“Nơi này còn có thật nhiều tóc bạc, không có em, anh ngày rất khổ sở a!” William đáng thương hề hề xin khoan dung. Đàm Lị đã bắt đầu mềm lòng, không thừa thắng xông lên sao được?
Đàm Lị rốt cục nín khóc mỉm cười.“Được rồi, nhìn anh như vậy đáng thương,em lại cho anh một cơ hội nữa, anh nếu dám xằng bậy nữa,em nhất định rời đi!”
William cười a miệng, ôm lấy Đàm Lị chậc chậc hôn môi.“Nha, tiểu sweetheart của anh, em rốt cục tha thứ anh, nha nha!”
Đàm Lị đỏ bừng mặt, hờn dỗi la hét: “ phóng chuyển xuống dưới a, chán ghét ~~j“Khụ khụ, hai vị muốn hay không đổi địa phương khác, mới hảo hảo, chậm rãi tán gẫu?” Trương Chi Tỉ rốt cục không nhìn nổi nữa, không nhịn được ra tiếng.
“Trương Chi Tỉ! Anh thực quá đáng nha!” Đàm Lị đột nhiên ý thức được cái gì.“Di, William làm sao có thể chạy tới tìm anh?”
“Là tôi muốn hắn đến.” Trương Chi Tỉ dựa cạnh tường, thoải mái mà cười.“Đừng quên chúng ta đều là ở cùng một công ty a, hắn đương nhiên biết cô ở Đài Loan, nhưng chỉ có không dám tới tìm cô.”
“Đúng vậy, sweetheart, hoàn hảo có Aaron, bằng không anh chỉ có thể ở nước Mĩ ngây ngốc nhớ em, chờ em.” William ôm Đàm Lị, vô cùng thân thiết dùng cằm vuốt ve gương mặt cô.
“Hừ, tính anh lợi hại!” Đàm Lị quật cường bĩu môi.“Ta đây muốn cùng William về nước Mỹ, anh đừng hối hận nha!”
“Chúc hai vị hạnh phúc!” Trương Chi Tỉ lanh lảnh cười to. Hắn tin tưởng không ai so với uy khang càng thích hợp Đàm Lị.
Hữu tình nhân sẽ thành thân thuộc, hắn tuyệt không hối hận.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn bữa tối dưới nến, sau đó……” William cố ý mê đắm nói:“Sau đó theo anh trở về khách sạn, ha ha,anh muốn cho em cả đêm kêu cứu mạng ~~”
“Chán ghét! Đợi chút, Honey, người ta muốn đi trước một chỗ.” Đàm Lị nũng nịu nói xong.
“Kia có cái gì vấn đề, sweetheart,anh cùng em đi!”
“Người ta muốn đi……” Cô dán tại bên tai William líu ríu.
“Em xác định?”
Nửa tiếng sau, hai người đứng ở trước cửa lớn nhàTrương Chi Tỉ .
“Sweetheart, em xác định muốn chính mình đi lên? Như vậy được không?”
“Người ta chính là muốn xem xem cô ấy là cái dạng nữ nhân gì, có anh ở đó không tiện nói chuyện thôi! Honey, anh ngoan ngoãn ở chỗ này chờ, em rất nhanh sẽ xuống!”
“Được rồi, kia đi nhanh về nhanh, đừng cho anh chờ lâu nha!” William nháy mắt mấy cái, không tha cười.
“Trương phu nhân, xin hỏi muốn cho Đàm tiểu thư lên lầu sao?” Không lâu, quản lý viên thông báo có khách.
Đàm Lị sao? Cô tìm đến Trương Chi Tỉ sao? Trước chính là gọi điện thoại, hiện tại muốn vào nhà ?
“Ân, phiền toáianh” Chu Dĩnh Thanh thanh âm hơi hơi lộ ra run rẩy. Nên đến rốt cục cũng tới.
Cô luyện tập hít sâu, khẩn trương đứng ở cửa trước chờ. Cửa thang máy mở ra trong nháy mắt kia, Chu Dĩnh Thanh tâm hung hăng co rúm.
Đàm Lị cao thon dài, màu da khỏe mạnh lóe sáng bóng, môi nở nang, răng trắng noãn, cười rộ lên quả thực muốn câu nam nhân tâm.
Nhìn lại, chính mình khuôn mặt tái nhợt, tóc buộc đuôi ngựa, thân hình mập mạp cồng kềnh, quả thực là cái không hơn không kém hoàng mặt bà.
Cô cố gắng lộ ra vẻ tươi cười.“Đàm tiểu thư, mời vào.”
“Nơi này thực không sai thôi!” Đàm Lị vào nhà, híp mắt hừ hừ cười. Trong phòng bài trí thực thanh lịch, Trương Chi Tỉ khi nào thì trở nên như vậy có thưởng thức? Cô sờ đông sờ tây đυ.ng đυ.ng vào, bên này nhìn một cái bên kia nhìn xem.
Chu Dĩnh Thanh vẫn là tận lực bảo trì mỉm cười.“Đàm tiểu thư có chuyện gì sao? Chi Tỉ khả năng trễ một ít mới có thể trở về, muốn hay không tôi gọi điện thoại cho anh ấy?”
“Không cần a, tôi chỉ đến chào hỏi chút.” Vừa mới nói với hắn tạm biệt mà. Đàm Lị sang sảng cười.
Chào hỏi ý tứ là…… Thị uy? Chu Dĩnh Thanh mang sang nước quả, ly thủy tinh man mát lành lạnh, một đường lãnh đến lòng của cô.
“Chi Tỉ biết cô hiện tại ở Đài Loan sao?”
“ Anh ấy đương nhiên biết a!” Đàm Lị trừng lớn mắt.“Tôi xin điều đến công ty con Đài Loan, ở cùng một nơi công tác, mỗi ngày đều sẽ gặp mặt.” Cô kinh ngạc hỏi:“Di, chẳng lẽ anh ấy không nói cho cô?”
“Anh ấy……” Trong khoảng thời gian này, hắn chưa bao giờ nói đến Đàm Lị.
Một cỗ nhàn nhạt mùi hương đồ ăn phiêu tiến phòng khách, Đàm Lị không nhịn được hỏi:“Hương vị gì vậy? Rất thơm.”
“Tôi đang nấu canh thịt bò nạm, Chi Tỉ thích uống canh này.”
“Làm sao có thể?” Đàm Lị kinh hô.“Thời điểm chúng ta ở nước Mĩ, hắn cũng không ăn đồ ăn Trung Quốc, cũng không uống canh nóng, thế nào hiện tại thay đổi……”
Chu Dĩnh Thanh cười nhẹ, không có trả lời. Vô luận cô mang sang cái gì xanh xao, mặc kệ ăn được không, có thích hay không, Trương Chi Tỉ chưa từng có soi mói quá.
Hắn thật là nam nhân rất tốt, thực ấm áp, thực săn sóc.
Đàm Lị âm thầm đánh giá Chu Dĩnh Thanh, da của cô trắng như tuyết, tóc dài tùy ý buộc thành đuôi ngựa, thân mình mượt mà bụng không tính nhỏ, nguyên lai phụ nữ có thai cũng có thể tốt như vậy.
Từ lúc cô vào cửa, Chu Dĩnh Thanh trên mặt thủy chung lộ vẻ mỉm cười, không nói nhiều lắm, nhưng là thản nhiên hào phóng.
Bộ dáng dịu dàng khả ái như vậy, cùng Trương Chi Tỉ hướng nội,trầm ổn cũng thật xứng đôi khó trách Trương Chi Tỉ không muốn trở lại bên người cô. Hắn nhất định yêu thảm thôi? Bất quá ngẫm lại cũng thật khổ sở, cô cùng Trương Chi Tỉ kia năm năm, rốt cuộc tính cái gì?
“Cô thực thương anh ấy đi?” Đàm Lị nghiêng đầu cười.“Anh ấy thực buồn…… Cùng anh ấy cùng nhau có tốt như vậy sao?”
“Côkhông phải cũng thương anh ấy sao?” Chu Dĩnh Thanh tận lực bài trừ mỉm cười.“Tôi nhớ, cô còn nói vì anh ấy ly hôn –”
“Ai, này thôi…… Chính cô hỏi anh ấy đi.” Vì hắn ly hôn có ích lợi gì? Tâm lại không ở trên người cô! Đàm Lị giả bộ xem đồng hồ.
“Trời đã tối rồi, tôi phải đi, lần sau gặp đi!”
“Ân. Kia……” Cô đứng ở cửa thang máy, dùng cuối cùng một tia khí lực, bài trừ tươi cười.“Mời đi thong thả.”
Đàm Lị vui vẻ vẫy vẫy tay, cửa thang máy rốt cục đóng lại.
Chu Dĩnh Thanh lảo đảo đi trở về phòng khách, ngực đau sắp không thở nổi. Đã đến thời gian chuẩn bị bữa tối , cô đi vào phòng bếp, bắt đầu thu xếp bữa tối.
Truyền phát tin cả ngày kênh âm nhạc, lúc này một vị nữ ca sĩ Hongkong đang hát, tràn ngập bi thương không khí làn điệu, dễ dàng gặp phải nước mắt cô:
Anh không yêu tôi thời điểm dắt tay rất quạnh quẽ thời điểm ôm không đủ tới gần .Anh không yêu tôi, thời điểm nói chuyện không tiếp thu thực trầm mặc, thời điểm lại rất dụng tâm .Tôi biết anh không yêu tôi ,ánh mắt anh nói ra tâm của anh
Tôi nhìn thấu tâm của anh còn có lưu lại bóng lưng người khác
Trí nhớ của anh lại quên không sạch sẽ
Tôi nhìn thấy tâm của anh đều là hình ảnh của anh và cô ấy
Anh không yêu tôi.
Cứ việc như thế anh lấy đi tâm của tôi
[ từ: Dương lập đức / khúc: Trần tiểu hà ]
(lời bài hát có gì sai sót bỏ qua cho mình nha…. Search mãi không ra )
Nguyên lai bọn họ đã sớm cùng nhau. Trong khoảng thời gian này Chi Tỉ đối cô hảo, chính là bởi vì áy náy hoặc là muốn bù lại cái gì sao?
Đáy lòng cô chua xót phát đau, vô luận là tín nhiệm hoặc ghen tị, còn không phải bảo vệ không được hôn nhân chính mình?
Mắt 腈 腈 của cô dần dần mông lung, đau lòng thất vọng khóc, từng giọt từng giọt rơi vào nồi nước đang nấu, hóa thành gia vị chua xót.
Bữa này cơm, bảo cô như thế nào ăn vô?
Không biết khóc bao lâu, trong bụng cục cưng bỗng nhiên nhiên đá nhẹ. Cô vỗ nhẹ cái bụng, thử trấn an tiểu gây sự.
“Baby ngoan, không cần lộn xộn, ngoan ngoãn nha!”
Cục cưng không nghe lời, một chút, hai hạ, bên này đá bên kia đá, Chu Dĩnh Thanh kinh ngạc. Bác sĩ nói qua, khi mang thai quá lợi hại phải chú ý, khả năng hội sinh non.
Cô nhẹ vỗ về bụng, thử luyện tập hít sâu, dịu đi cảm xúc chính mình, nhưng là vô dụng, cô rõ ràng cảm giác bụng chỗ sâu đang ở co rút lại.