Mạt Thế: Tam Hồi

Chương 1: Ngục tù.

Ngôi nhà nhỏ kia, nơi nằm ở dọc con phố chật hẹp đang chứa đựng một bí mật đáng sợ. Không ai có thể đoán được rằng, sâu hút bên trong đó là một căn hầm dưới lòng đất. Bước xuống cầu thang chật hẹp sẽ xuất hiện một hành lang tối tăm mà hai bên được lắp ống thông khí. Đi tới cuối hành lang sẽ xuất hiện một cánh cửa sắt nặng nề bị khóa chặt. Dường như chủ nhân của ngôi nhà muốn che dấu một điều gì đó bên trong cánh cửa, một thứ rất quan trọng mà người khác không thể thấy được.

Một buồng giam lộng lẫy và xinh đẹp mang phong cách phương Tây cổ điển, sang trọng cũng không kém phần tiện nghi. Nhưng dù đẹp đẽ tới đâu, nó vẫn chỉ là một căn phòng tối tăm nằm sâu trong lòng đất.

Lâm Nhã nhìn bốn bức tường ngột ngạt, tâm trạng của cậu càng thêm mê man tuyệt vọng trước tình cảnh của bản thân. Cậu không ngừng nghĩ tới tên ác ma đó, tựa như hắn đã khắc sâu vào tâm trí và xá© ŧᏂịŧ.

Dương Phù Hinh.

Thời gian đã trôi qua bao lâu?

Lâm Nhã không thể xác định được phương hướng hay thời gian, vì chính kẻ gọi là bạn thân đã giam cầm cậu trong chiếc l*иg vàng xa hoa này như một món đồ chơi tinh xảo. Phù Hinh dùng những lời yêu đương ngọt ngào cùng tình cảm điên cuồng với Lâm Nhã, khiến cậu ngộp thở khó chịu. Cậu vô cùng oán hận xen lẫn sợ hãi trước con người điên rồ đó.

Nếu biết trước mọi chuyện như vậy, Lâm Nhã thề rằng mình sẽ không bao giờ muốn quen biết Phù Hinh, thậm chí kết giao bạn bè với hắn.

Cạch... cách... kít kít... Cạch... một chuỗi âm thanh kim loại dài ngoằng ngoẵng như vùi dập tâm trạng của Lâm Nhã, chạm đến linh hồn đang hoảng loạn của cậu.

Hắn... hắn ta trở về rồi!

Không phải hắn nói phải đi thực tập 3 tuần sao? Vì sao lại nhanh trở về như vậy?

"Nhã, anh về rồi!" một giọng nói trầm tính mang theo ngọt ngào ngây ngất trong hạnh phúc, chỉ có điều khi nghe được âm thanh này chỉ khiến Lâm Nhã thêm lạnh gáy.

Một chàng trai vóc người cao lớn, mái tóc đen rủ xuống gương mặt góc cạnh anh tuấn, làn da trắng mịn bóng loáng đắp nặn trên cơ thể săn chắc nhiều múi, đôi mắt đen láy lấp lánh tràn ngập sự say đắm và si mê. Hắn lao vào người Lâm Nhã ôm chặt lấy, không ngừng hít hà như muốn cướp hết mùi hương trên cơ thể của cậu.

"Sao về sớm vậy?" Lâm Nhã trước hành động của Phù Hinh đành cứng ngắc hỏi, trong lòng không ngừng cầu nguyện tên này đừng lên cơn động tình.

"Ưm, anh rất nhớ Nhã, nên không kìm lòng được trở về sớm." Phù Hinh thỏa mãn mỉm cười, bạo gan sờ mó tấm lưng của Lâm Nhã xuyên qua chiếc sơ mi trắng, ừm, cảm giác thật tuyệt.

"Vậy à..." Lâm Nhã ảm đạm cười trừ.

"Đúng rồi, Nhã không phải muốn có một cái laptop để giải trí sao? Anh mua cho em một cái này, chỉ cần thứ em muốn là anh sẽ đáp ứng cả." Phù Hinh lấy laptop từ trong ba lô ra vui vẻ đưa cho Lâm Nhã, gương mặt lộ ra một nụ cười ngây thơ như một đứa trẻ.

"Vậy anh có thể cho tôi tự do chứ?" Lâm Nhã nghĩ thầm, trong lòng cười lạnh, hoàn toàn không để ý tốt của Phù Hinh vào trong mắt. Nếu là trước đây khi hai người còn là bạn bè, có lẽ Lâm Nhã sẽ ôm hôn chụt chụt vào má Phù Hinh, nhưng đối với một kẻ giam cầm mình, cậu không thể nào hàn gắn lại tình cảm trước kia được nữa.

"Nhã..." Phù Hinh mỉm cười chìm đắm trong hạnh phúc của chính mình, không nhìn rõ được cảm xúc hiện tại của Lâm Nhã. Hắn liếʍ liếʍ môi thèm khát nhìn làn da mềm mại nhợt nhạt của Lâm Nhã. Trước đây Lâm Nhã vốn có một làn da mật ong rám nắng mạnh mẽ cuốn hút bao nhiêu trái tim của nữ sinh, nhưng hiện tại Lâm Nhã trông vô cùng mỏng manh, yếu ớt, chỉ có thể dựa dẫm vào hắn. Điều đó khiến Phù Hinh mừng rỡ, hắn muốn bẻ gãy khao khát của Lâm Nhã với thế giới bên ngoài, trong đôi mắt Lâm Nhã chỉ cần có hắn là được.

Lâm Nhã, tha thứ cho sự ích kỷ của anh! Nhưng mỗi lần nhìn em tán tỉnh đám nữ sinh đó anh lại ghen tuông đến mờ mắt, chỉ muốn hung hăng đâm chết bọn chúng, móc mắt bọn chúng để không ai có thể nhìn thấy em. Hiện tại thì điều đó không cần thiết rồi...

Phù Hinh vuốt ve khuôn mặt đang mơ màng của Lâm Nhã, cúi đầu dịu dàng hôn trên đôi môi hồng nhuận của cậu, ẩm ướt và triền miên, hương vị ngọt ngào quen thuộc khiến Phù Hinh như trúng phải thuốc phiện, nhưng dù có là anh túc kịch độc đi chăng nữa hắn cũng không bao giờ buông tha được. Hắn tham lam dùng lưỡi xâm nhập vào khoang miệng của Lâm Nhã, ép buộc giao triền ám muội cùng nhiệt độ nóng bỏng.

"Ưʍ..." Lâm Nhã như ngừng hô hấp, nóng bỏng như truyền xuống xát vào da thịt, cảm giác khó chịu như bị thiêu đốt khiến cậu run rẩy dưới nụ hôn cuồng nhiệt của Phù Hinh.

Điện thoại của Dương Phù Hinh bỗng nhiên vang lên, Lâm Nhã hoàn hồn đẩy mạnh hắn ra, quay đầu lén lút chùi miệng. Vừa nãy quả thật nguy hiểm, thiếu chút nữa...

Đôi mắt màu nâu của Lâm Nhã trở nên ảm đạm, từ khi nào cậu lại thích ứng với những chuyện này? Từ khi nào cậu đã bỏ cuộc cam chịu cuộc sống giam cầm này chứ? Không thể được! Cậu muốn thoát khỏi căn phòng này càng nhanh càng tốt.

Phù Hinh bực bội mở điện thoại ra, cực kì không vui trước cuộc gọi cắt ngang chuyện tốt của mình. Liếc nhìn người gọi tới, Phù Hinh hơi chấn động, trầm tư một hồi, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn bắt máy. Giọng nói Phù Hinh âm trầm đến mức khiến Lâm Nhã phải rùng mình "Ông gọi cho tôi làm gì?"

Điệu bộ này... Lâm Nhã tò mò nhìn Phù Hinh, không phải là ba của hắn ta gọi tới chứ?

Gương mặt Phù Hinh luôn tươi cười, ôn hòa hiếm khi biến sắc bỗng nhíu mày, nghi ngờ lẫn lo sợ bao trùm toàn bộ biểu cảm của hắn. Lâm Nhã có chút sửng sốt, thứ gì có thể khiến Phù Hinh sợ hãi tới như vậy?

"Nhã! Mấy ngày hôm nay em có uống nước máy không? Có phải em chỉ uống nước đóng chai thôi đúng không?" Phù Hinh bất ngờ nắm chặt cánh tay của Lâm Nhã, vẻ mặt lo lắng nhìn cậu.

"Hả? Cậu nói cái gì vậy? Tôi đâu rỗi hơi tới mức chui vào nhà kho lấy nước đóng chai chứ, đương nhiên là uống nước máy rồi..." Lâm Nhã chợt phát hiện ra điều gì đó bất thường "Có phải nước có vấn đề không?"

Được rồi! Lâm Nhã đã hiểu vì sao dù không ra ngoài nắng như cơ thể bỗng dưng phát sốt như bị cảm, cậu tưởng đó chẳng qua chỉ là cảm nhẹ nên không để ý tới.

Cơ thể Lâm Nhã như mềm nhũn ra, cậu cảm thấy vô cùng khó thở, phổi lẫn thân thể như bị thiêu cháy, đầu óc mơ hồ không còn nhìn rõ được xung quanh.

Hình ảnh cuối cùng mà Lâm Nhã thấy được là gương mặt hoảng hốt của Phù Hinh, tiếp theo là bóng tối vô tận bao phủ...