Thứ bảy, Lương Vận ở trong công ty tăng ca. Văn phòng trống rỗng chỉ có một người là nàng, hơi duỗi người, lại ngáp một cái, có chút uể oải ỉu xìu, nàng bỗng nhiên nhớ tới mình giống như đã quên ăn cơm trưa, nhìn nhìn lại thời gian, thôi bỏ đi, trong chốc lát về nhà sớm một chút , ra cửa hàng đồ ăn nhanh tùy tiện mua vài gói mì cũng được. Dù sao một người ăn no cả nhà liền không đói bụng, Lương Vận tự nhủ với mình như vậy.
Di động đột nhiên vang lên, là Trần Dạng. Lương Vận lập tức có chút không biết làm sao. Một tuần nay, đều là Lương Vận đơn phương nói với Trần Dạng tình huống của mình, đây vẫn là hắn lần đầu tiên chủ động cùng nàng liên hệ qua.
Lương Vận hít một cái thật sâu, ra vẻ trấn tĩnh mà gõ tin nhắn trên điện thoại, “Mọi thứ đều ổn, bác sĩ Trần.”
Trần Dạng ở bên kia điện thoại tựa hồ cười nhạo nàng một tiếng, “Có rảnh sao?”
Lương Vận nhìn thoáng qua công việc còn lại của mình, ngày mai lại làm tiếp đi đi.
“Có rảnh. Có chuyện gì sao?”
“Có nhớ ta và ngươi đã nói qua biện pháp trị liệu mới? Hôm nay có thể nói sơ bộ cho ngươi biết một chút." Ngư khí của Trần Dạng so với lần trước gặp mặt có vài phần lười biếng, có lẽ là cuối tuần là thời gian hắn rảnh nhất.
“Ngươi ở bệnh viện tăng ca sao?” Lương Vận nghi hoặc hỏi hắn.
" Ta ở bệnh viện không có quan hệ. Ta mang ngươi đi ăn một bữa cơm, nhưng không được uống rượi, đi không?.”
Có thể nói không uống rượi cũng là một biện pháp trị bệnh. Ở nước ngoài mấy năm, nàng nhưng thật ra cũng không hiếm thấy cách trị liệu này. Nhưng Lương Vận không cho là đúng: Nguyên nhân đây là hắn nói rất đúng biện pháp!
Nàng không quá tin tưởng loại biện pháp nhưng nghĩ tới bệnh tình của mình nàng dứt khoát đồng ý. Đối với sự chiếu cố của Trần Dạng, nàng vẫn là đồng ý, dù sao cũng phải để lại cho hắn một ít mặt mũi đi.
“Được, đi khi nào?” Lương Vận hỏi.
Trần Dạng mẫn cảm mà nghe ra ngữ khí của Lương Vận, “Được, đi? Như thế nào, có phải ngươi không thật tình nguyện?”
Lương Vận cảm thấy ăn ngay nói thật, có lẽ có thể hữu hiệu, miễn cho lãng phí thời gian của hai người, “Bác sĩ Trần, cái loại trị liệu này ta trước kia đã từng tham gia, đối ta tình huống cơ thể ta, không phải rất hữu dụng.”
Nàng tạm dừng một chút, sau đó lại nói, “Hơn nữa, gần đây trạng thái của ta giống như cũng tốt hơn một ít.”
“Nga, phải không? Đã bắt đầu có khởi sắc a!” Trần Dạng thốt lên âm thanh nghe có chút sung sướиɠ, tựa như lại có chút quả nhiên không ngoài dự liệu tự tin mà nói, “Bất quá, ta phải giới thiệu cho ngươi, cũng không phải hỗ trợ trị liệu nhiều nữa.”
Lương Vận không có nói, từ khi Trần Dạng xuất hiện ở sinh hoạt của nàng, tuy rằng chỉ lẳng lặng tồn tại, cũng không có quá nhiều can thiệp, cũng làm nàng giống như tìm được một nơi dựa vào, bất cứ chuyện gì đều muốn nói với hắn. Chỉ sợ là khi nàng trạng thái chuyển biến tốt đẹp hắn liền rời khỏi cuộc sống của nàng. Tựa như một biển người, ở mờ mịt biển rộng, xa xa có một cột hải đăng sáng, có lẽ chỉ là một chút an ủi xa xôi, vẫn là làm người ta cảm thấy sống cô đơi lâu như vậy vẫn là có người ở quan tâm bản thân.
Trần Dạng rất kỳ quái, chiếm một góc trong lòng Lương Vận chỉ yên ổn một góc, mặc dù giữa hai người còn chưa tính là bằng hữu. Thật là kỳ quái!
“Ta chờ ngươi trước bãi đỗ xe.” Trần Dạng thấy Lương Vận trầm mặc không nói, trực tiếp tự nói ra nơi gặp mặt.
“A? Ngươi ở đâu? Ngươi như thế nào biết ta ở chỗ này?” Lương Vận theo bản năng muốn đến phía trước cửa sổ nhìn xung quanh, lại sợ bị hắn chê cười chính mình hoảng loạn, vội vàng khắc chế suy nghĩ của mình.
Trần Dạng nói với vẻ bình thản, “Ngươi đêm qua nói ta biết.”
Phải không? Thế nhưng nàng không nhớ rõ có phải đã từng nói qua nơi làm việc của mình cho hắn biết! Còn tốt, bằng không thật muốn cho rằng hắn là người cuồng theo dõi.
“Vậy ngươi chờ ta một lát a.” Lương Vận nhìn gương sửa sửa hai bên tóc đẹp, lại dặm thêm son môi, bởi vì là cuối tuần, thời điểm nàng ra cửa cũng không có trang điểm qua. Thời điểm cầm lấy áo gió trên móc áo nàng hơi khựng lại. Không được, không thể nhanh như vậy đi ra ngoài, bằng không hắn sẽ nghĩ nàng quá gấp không chờ nổi. Lương Vận ngồi ở trước máy tính đã tắt, đầu óc lại không thể hiểu được nhớ tới chính mình lần đầu tiên nhìn thấy Trần Dạng, còn nằm ở trên giường đêm đó ảo tưởng hắn thao mình. Tâm hồn run rẩy, thân thể rung động. Trong lúc nhất thời càng nghĩ càng thấy loạn, đây là làm sao vậy? Hắn cùng nàng ăn cơm, liền hẹn hò đều không tính là đi. Miễn cưỡng lại nói tiếp, có thể cho là nàng suy nghĩ quá nhiều đi?
Chờ đến Lương Vận hạ quyết tâm, xuống lầu đến bãi đỗ xe thời điểm, Trần Dạng dựa vào một bên xe, cùng người nào đó gọi điện thoại. Hắn thấy Lương Vận lại đây, ôn hòa mà cười cười, ý bảo nàng hắn chờ một chút. Lương Vận ở cách hắn ước chừng mấy mét vội dừng bước chân, nàng không nghĩ làm Trần Dạng cảm thấy nàng làm việc không có đúng mực, muốn nghe chuyện riêng tư nhắn của hắn. Trần Dạng thật mau cất điện thoại, vẫy tay với nàng. Hắn nho nhã lễ độ mà đưa Lương Vận lên trên xe, như là đối với nàng giải thích: “Vừa rồi là bạn bè của ta, nói cho bọn họ ta sẽ mang ngươi đi qua đó.”