anh? Em có biết như vậy có bao nhiêu nghiêm trọng?”
“Em nghĩ anh đại khái đang vội.” Chu Dĩnh Thanh thấp giọng trả lời.
“Bận anh cũng sẽ gấp trở về, em thế nào có thể chính mình đi bệnh viện? Đến lúc đó ra vấn đề làm sao bây giờ?” Trương Chi Tỉ giọng điệu khinh đạm, nhưng là, cô lại cảm giác dường như có dao xẹt qua ngực thực đau.
Hắn là thực sự quan tâm cô sao? Hoặc là…… Quan tâm chính là đứa nhỏ?
Chu Dĩnh Thanh cắn môi, hai tay dán bụng, không có trả lời.
“Bắt đầu ngày mai, anh sẽ nhờ Trần tẩu mỗi ngày lại đây nấu cơm.” Hắn thân thủ phủ trên tay mềm của cô, tiếp tục nói:“Cũng đừng lại vẽ bản đồ dề án trên máy tính, em thế nào có thể luôn ngồi ở trước máy tính công tác?”
“Em –” Chẳng lẽ muốn cô cả ngày nằm ở trên giường sao?
“Còn có,” Hắn nhớ tới hôm kia đến ngân hàng kiểm tra sổ tiết kiệm, phát hiện bên trong tiền gởi ngân hàng, thế nhưng chưa từng giảm bớt.“Anh không phải cho em số tài khoản sao, thế nào cũng chưa dùng?”
“Em chính mình còn có tiền.”
Cô không muốn biến thànhhoàng mặt bà lúc nào cũng đòi tiền, cô muốn là toàn bộ tâm hắn, một tia cũng không cho phép chia sẻ cho người khác, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, chỉ giao cho một trái tim của cô.
“Mua đồ ăn không cần tiêu tiền? Trên đường không cần tiêu tiền? Đáp xe taxi không cần tiêu tiền? Kiểm tra phụ sản không cần tiêu tiền?” Trương Chi Tỉ cúi đầu, một mặt túc mục.“Chính em còn có tiền, nhưng là, nuôi em là trách nhiệm củaanh a!”
Chu Dĩnh Thanh bỗng dưng ngẩng đầu, dường như bị trùng trùng nhất kích.
“Em không phải trách nhiệm của anh, em cũng không cần biến thành trách nhiệm của anh!” Em chỉ muốn anh đừng cùng Đàm Lị bên nhau, em chỉ muốn an yêu em a!
Đơn giản như vậy một câu,nhưng cô không có dũng khí nói ra miệng, sợ hãi là chính mình thừa nhận không được đáp án.
“Em……” Hắn trầm mặc, chính là xem xét cô.
Chu Dĩnh Thanh sắc mặt tái nhợt, dỗi quay đầu.
Giằng co hồi lâu, Trương Chi Tỉ không muốn làm cho cô cảm xúc phập phồng quá lớn, mới trầm giọng nói:“Em trước tiên ngủ đi, ngày mai là cuối tuần, chúng ta đi mua quần áo cho cục cưng .”
Hắn tạm dừng một chút, còn nói:“Anh sợ em vạn nhất sinh non, trước làm chuẩn bị có vẻ hảo.”
Xem ra Chu Dĩnh Thanh tùy thời khả năng sinh sản, hắn trước ổn định chính mình mới được.
Trương Chi Tỉ rời đi phòng ngủ, tiến vào thư phòng. Hắn lấy từ giá sách tầng trên xuống mấy quyển sách về vấn đề mang thai rất nặng, ngồi xuống cẩn thận lật xem, nghiêm túc làm bút ký.
Thời gian này, hắn lục tục sưu tập không ít tư liệu về sinh sản và chăm sóc trẻ, nhưng là đêm nay đột phát tình huống, làm cho hắn kinh hãi ngay cả trái tim đều nhanh nhảy ra ngoài.
Hắn không chỉ lo lắng cục cưng, càng lo lắng nếu có chút tình huống khẩn cấp gì, Chu Dĩnh Thanh thân mình gầy yếu không chống đỡ được.
Hắn có thể không cần cục cưng, nhưng là không thể không có cô.
Trong sinh mệnh nếu mất đi cô, sẽ là như thế nào ảm đạm cùng tuyệt vọng…… Hắn không dám nghĩ đến.
Hắn yêu thượng cô, hắn phi thường, phi thường xác định. Yêu cùng trách nhiệm là hai việc khác nhau, có chân thành tình ý, hôn nhân là gánh nặng ngọt ngào, đã trải qua nhiều việc, hắn dĩ nhiên hoàn toàn hiểu được.
Từ lúc nào đã yêu thương cô? Có lẽ là kết hôn sớm chiều ở chung, có lẽ là khi từng chút từng chút chuẩn bị hôn lễ, càng có thể là sơ gặp nhau đầu tiên, vô luận là cái gì thời điểm yêu Dĩnh Thanh, tóm lại, hắn đã thật sâu yêu thượng, không thể tự kiềm chế.
Mười hai, Trương Chi Tỉ nhỏ giọng tiến phòng ngủ, lại phát hiện Chu Dĩnh Thanh còn chưa có đi vào giấc ngủ.
“Làm sao vậy?”
“Không ngủ được.” Cô thầm thở dài.
“Không quan hệ,anh cùng em ngủ.” Hắn nằm lên bên kia giường.
“Baby có hay không lộn xộn?” Bàn tay to của hắn nắm giữ của cô, cùng nhau dán sát vào bụng cô, nhẹ nhàng di động. Xuyên thấu qua ánh đèn mờ nhạt hắn ngắm Chu Dĩnh Thanh trước ngực bởi vì hô hấp phập phồng đẫy đà, nháy mắt toàn thân nóng lên, hắn có cổ xúc động, muốn đẩy ra quần áo của cô, sau đó……
Chậm đã. Hắn khởi động tiến lên thân, cẩn thận xem tay trái Chu Dĩnh Thanh.
“Nhẫn của em đâu?” Trên tay mảnh khảnh trống không một vật.
“Nhẫn? Nha, bởi vì gần nhất bệnh phù thật sự lợi hại, đeo vào thật chặt, cho nên mới cất.”
“Ân.” Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, cho rằng cô ngay cả nhẫn cũng không muốn đeo.
“Kia, của anh đâu?” An tĩnh một lát, Chu Dĩnh Thanh sợ hãi hỏi.
“Nhẫn của anh?” Trương Chi Tỉ mỉm cười.“ Vài ngày sẽ đeo.”
“Vì sao –” Tươi cười của hắn thực kỳ dị, cô muốn hỏi rõ ràng, nhưng là lập tức bị Trương Chi Tỉ đánh gãy.
“Mau ngủ đi.” Trương Chi Tỉ điều chỉnh tư thế, hít sâu, làm cho Chu Dĩnh Thanh tựa vào trong lòng hắn.
Lại không ngủ, hắn không biết chính mình có thể hay không làm ra cái gì hành vi dã thú.
Không chiếm được đáp án, Chu Dĩnh Thanh chỉ phải thuận theo tựa vào nam nhân cường tráng. trong đầu cô chuyển cái không ngừng.