Lớp Học 12A7

Chương 10

– Anh… Đây là tư liệu của con bé Thùy Vy và chồng nó… Có một điều thú vị.

Gã Bắc đặt xuống bàn một tập hồ sơ trước mặt gã Tùng béo. Hắn nhếch mép nói tiếp:

– Con bé này trước khi lấy chồng là làm nhà tạo mẫu tóc cho giới showbiz…

– Stylist… Là tư vấn thời trang… – Gã béo lật tập hồ sơ của Thùy Vy, nhíu mày nói.

– À… À… Dạ… Sờ tai… lít… – Gã Bắc ngượng nghịu đọc lại.

– Chà chà… Cha con đều làm giáo dục lại rước gái “sâu bít” vào nhà… Ha ha…

Gã béo gật gù, lại lật sang hồ sơ của Trung Nghĩa. Thật ra, Thùy Vy bắt đầu dạy học hơn một năm, muốn tìm sai sót của nàng rất khó. Nhưng nàng lại có một người chồng sáng chói như một ngôi sao… Người ta nói, ánh nắng mặt trời càng mạnh, càng lộ ra nhiều bóng râm. Gã Tùng tuy có hơi ngán Giáo sư Trung Dũng cha chồng của Thùy Vy, nhưng sức hấp dẫn của nàng đã quá lớn đối với gã.

Ánh mắt lập lòe của gã Tùng chợt sáng lên, hắn lật nhanh bộ hồ sơ trên tay. Sau bao nhiêu năm làm thanh tra, gã quá rành rọt chuyện vạch lá tìm sâu.



– Hôm nay anh về sớm vậy?

Thùy Vy mỉm cười, nhẹ nhàng tháo cavat cho chồng. Nàng lại không chú ý thấy ánh mắt Trung Nghĩa đang lo lắng đăm chiêu.

Ba mươi phút trước, Trung Nghĩa nhận được điện thoại của một gã tự xưng là thanh tra liên ngành. Gã chỉ nói mập mờ một chút về sự kiện hai đứa học sinh của anh cử đi thi Toán toàn quốc đều ôm giải nhất nhì. Chỉ có Trung Nghĩa mới hiểu sự việc mờ ám bên trong. Vì danh hiệu giáo viên ưu tú năm thứ hai, anh đã sử dụng một chút mưu mẹo. Anh nhìn trộm đề thi từ tập hồ sơ của ông Trung Nghĩa, cha anh.

Sau đó, đem bộ đề tương tự chỉ khác số liệu và giải trong buổi huấn luyện dành cho hai học sinh chuyên toán của mình. Và kết quả đúng như Trung Nghĩa dự đoán, hai học sinh của anh lần lượt đạt giải nhất nhì trong cuộc thi. Tên tuổi thầy Trung Nghĩa lên như diều gặp gió, vượt xa các tên tuổi thầy cô dạy toán vài chục năm thâm niên. Chuyện này tuy không để lại bất cứ chứng cứ gì, nhưng khi phanh phui ra, nhiều người vẫn có thể đặt nghi vấn.

Nếu họ xem lại bài thi của hai đứa, họ sẽ thấy cách đặt vấn đề giải bài từng chút đều giống nhau. Nhưng quan trọng nhất là danh tiếng của anh, đặc biệt là cha anh sẽ bị ảnh hưởng. Ông Trung Dũng cả đời liêm khiết, dù là người nắm chức quyền cao trong ngành, nhưng chưa bao giờ làm chuyện thiên vị cho con mình.

Gã thanh tra kia lại yêu cầu gặp anh, còn nhấn mạnh phải mời cả Thùy Vy. Ban đầu, Trung Nghĩa rất thắc mắc, đàn ông đi bàn chuyện thì dẫn theo phụ nữ làm gì?! Nhưng, gã thanh tra liền giải thích, gã có mang theo vợ, không muốn bên phụ nữ có bạn để đám đàn ông dễ bàn việc.

– Em thay đồ đi… Hôm nay em đi tiếp khách với anh!

Thùy Vy nghe Trung Nghĩa nói, nàng rất ngạc nhiên. Xưa nay anh là người rất kín tiếng, chưa đem vợ đi tiếp khách bao giờ. Ngay cả liên hoan của trường, Trung Nghĩa cũng không mang nàng theo. Đôi khi Thùy Vy đùa vui rằng anh không muốn vợ bé ở trường biết mặt nàng. Vậy mà hôm nay…

– Em phải mặc gì? Khách như thế nào anh? – Thùy Vy hỏi.

– Cái gì lịch sự cũng được mà… À… Có vợ anh bạn nữa. Nên anh nghĩ em ăn mặc đẹp chút cũng không sao!

– Anh sợ vợ mình nhìn không bằng người ta à? – Thùy Vy nheo nheo mắt cười.

– Không, làm gì có…

Thấy anh có vẻ không có tâm trạng đùa vui với mình, Thùy Vy chắt lưỡi quay vào tủ quần áo của mình. Sau vài phút nàng bước ra trước ánh mắt ngạc nhiên của chồng. Thùy Vy như biến thành một người khác. Không còn dáng vẻ thanh lịch giản dị như cô giáo Vy thường ngày. Nàng như lột xác thành một nữ diễn viên điện ảnh chuẩn bị bước lên thảm đỏ.

Cơ thể nàng ôm sát trong bộ váy đen mỏng, óng ánh. Chất vải mềm mại ôm khít, lộ ra những đường nét uốn lượn khêu gợi. Chiếc váy cắt ngắn, phơi bày gần hết cặp đùi thon dài như vẽ. Làn da nàng trắng muốt, phập phồng hai bầu vυ' mơn mởn thanh xuân. Trung Nghĩa nuốt nước bọt, anh cảm thấy mình cũng khó cưỡng lại được sự hấp dẫn của Thùy Vy.

– Được không anh? Hay em thay bộ khác nhé… – Thùy Vy xoay tròn tròn trước mặt anh.

– Không không… Đẹp lắm mà…

Thùy Vy vui vẻ khoát tay anh. Tâm trạng nàng rất vui, từ ngày lấy chồng, những bộ cánh như thế này nàng không có dịp mặc.



Thùy Vy mặt đỏ hây hây nhìn đường phố qua khung kính taxi. Chiếc váy nàng mặc quá ngắn, lại gặp phải băng ghế bị trũng phần nệm. Khi Thùy Vy ngồi xuống, hai chân nàng không thể khép chặt. Khoảng hở giữa hai đùi như dâng lên tầm mắt cho gã lái xe. Nàng còn thấy hắn chỉnh gương chiếu xuống. Nàng còn thấy cuống họng hắn nuốt ừng ực như đang nhai ngấu nghiến phần da thịt mủm mỉm hồng hồng bên trong chiếc qυầи ɭóŧ ren bé xíu. Thùy Vy đành tản lơ như không biết.

Chiếc taxi dừng lại trước một nhà hàng Hoa ở khu Quận 5. Sảnh phía trước thật lớn, trải thảm nhung đỏ hoa văn rồng phượng chói mắt. Hai bên cửa, hai hàng gái PR mặc sườn xám sẻ cao đến gần hông.

– Phòng tiệc ông Bắc ở trên lầu ạ… Mời anh chị đi lối này.

Vợ chồng Thùy Vy được một cô gái hướng dẫn đi lên lầu. Cô ta cũng mặc một chiếc sườn xám, sẻ thật cao. Mỗi bước chân của cô ta phô bày phần lớn da thịt bên trong, làm Trung Nghĩa cũng hơi mất tự nhiên. Anh quay sang nhìn Thùy Vy, lại phát hiện một quan cảnh còn hấp dẫn hơn. Chiếc váy Thùy Vy mặc phần trên chỉ là hai miếng vải rũ quanh cổ, cả phần lưng bỏ trống. Hai bầu vυ' tròn trịa không nịt ngực của nàng rung rinh nhè nhẹ theo nhịp nàng bước. Trung Nghĩa chợt thấy hơi hối hận vì để nàng mặc thế này.

Hai người được dẫn vào một căn phòng trang trí sa hoa, có phần hơn lòe loẹt phô trương quá đáng. Giữa phòng là một cái bàn tròn đá hoa cương chạy chỉ vàng sáng loáng. Hai người, một đàn ông một phụ nữ, đang ngồi trên bàn thấy Trung Nghĩa và Thùy Vy bước vào liền đứng lên chào. Gã Bắc hai mắt sáng lập lòe sửng sốt nhìn chằm chằm Thùy Vy. Ánh mắt hắn không ngăn được lướt sâu vào vùng trũng sâu hoắm thấp thoáng sau làn áo của Thùy Vy. Người phụ nữ bên cạnh gã Bắc chạc gần 40 tuổi, ăn mặc sang trọng nhưng ánh mắt lẳиɠ ɭơ, không hề khách sáo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai của Trung Nghĩa.

– Chào anh… anh là anh Bắc? – Trung Nghĩa bắt tay, ánh mắt hơi dò xét.

– Vâng… Đây là danh thϊếp của tôi. – Gã Bắc thong dong rút túi đưa anh.

– Đây là vợ tôi, Thùy Vy. Cô ấy cũng là giáo viên, dạy trường Hoa Mai. – Trung Nghĩa giới thiệu.

– Chào… Xin chào. – Gã Bắc chào, nhưng lại không nhắc đến chuyện đã gặp Thùy Vy sáng nay.

– Còn đây là Xuân Lan, vợ tôi. – Gã Bắc choàng qua vai người phụ nữ bên cạnh siết mạnh.

– Mời… Mời ngồi thôi.

Xuân Lan dường như rất quen với việc này. Cô ta đon đả mời mọi người ngồi vào bàn. Đến khi gã Bắc huých một cái, cô ta mới ngồi im lại.

Thùy Vy im lặng nảy giờ quan sát. Nàng đã gặp người đàn tên Bắc này ở trường, ngay sáng hôm nay. Gã còn đi chung với một vị to béo, hành vi sàm sỡ thiếu đứng đắn. Thùy Vy còn nhớ đến bàn tay phì nộp của gã nắm tay nành, ghê tởm… Nhưng bây giờ gã dường như cố tình lơ đi chuyện đã gặp mặt nàng. Còn gã to béo tên Tùng kia ở đâu? Còn người phụ nữ bên cạnh, Xuân Lan, tuy ăn mặc sang trọng lại có phong cách xởi lởi kiểu đường phố, không phù hợp với thân phận thanh tra của gã. Hai người tuy cũng có một số hành động thân mật, nhưng không được tự nhiên… Một suy nghĩ mơ hồ, Thùy Vy cảm thấy dường như chuyện này có liên quan đến mình.

Thức ăn được mang lên khá nhanh. Những món hoa cầu kì đặt đầy một bàn. Ngay cả Trung Nghĩa cũng hơi bất ngờ. Lẽ ra anh nên là người mời tiệc, nhưng gã thanh tra lại lo hết mọi chuyện. Trung Nghĩa thầm nghĩ lát nữa ngoài việc gửi phong bì, mình sẽ trả luôn tiền ăn uống tối nay. Nhưng khi một chai rượu sang trọng được mang ra khui tại bàn, Trung Nghĩa đã thấy da đầu mình tê dại. Louis 13, giá thị trường ngót ngét 50 triệu. Mà đó chỉ là giá đại lý, còn uống trong một nhà hàng sang trọng thế này thì giá phải bao nhiêu? Trung Nghĩa thầm nhẩm lại hạn mức thẻ tín dụng của mình.

Thùy Vy cũng nhíu mày. Nàng là người kết thân với giới showbiz, hơn ai hết nàng biết giá trị của một chai rượu như thế. Gã Bắc có liên quan gì đến chồng nàng? Hay là anh đang gặp vấn đề gì nghiêm trọng? Nàng đâu biết rằng chi phí bữa ăn hôm nay tất cả đều dồn lên trường Hoa Mai và đôi vai gầy còm của thầy Kiên Hiệu trưởng.

Những chiếc ly pha lê trong veo với dòng rượu cognac vàng óng lóng lánh dưới ánh đèn. Thức ăn còn y nguyên nhưng chai rượu đã vơi một nửa. Thùy Vy cũng uống thay Trung Nghĩa vài ly, hai gò má trắng mịn lại thêm chút sắc hồng xinh xắn. Thật ra nàng không dễ say. Công việc trước đây của nàng tiếp xúc bia rượu không ít. Cũng từng vài gã đại gia muốn dùng rượu để kéo nàng lên giường, nhưng chưa ai đạt được ước nguyện. Nhưng giờ đây nàng đã bắt đầu nghi ngờ suy đoán trước đây của mình. Gã Bắc không hề nói chuyện gì liên quan đến nàng. Cũng có thể anh và gã có chuyện gì đó riêng, hoàn toàn không liên quan đến gã Tùng béo. Thùy Vy bắt đầu thả lỏng, tâm lý không cần đề phòng làm nàng dễ chịu hơn nhiều.

Những lời khách sáo qua lại cũng đủ, gã Bắc xoa xoa tay vào đề:

– Bây giờ bàn chuyện chính… Thật ra, chuyện thi thố của học sinh…

– Anh Bắc… Khoan đã…

Trung Nghĩa ngắt ngang lời gã. Anh không muốn bàn chuyện này ở đây, ngay trước mặt Thùy Vy. Dù Trung Nghĩa không quan tâm đến vợ gã Bắc, nhưng chuyện xấu hổ này không thể để Thùy Vy biết được.

– Sao vậy? Ở đây có ai đâu? – Gã Bắc ngơ ngác.

– Không phải… Ý em là… có một số chuyện đàn ông bàn với nhau dễ hơn. – Trung Nghĩa nhăn nhó.

– Oh… Ok… Anh hiểu chú.

Bắc khoát vai Xuân Lan, thơm nhẹ lên má cô ta như chứng tỏ gì đó. Gã nói:

– Em đưa Thùy Vy qua phòng bên cạnh trò chuyện đi… Hình như họ có karaoke đó… Hai chị em ca hát cho vui…

– Dạ vâng… Nhưng hai ông ở lại… không được đón em nào vào đây đâu đấy… – Cô ta ỏn ẻn đứng lên.

– Biết rồi… Ha ha… biết rồi mà… – Gã cười ha hả, tiện tay phát vào mông cô ta.

Thùy Vy im lặng nhìn anh, rồi đi ra khỏi phòng. Nàng biết tính Trung Nghĩa sĩ diện, không muốn nàng biết chuyện gì đó hoặc không muốn nàng chứng anh cầu lụy người khác.

Căn phòng karaoke không nằm ngay bên cạnh như gã Bắc nói, mà lại xuống lầu, đi lòng vòng qua mấy bức rèm che chắn kín đáo. Thùy Vy mãi suy nghĩ về chuyện Trung Nghĩa, nàng cứ bước theo Xuân Lan. Hai người đi qua những dãy phòng kín mít, cửa bọc vải nhung cách âm sang trọng. Đến lúc hai người đứng lại trước một gian phòng đóng kín cửa, Thùy Vy chợt nhận ra dường như mình không nhớ rõ đường quay lại căn phòng của chồng mình.

– Đi… Chị em mình vào đây…

– Chị quen chỗ này lắm sao? – Thùy Vy hỏi bâng quơ.

– À không! Chị có đến đây 2 lần rồi. – Xuân Lan nói nhanh. – Cái phòng này là anh Bắc đặt sẵn cho hai gia đình giao lưu văn nghệ.

Thùy Vy theo Xuân Lan đi và gian phòng. Thật rộng. Một bộ sofa chữ U màu đỏ chói chang bao quanh phòng. Gian phòng này có thể chứa đến 40 người. Giữa phòng là một tấm nệm tròn trải khăn phẳng phiu, giống một sàn nhảy mini, Thùy Vy cũng không biết nó dùng làm gì.

– Em ngồi đây… Có list karaoke, muốn ca bài nào chọn đi nghen. – Xuân Lan đứng lên.

– Chị đi đâu vậy?! – Thùy Vy hỏi.

– Chị đi toilet chút… Sẵn gọi nước luôn… Không biết tụi bồi ở đây làm ăn thế nào?

– Nhưng mình ở đây… Anh Nghĩa có biết không?

– Có gì mà lo… Hai ông đó bàn chuyện xong là xuống liền à…

Xuân Lan đi ra ngoài, Thùy Vy hơi thấp thỏm ngồi im lặng. Nàng hơi hối hận vì không đem theo điện thoại bên mình. Chiếc ví nàng cầm theo hôm nay rất phù hợp với chiếc váy, nhưng lại hơi nhỏ để vừa chứa đồ trang điểm và cả chiếc điện thoại. Nhưng Thùy Vy không chờ lâu, năm phút sau, Xuân Lan quay lại với hai ly nước ép trái cây.

– Cái rượu gì vừa đắt mà lại uống cháy cả cổ… Uống nước đi em…

Xuân Lan vừa nói vừa đưa ly nước của mình lên uống một hơi gần cạn. Cô ta bắt đầu chọn bài và hát. Xuân Lan có một giọng hát uyển chuyển điệu đà dân ca Nam Bộ. Làm Thùy Vy cũng thấy dễ chịu. Nàng cầm ly nước trái cây mát lạnh uống liền nửa ly. Cơn mát lạnh xoa dịu men rượu hừng hực trong cơ thể nàng.

– Này… Em hát chút đi chứ? Bắt chị phục vụ miễn phí hoài sao? – Xuân Lan bắt chuyện.

– Chị… Chị hát đi… Em hơi choáng một chút… – Thùy Vy day day hai bên đầu.

– Chắc rượu ngấm vào đấy…

– Nhưng… mới nảy… – Thùy Vy thấy trán mình đã rịn ướt mồ hôi.

– Em nằm xuống đi… Nghỉ ngơi chút… Chị lên gọi Trung Nghĩa nhé…

Thùy Vy nằm thiêm thϊếp, đầu óc nàng đã đỡ choáng váng nhưng cơ thể lại nóng hừng hực như có một lò lửa bên trong. Cảm giác nóng bức lan tỏa khắp các mạch máu làm mặt nàng nóng bừng lên. Ly nước đó… Là ly nước đó… Thùy Vy mơ màng nhận ra nguồn gốc của sự việc. Nàng không phải là người dễ say vì rượu. Chỉ có ly nước trái cây của Xuân Lan mang lại mới có vấn đề… Cô ta hãm hại nàng để làm gì?

Cô ta muốn gì chứ? Anh ơi, anh đến cứu em… Thùy Vy mơ màng đờ đẫn. Cơn nóng lại muốn bao lấy cả trí óc nàng. Tim nàng đang bốc cháy… Tay nàng quờ quạng kéo phanh hai vạt áo váy, hai bầu vυ' trắng mịn căng tròn không che đậy… Cơn nóng tiếp tục làm cơ thể nàng ray rức… Nàng vô thức vò nắn hai bầu vυ' mình như tìm kiếm sự giải thoát dễ chịu.

Đột nhiên cánh cửa bật mở. Xuân Lan đi vào phía sau là một gã đàn ông to béo ục ịch. Nếu Thùy Vy còn tỉnh táo liền nhận ra vẻ mặt béo nọng đáng ghét nàng đã gặp vào buổi sáng. Gã đúng là Tùng, Trưởng đoàn thanh tra trường Hoa Mai. Hai mắt hắn sáng rực, cổ họng thèm thuồng nuốt xuống từng ngụm. Trước mặt hắn, Thùy Vy gần như lõα ɭồ, vặn vẹo mê man. Hai bầu vυ' mơn mởn đã đỏ ửng ray rứt, váy vén quá đùi lộ ra chiếc qυầи ɭóŧ ren nhỏ xíu. Hạ thể hắn cứng lên, độn một khối nho nhỏ dưới đũng quần.

– Anh Tùng… Anh thưởng cho em như thế nào đây?! Con bé này đẹp như vậy mà… Em chăn đào bao nhiêu năm còn chưa thấy con nào ngon như vậy nha… – Xuân Lan ư ử, cố tình bắt chước âm thanh đang phát ra từ miệng Thùy Vy.

– Đây… – Gã Tùng rút vội một cọc năm trăm nghìn mới cóng dúi vào tay Xuân Lan.

– Cảm ơn anh.

– Này. – Gã gọi giật lại. – Xuất hóa đơn như anh dặn và cộng luôn khoản tiền này vào… Ok?

– Dạ… Ok anh.

– Mà thằng chồng con bé có hỏi… thì em nói thế nào? – Ả nhét tiền vào ví, hỏi tiếp.

– Thì bảo nó đau đầu, đón taxi về rồi… Có vậy mà cũng hỏi… Đi ra mau.

– Dạ… Chúc anh vui vẻ nha.

Xuân Lan vừa khuất sau cánh cửa. Gã Tùng béo liền cởϊ áσ, cởϊ qυầи, bộ dạng gấp đến không chịu nổi. Thân hình gã béo đến mức cái bụng chảy xuống muốn che luôn cái quần sịp bên dưới. Hai cặp đùi to bè căng mỡ, da đầy những vết rạn nứt như bà bầu tháng chín. Hai cánh tay gã bệu mỡ thừa chảy thỏng như hai bọng dái lạc đà.

Ban sáng, gặp mặt Thùy Vy, gã đã mê mẩn hình bóng của nàng. Gã là người đã lên kế hoạch tất cả mọi chuyện cho Bắc, từ việc tìm kiếm lỗ hổng uy hϊếp Trung Nghĩa, đến việc thuê ả má mì đóng giả vợ Bắc để tạo lòng tin… Thậm chí gã cũng nhờ người mua thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ cường độ cao để thoải mái tận hưởng thân thể Thùy Vy mà không bị nàng chống trả.

Loại thuốc này, khi uống vào sẽ gặp ảo giác và ham muốn tìиɧ ɖu͙© cùng một lúc… Nạn nhân ngày hôm sau không nhớ lại bất cứ chuyện gì. Vài năm trước đây, một thiếu gia Hongkong đã bị bắt vì phát tán video quan hệ tìиɧ ɖu͙© với hàng loạt người mẫu diễn viên. Tất cả nạn nhân của hắn đã bị chuốc cùng một loại thuốc mà Thùy Vy đã uống. Nhưng để cho chắc, gã cần một bùa hộ mệnh, một bằng chứng để uy hϊếp nàng. Gã rút điện thoại, bật chế độ quay video, dựng lên hàng ghế đối diện. Biết đâu, dùng cái này, gã còn có thể uy hϊếp để chơi nàng thêm vài lần sau này.

Gã bước đến cạnh Thùy Vy, hơi thở đã hổn hển gấp gáp. Dù có sự chuẩn bị về tâm lý, nhưng giờ phút này gã vẫn sốc đến muốn xịt máu mũi. Cô giáo Thùy Vy điềm đạm kín đáo mới ban sáng, giờ lại rêи ɾỉ vặn vẹo trước mắt gã. Cơ thể nàng gần như lõα ɭồ, áo váy đã kéo dồn lên tới eo. Giữa cặp đùi thon dài trắng muốt là một chiếc qυầи ɭóŧ ren mỏng manh.

Gã thấy cả vùng mu thần tiên hồng hào phơn phớt lông tơ. Gã nuốt nước miếng, tay run run gỡ chiếc nút váy sau cổ Thùy Vy. Mảnh vải đen rũ xuống, bầu vυ' căng tròn trắng muốt và hai bông hoa đỏ hồng xinh đẹp của Thùy Vy phơi bày trước mắt gã. Gã kềm nén, không vội vã. Gã tiếp tục kéo tuột chiếc váy đen xuống. Cơ thể Thùy Vy chỉ còn che đậy bởi một mảnh tam giác bé nhỏ. Gã luồn tay dưới lưng nàng, bế xốc cả người nàng lên. Đi vài bước, đặt nàng xuống tấm nệm tròn đã đặt sẵn giữa phòng.