"Gia Kỳ, em bị sao vậy? Đồ ăn cũng gắp không nổi? Đậu hủ này em phải dùng lực chút mới có thể kẹp được a!"
Lương Thiệu Dương cười như không cười nói với Thẩm Gia Kỳ, tay lại không buông tha cô, ngón tay đẩy qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm ra, đầu ngón tay trực tiếp cắm vào hoa huyệt đã lầy lội đến bất kham.
Thẩm Gia Kỳ bị ngón tay đột nhiên cắm vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi xuýt chút nữa rên thành tiếng, dục hỏa bị khơi mào đốt cháy thân thể, cô nỗ lực nhịn xuống, liều mạng làm như bình thường mà trả lời: "Ưm anh rể...... em bị cảm một chút, bây giờ có chút mệt mỏi, kẹp...... Không được!"
Nói xong, cô nhân lúc chị gái cúi đầu ăn cơm, xấu hổ giận dữ mà trừng mắt liếc anh một cái, muốn làm anh ta thu liễm, mông không ngừng vặn vẹo ở trên ghế, muốn thoát khỏi loại cảm giác gian nan này.
Thẩm Tĩnh biết chồng mình luôn luôn có thói quen sạch sẽ, còn tưởng rằng anh đang không hài lòng việc Thẩm Gia Kỳ làm đồ ăn rớt xuống bàn, vội vàng giảng hòa.
"Ông xã, Gia Kỳ không phải bị cảm sao? Anh khoan dung với em ấy một chút đi, dù sao chút nữa em cũng phải lau sạch bàn mà."
"Nếu bị cảm mạo thì cũng đừng ép em ấy ăn nữa, em đi ra ngoài mua ít thuốc cho em ấy đi, em xem sắc mặt kìa, chỉ sợ cơm cũng ăn không vô."
Vẻ mặt anh rể như thường nói, ngón tay theo tần suất vặn vẹo của Thẩm Gia Kỳ mà thọc vào rút ra trong âʍ đa͙σ.
Vốn dĩ cơ thể của Thẩm Gia Kỳ đã mẫn cảm dâʍ đãиɠ, hơn nữa mấy năm nay căn bản không người chạm vào, vẫn luôn ở trạng thái cơ khát, một phen sờ soạng xuống dưới đã sớm làm cô kiều suyễn liên tục, càng đừng nói nơi riêng tư đã sớm giống như hồng thủy lênh láng, cả người uốn éo trực tiếp làm ngón tay anh rễ càng thêm thâm nhập sâu hơn. "A!"
Thẩm Gia Kỳ cũng không khống chế được, úp mặt ghé lên bàn, liều mạng che dấu âm thanh rêи ɾỉ, tao bức kia của cô sao có thể không hiểu chuyện da^ʍ tiện như vậy đâu, bị tay anh rể sờ một chút đã dục hỏa đốt người, thật muốn, cô thật muốn a......
Thẩm Tĩnh còn tưởng rằng Thẩm Gia Kỳ bởi vì bị cảm mạo mới như vậy, cô tự nhiên cũng ăn không vô bữa cơm này, vội vàng đứng dậy ra cửa mua thuốc, trước khi đi còn không yên dặn dò chồng.
"Ông xã, nhìn dáng vẻ Gia Kỳ hình như là phát sốt, em đi mua thuốc cho em ấy, anh nhất định phải chăm sóc em ấy thật tốt đó, em sẽ về ngay!"
Nói xong Thẩm Tĩnh trực tiếp đi tới cửa đổi giày, căn bản không có nghe được Thẩm Gia Kỳ giọng nhỏ như muỗi kêu giữ người lại: "Ưʍ...... chị hai, đừng đi......"
"Bà xã yên tâm đi, anh nhất định sẽ chăm sóc Gia Kỳ thật tốt." Anh rế môi mỏng tà khí nhếch lên, từng câu từng chữ nói với Thẩm Tĩnh ngoài cửa.
"Loảng xoảng"!
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, rốt cuộc Thẩm Gia Kỳ cũng không nhịn được mà rêи ɾỉ, kẹp chân kiều suyễn ra tiếng: "A ~ anh rể, không cần lại đυ.ng vào nơi đó, cầu xin anh, anh là anh rể của em, không được phép làm chuyện có lỗi với chị hai!"
"Không cần? Chị em đã đi rồi, em còn giả bộ thuần khiết làm gì, tiểu huyệt chảy nhiều nước như vậy, còn cắn ngón tay anh rễ không buông, bị anh rễ cắm rất sướиɠ đúng không?"
Lương Thiệu Dương không muốn che dấu nữa, đột nhiên đứng lên, bàn tay to kéo khóa áo thể thao của Thẩm Gia Kỳ ra, đem áo thun bên trong kéo lên, lộ ra áσ ɭóŧ trắng bao vây đôi vυ' bự kia, bàn tay to trực tiếp cầm vυ', không kiêng nể gì mà hung hăng xoa nắn, một bên cười nhẹ nói, "Bé da^ʍ đem một đôi vυ' bự dâʍ đãиɠ như vậy tới nhà tôi, còn nói không muốn bị anh rể thao sao?"