Nghiện Hoan

Chương 3

Lương Vận ngồi ở phòng nghỉ của Trần Dạng, trong tay còn cầm một chén trà nóng. Các hộ sĩ bước chân vội vàng ở cửa đi tới đi lui, nàng thỉnh thoảng hướng mắt nhìn lại, nghĩ thầm không biết khi nào Trần Dạng sẽ đột nhiên đẩy cửa ra tiến vào.

Hắn giống như rất bận, đem nàng từ thang lầu vào phòng nghỉ, dặn dò một câu, “Ở chỗ này chờ ta trong chốc lát.” Liền theo một hộ sĩ rời đi.

Chính là vì sao nàng vì cái gì sẽ nghe lời như vậy mà ở chỗ này chờ hắn?

Chờ hắn làm cái gì?

Bọn họ cùng lắm chỉ là cùng nhau nói qua 5 6 câu không có bao nhiêu quen biết, vậy mà Lương Vận vẫn là ngoan ngoãn mà ở trên sô pha ngồi chờ hắn về.

Thời điểm Trần Dạng mở cửa tiến vào, cảm giác hoảng sơ lại ập đến, nàng đột nhiên giật mình, đứng thẳng tắp, trà trong tay bị đổ ra ngoài một ít. Đối phương nhìn phản ứng kịch liệt của nàng, lại cong môi cười hỏi: “Dọa đến ngươi?”

“Không… Không có.” Lương Vận ngập ngừng đáp.

Là dọa tới rồi, từ lần đầu tiên gặp mặt đến bây giờ, Trần Dạng đều có bộ dạng khiến nàng vô tình sinh ra sự sợ hãi, nhưng trên thực tế hắn vốn dĩ cái gì cũng không có làm. Vừa rồi còn hảo tâm cứu nàng.

“Cùng nhau ăn cơm chiều, có rảnh không?” Trần Dạng cởi ra quần áo lao động màu trắng, thay thường phục là áo khoác, “Đối diện có gian quán ăn, ăn cũng không tệ lắm.”

Lời nói mang ngữ khí dò hỏi, Lương Vận lại nghe không ra, còn suy nghĩ thương lượng đường sống.

Tiệm cơm thanh tĩnh lịch sự tao nhã, người không nhiều lắm, mỗi bàn đều cách nhau khá xa, cho dù không phải phòng, nói chuyện riêng tư tính cũng không có gì không ổn.

Ngồi xuống ghế đối diện, Trần Dạng bỗng nhiên lấy ra một hộp thuốc, dùng tay đẩy, đưa đến trước mắt Lương Vận, cũng không nói chuyện. Nàng hiện tại cảm thấy thực xấu hổ, ngẩng đầu nhìn hắn: Hộp thuốc không biết rơi khi nào, bị hắn nhặt đi.

Đối phương lại là hoàn toàn dường như không có việc gì nói: “Uống thuốc quá liều sẽ tăng lên chứng mất ngủ cùng với lo âu.” Trần Dạng cầm khăn ăn, chậm rãi lau bộ đồ ăn, lơ đãng liếc qua Lương Vận:

“Hôm nay… Vốn quên uống thuốc...”

Lương Vận không có nói tiếp.

Nên tiếp tục giải thích như thế nào đây?

Tự tiện dùng quá liều, dẫn tới lượng thuốc uống tăng dần, chỉ có thể dùng thuốc bổ để hồi phục.

“Ngươi không nhớ rõ ta?” Trần Dạng đột nhiên nói một vấn đề không có liên quan. Ngữ khí của hắn bình tĩnh, nhưng Lương Vận lại nghe ra sự trách cứ trong lời nói của hắn.

“Nhớ rõ nha. Khi ấy ngươi và ta là bạn cùng trường, cũng từng gặp qua nhau" - Lương Vận hơi hơi rũ đầu, đáp trả.

Trần Dạng không nói gì. Hắn cho nàng cảm giác, giống như mặt trời, quá mức loá mắt, không thể nhìn thẳng.

“Ngươi còn đem ta danh thϊếp đưa cho người khác.” Trần Dạng lại mở miệng, “Ngươi có thể nói nói với nàng rằng ta và nàng không thích hợp.”

Lương Vận ngạc nhiên mà ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhưng vài giây sau lại vội vàng dời mắt. Người này khí thế bức người, ở bên cạnh một chút liền sinh ra cảm xúc sợ hãi.

Bất quá xem ra, bạn bè nàng quả thật trộm cầm danh thϊếp của hắn, còn cùng hắn liên hệ qua. Chính là tại sao nàng phải truyền lời cho người đó rằng hắn nói hắn cùng nàng ta không thích hợp ?

Nói như vậy nhưng ngày đó Lương Vận cũng cùng người bạn trộm danh thϊếp của hắn nói qua chuyện đó. Chuyển lời của hắn với nàng ta.

“Chính ngươi đi nói a! Lại không phải ta làm nàng tìm ngươi.” Lương Vận đột nhiên nghĩ đến ngày đó ban đêm, chính mình ảo tưởng bộ dáng của hắn mà tự an ủi mình, mặt phát sốt, ngữ khí có phần hơi cao lên.

“Không phải liền tốt” Trần Dạng hơi câu khóe mắt liếc nàng, tựa hồ đối đáp án này còn tính là vừa lòng.

Khoảng tầm 2 phút sau đề tài liền bị hắn dễ dàng thay đổi, cũng không có một mặt rối rắm như nàng nghĩ. Trần Dạng nói không phải rất nhiều nhưng lại có thể nói về rất nhiều đề tài. Lương Vận dần dần cũng thả lỏng một chút, cùng hắn đông một câu tây một câu trò chuyện vui vẻ.

Nói chuyện một lúc, điện thoại nàng bỗng có người gọi đến: lại là huấn luyện hạng mục VP kia.

Trong lúc tức giận Lương Vận liền thốt ra hai câu tỏ vẻ khó chịu, Trần Dạng có vẻ rất hứng thú nghe cuộc nói chuyện giữa nàng và vị huấn luyện hạng mục kia, nhưng lại không có vung tay múa chân mà đề ra kiến nghị với nàng. Như thế làm nàng cảm giác thật thoải mái. Nếu như hắn mở miệng chỉ điểm cho nàng vài câu, khả năng cao nàng sẽ yên lặng lắng nghe. Nhưng Trần Dạng không có, chỉ là nghe, thỉnh thoảng mỉm cười.

Lương Vận trong mắt người khác đặc biệt nữ tính, vẫn luôn nỗ lực bỏ qua ánh mắt người khác mà trở nên nổi bật. Nhưng cũng là bởi vậy, Lương Vận tự dựng lên cho mình một bức tường vững chắc, không cho người khác tìm tòi nghiên cứu, cũng không cho chính mình thoát li giới hạn thành trì nửa bước. Hai chữ tín nhiệm ở trong từ điển của nàng hầu như không hề tồn tại.

Lúc ban đầu cường độ tin tưởng người khác của nàng tương đối thấp, trải qua vài sự việc mới phát triển đến nông nỗi hiện tại, nàng vô cùng cảm giác không an toàn, tuyệt đối không bao giờ sinh ra cảm giác tin tưởng hay cùng ai có quan hệ. Hiện tại, đối mặt với Trần Dạng, nàng lại ẩn ẩn sinh ra một loại cảm giác ỷ lại, quả thực không thể tưởng tượng.

Sau khi ăn xong, Trần Dạng đưa nàng về nhà. Thời điểm xe ngừng ở dưới lầu, hắn đột nhiên nói, “Ta sẽ gọi người cho ngươi dùng một tuần trị liệu, nhưng là ngươi phải giảm hơn nửa số thuốc, kiên trì đến hai tuần. Trong lúc này, nếu ngươi đồng ý, ta cũng sẽ mang ngươi thử xem biện pháp khác, tranh thủ sau hai tuần trị liệu hoàn toàn dừng trị liệu”

Lương Vận vừa rồi cùng hắn ăn cơm, có uống thêm một chút bia, hiện tại trong ánh mắt thêm vài phần lưu chuyển nhan sắc.

“Ta vì cái gì phải tin ngươi?” Nàng hỏi, ngữ khí vì có cồn kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà khiến câu nói của nàng thêm vài phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ, “Người khác đã hơn một năm trị liệu đều không có hiệu quả, ngươi nói hai tuần, không phải khoác lác sao?”

Trần Dạng đáy mắt thần sắc tối sầm lại, “Tin ta hay không, chính ngươi biết”.

“Cho ta số di động của ngươi ” Trần Dạng lại nói.

Lương Vận hơi giật mình, bất quá vẫn là thuận theo hắn, móc túi lấy ra di động, đưa qua cho hắn.

Di động có vỏ ngoài xanh non, tràn đầy sức sống. Tựa như nàng đang cực lực che giấu nội tâm mình, ai cũng nhìn không tới tâm nàng nghĩ gì.

Trần Dạng đưa vào số chính mình vào di động nàng, còn cẩn thận gọi lại xem điện thoại có sáng lên không.

“Nếu thuốc tốt, ta sẽ tìm ngươi.” - nàng nói.

Hắn xuống xe, đi đến bên Lương Vận kéo ra cửa xe, thuận thế cong lưng, giúp Lương Vận tháo đai an toàn. Cả cơ thể đều gắn vào trên người nàng.

Lương Vận bỗng nhiên cứng đờ, tay chân đều giống thạch điêu khắc vô cùng yên lặng, mặc cho hắn ấn xuống đai an toàn của chính mình, ước chừng chờ đến khi Trần Dạng đặt câu hỏi mới thoảng giật mình. Hắn hỏi, “Không nghĩ xuống xe à?”

Lương Vận chỉ cảm thấy gương mặt mình bỗng nhiên nóng lên, muốn nhanh chóng trốn xuống xe, hướng đến nhà mình mà gấp gáp chạy, sau lưng liền truyền đến một tiếng cười khẽ.