”Sau này lớn lên con muốn làm nghề gì?”
“Con sẽ trở thành ca sĩ ạ!”
“Vậy không tốt đâu, con nên làm bác sĩ hay giáo viên thì giỏi hơn.”
Lộ Lộ mơ màng mở đôi mắt nhập nhòe của mình, xung quanh là căn phòng ngủ
màu xanh da trời. Cô nhớ ra rồi, hôm qua đi bả xong cô và San San đều tự trở về nhà an toàn. Nghe cũng phũ thật, nếu là nữ chủ chắc sẽ gặp mấy
chuyện bị tán tỉnh hay được nổi tiếng gì đó, đương nhiên Lộ Lộ không
muốn chuyện đó xảy ra với mình... nhưng mà bị mờ nhạt như vậy, có cần
phũ phũ quá không trời.
Lộ Lộ vươn người xem đồng hồ, 6: 30. Xem
ra cô ngày nào cũng thức đêm nghe nhạc với chơi máy tính riết nên ngủ ít cũng đã quen, nhưng không tốt cho sức khỏe lắm nhỉ.
Tối hôm qua, thật sự rất tuyệt, Lộ Lộ như được sống thật sự vậy. Không còn ghò bó vì giấy tờ, phải quan tâm tới tương lai định sẵn của cha mẹ. Lộ Lộ thật
cảm ơn ông trời đã cho cô xuyên qua tiểu thuyết này và trở lại tuổi trẻ
một lần nữa, không xuyên qua nữ chủ cũng tốt. Lộ Lộ mong cuộc sống bình
yên mà sôi động này mãi tiếp tục trôi.
Lộ Lộ không biết, từ lúc
tỉnh ở bệnh viện, hay lúc tối hôm qua ở bar, biển êm đã gợn sóng, mọi
thứ đã hoàn toàn thay đổi chờ cô ở trước mắt. Thật sự màn biểu diễn đó
chỉ là một nốt đệm nhạc trong cuộc đời cô?
Phan Lộ Lộ bước xuống cầu thang, mẹ Lộ Lộ mỉm cười hiền hậu “Lộ Lộ dậy rồi à? Mau ăn sáng đi con.”
Lộ Lộ hơi khựng lại, dù sao cô cũng mới từ Minh Nhạc Y thành Phan Lộ Lộ,
ký ức từ kiếp trước vẫn còn như in, một người mẹ mới... cô vẫn chưa thể
hoàn toàn thích ứng được “Dạ...”
Lộ Lộ bắt đầu nơm nớp lo sợ,
liệu mẹ Lộ Lộ có phát hiện ra bất thường không? Rằng linh hồn con gái bà đã biến mất từ lâu, thay vào đó là một người dưng như cô. Bà ấy nếu
nhận ra có tha thứ và chấp nhận cô không?
“Ngày hôm nay con đừng đi học.”
Thịch. Tim Lộ Lộ như trùng xuống “Không... không đi học?”
Chẳng lẽ...
Lộ Lộ lo lắng nhìn sắc mặt của Phan phu nhân, trong lòng rung lên hồi
chuông báo động, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho việc này.
Phan phu nhân dừng xẻ thịt, giương mắt nhìn Lộ Lộ trìu mến “Con quả thật đã trưởng thành rồi.”
“Dạ?” Lộ Lộ ngẩn người.
“Trước đây con luôn nhõng nhẽo này, luôn vòi vĩnh mua thứ mình thích và không
chịu học hành nghiêm túc. Mà bây giờ, không những chín chắn, con cũng có ước mơ cho riêng mình nữa. Mẹ rất vui!” Phan phu nhân mắt lóe đầy hoài
niệm những quá khứ đã qua.
“Mẹ...” Lộ Lộ run run, đây là hạnh phúc sao?
“Mẹ biết con đang dự định trở thành ca sĩ, nên quyết định đưa con cùng đi
dự bữa tiệc lần này. Đây là cơ hội để con học tập và mở mang tầm mắt về
giới showbiz.”
“Cảm ơn mẹ, nhưng mẹ đừng nói với ba nha.” Lộ Lộ
cũng không quá kinh ngạc khi Phan phu nhân biết bí mật của mình, dù sao
cũng ở chung một nhà mà.
“Tại sao?” Phan phu nhân khó hiểu.
“Con muốn tự cố gắng bằng chính sức mình, không nhờ vào gia cảnh.” Lộ Lộ ánh mắt tràn ngập kiên định nhìn Phan phu nhân, đôi mắt long lanh xinh đẹp
làm rung động lòng người.
“Được rồi, đây là bí mật giữa mẹ con ta. Nhưng nếu con gặp khó khăn phải nói cho mẹ biết đấy.”
“Ok.”
Sau bữa sáng, cả hai mẹ con bắt đầu dẫn nhau đi làm đẹp, đi spa, sắm sửa cho bữa tiệc tối nay.
Giống như Lộ Lộ, Phan phu nhân cũng thích màu đen huyền bí và sang trọng, nên cả hai đều mặc màu đen thủy chung. Phan phu nhân khoác lớp váy bó sát
xòe đuôi cá, lộ thân hình ba vòng xuân xanh bền vững của mình, cổ và tai đeo rubi đen lấp lánh quí phái. Lộ Lộ cũng không kém cạnh, thay đổi
hình tượng chững chạc vôn có, cô mặc váy đen mềm mại bồng bềnh như công
chúa, chân lại mang giày búp bê đen điểm nơ đáng yêu, tóc đen ngắn uốn
xoăn vô cùng quyến rũ.
Ba của Lộ Lộ- Phan Cảnh Liêm cũng trong bộ vét đen cực kì thành thục và tri thức. Có lẽ Lộ Lộ là sự kết hợp hoàn
hảo giữa hai gen đối lập này.
Quả thật bữa tiệc sang trọng này có rất nhiều mỹ nam, mỹ nữ đủ màu sắc nhưng vẫn không làm che mất hào
quang của gia đình họ Phan này. Ba người bước vào cũng rất được gây chú
ý.
“Chào cao tổng công ty Caret, lâu rồi không gặp ông. Đây hẳn
là gia đình ông.” một người đàn ông râu quai nón bước tới bắt chuyện,
khoác bên tay là một mỹ nhân váy đỏ nóng bỏng. Có lẽ là một minh tinh
được bao nuôi, Lộ Lộ thầm nghĩ.
“Ông Trần, thật đúng là lâu rồi
nhỉ. Đây là vợ tôi, Hoàng Bảo Loan. Còn đây là con gái của tôi, Phan Lộ
Lộ.” Phan Cảnh Liêm đứng ra giới thiệu.
“Chào ông!” Hai mẹ con đồng thời gật đầu.
“Quả là nhà Phan gia có 2 mỹ nhân thật xinh đẹp, chẳng như thằng con trai
nhà tôi.” Ông Trần mỉm cười hôn nhẹ lên bàn tay của Lộ Lộ.
Lộ Lộ
che dấu cảm xúc nhăn mi xinh đẹp, biểu hiện của ông ta thật giả tạo, 1
phần thiện ý đã chín phần ác tâm, thật chẳng tốt đẹp gì. Nhưng cô muốn
làm ca sĩ, chắc phải quen với mặt đáng ghét này, đành vậy.
Sau đó, pa pa dẫn cô gặp rất nhiều người, đến nỗi khóe miệng đang cười của cô sắp trật tới nơi.
“Quan Thượng Phong kìa.”
Câu nói đó đánh bật ý thức của cô tỉnh dậy, cô nghiêng người ngước nhìn thì đần mặt ra.
Đẹp... đẹp trai quá! Đúng như tiểu thuyết nói, màu đen rất hợp với hắn. Mặt
như chạm khắc, con ngươi đen trong suốt sáng ngời như ngọc, khí phách uy ngiêm mà lạnh lùng quý phái, khóe môi khẽ nhếch mang vẻ thờ ơ, tùy ý.
Xung quanh hắn tỏa ra sự vương giả hiếm có, nếu trở về thời cổ đại chắc
chỉ có hoàng đế mới là nghề nghiệp dành riêng cho Quan Thượng Phong.
Lộ Lộ tấm tắc, không hổ là nam chủ con cưng của trời, cái gì cũng hơn
người. Bây giờ cảm thấy vừa ngưỡng mộ vừa tội nghiệp cho Phan pa pa,
cạnh tranh được với công ty của tên quái vật này, chắc pa pa bản lĩnh
cũng không tầm thường.
Quan Thượng Phong vừa tới, hiển nhiên trở
thành nhân vật chính của bữa tiệc. Lộ Lộ ngáp dài, may mắn đây chỉ là
một phần ngoài câu chuyện, không có Tà Uyển Như thì cũng không có kịch
tình gì, chắc vẫn chưa tới thời điểm đó.
Phan Lộ Lộ quay sang nói với Phan phu nhân “Mẹ ơi, cũng không còn việc gì nữa. Con đi về trước nha!”
“Được rồi, nhớ cẩn thận nha con!”
Lộ Lộ bước ra khỏi ánh đèn hoa lệ, hòa mình vào con đường yên lặng. Gió
nhẹ đêm tối thổi ngang qua, trăng tròn tỏa ánh sáng nhàn nhạt xuống mặt
đất. Tâm trạng Lộ Lộ bỗng thoải mái đi hẳn, bước đi lạc vào công viên
nhỏ từ lúc nào.
Hoa hồng đỏ thẫm mọc hai bên đường, mặt nước phản chiếu ánh trăng trông vô cùng huyền ảo, lãng mạn. Lộ Lộ mắt sáng long
lanh đầy vui sướиɠ, cô đã có ý tưởng cho ca khúc mới rồi.
Lộ Lộ hứng trí cởi đôi giày búp bê ra, tùy ý vừa múa vừa huýt sáo một bài nhạc nào đó.
Cảnh đẹp, người xinh khiến cho người khác đều phải bị mê hoặc. Đang nhảy tới cao trào, một giọng nói cắt ngang làm cô cụt hết hứng.
“Không ngờ loại người như cô cũng làm được tới cỡ này.”
Là Đặng Hiểu Văn, Lộ Lộ trừng mắt nhìn hắn một cái, cũng lười nói chuyện, bình thản mang giày vào.
Thấy Lộ Lộ không để ý đến mình, Đặng Hiểu Văn nhíu mày không vui, tay cầm ly rượu cũng đã nắm chặt. Hắn bất ngờ nắm lấy tay Lộ Lộ.
“Anh làm cái gì vậy?” Lộ Lộ gằn giọng không vui, không hiểu sao cảnh tượng này rất quen thuộc.
“Cô vừa quyến rũ tôi xong, bây giờ lại giả bộ thờ ơ. Lạc mềm buộc chặt là chiêu quá cũ rồi.”
Lộ Lộ đổ mồ hôi, cái này cực, cực kì quen rồi, không phải là cảnh tượng
lần đầu Tà Uyển Như gặp Đặng Hiểu Văn sao? Nhưng sao lại là cô?
Nếu là Tà Uyển Như thì chắc chắn là sẽ nói “Tôi không có quyến rũ ai hết,
anh đừng tưởng là ca sĩ nổi tiếng là ai cũng thích anh...“. Sau đó, tên
Đặng Hiểu Văn không những không tức giận mà hứng thú với cô gái váy
trắng thuần khiết trước mặt, muốn vấy bẩn nó. Màn XXOO da^ʍ mị đáng xấu
hổ bắt đầu, khụ khụ, Tà Uyển Như càng phản kháng Đặng Hiểu Văn càng điên cuồng chiếm đoạt. Giữa chừng bị Quan Thượng Phong bắt gặp mới dừng lại, đây cũng là mốc quan trọng trong câu chuyện, Quan Thượng Phong trong
lòng bỗng cảm thấy đồ chơi của mình bị vấy bẩn nên khó chịu vô cùng, Tà
Uyển Như chỉ riêng của mình hắn mà thôi (gato rõ ràng mà còn bướng).
Clap... clap... clap... cuộc chiến dành mỹ nhân bắt đầu.
Lộ Lộ rùng mình, đương nhiên cô không dại gì mà tường thuật lại lời của Tà Uyển Như, nhưng cô biết nói thế nào đây?
Thời điểm diễn ra chuyện đó còn rất lâu mà.