Nhóm năm đứa vừa nắm tay vừa bàn tán ra vẻ rất phấn khích. Khi chúng bước vào lớp, bầu không khí có vẻ hơi lạ.
“Happy Birthday to you… Happy Birthday to you…”
Giọng hát êm ái của Thùy Vy bắt nhịp, cả lớp hát theo. Một bạn nam bưng trên tay cái bánh kem thật lớn, cắm đầy nến bước đến Ngọc Nhi. Con bé lúng túng và vẻ bất ngờ hiện rõ trên mặt. Đôi mắt con bé đỏ hoe nhìn quanh các bạn, lại nhìn Thùy Vy.
– Không… Tôi không cần những thứ này…
Đột nhiên, con Nhi hét lên, nước mắt rơi lả chả. Trong ánh mắt ngơ ngác của mọi người, con bé quay đầu chạy ra khỏi lớp.
– Nhi… Nhi…
Tuấn, Trung và Tình vừa gọi vừa chạy theo. Chỉ có Ngạo Thiên nhìn thật sâu vào đôi mắt sững sờ của Thùy Vy, khẽ gật gật rồi lao theo bốn đứa kia. Thùy Vy bần thần ngơ ngác. Nàng tìm hiểu lý lịch học sinh nên biết hôm nay là sinh nhật của con Nhi. Định dành cho con bé một chút bất ngờ, nhưng mọi việc lại diễn ra như vậy. Thùy Vy chỉ biết giao cho con Linh cắt bánh chia cho các bạn, rồi quay lại với bài giảng.
Chiều hôm đó, học sinh đã về hết. Thùy Vy đang lặng lẽ thu dọn sách vở thì Ngạo Thiên bước vào:
– Nhi muốn cảm ơn… Cô. – Hắn nói giọng trầm trầm.
– Nhưng… cô… – Thùy Vy không hiểu sao nàng hơn lúng túng xưng hô như vậy với Ngạo Thiên.
– Tôi đã làm con bé không vui sao?
Ngạo Thiên ngồi dựa lên cái bàn ngay dãy đầu. Hắn đặt điếu thuốc lên môi, bật lửa, kéo một hơi sâu.
– Cha mẹ con Nhi ly dị vì mẹ nó nɠɵạı ŧìиɧ… Nó ở với cha từ nhỏ… – Ngạo Thiên không nhìn Thùy Vy, ánh mắt lại mông lung ngoài cửa sổ.
– Ngày con Nhi sinh nhật mười ba tuổi… Nó xin cha về bên mẹ mừng sinh nhật… Nhưng mẹ nó không về như đã hứa… Để nó bị cha dượng hãʍ Ꮒϊếp cả đêm. Từ đó đến giờ nó không tổ chức sinh nhật nữa… Sinh nhật là ngày nó muốn quên.
Thùy Vy thấy lòng mình chua xót, một cảm giác thương tâm như gặm nhấm linh hồn nàng. Tay nàng nắm chặt, thật chặt, đôi môi mấp máy nhưng không thốt lên được lời nào.
– Con bé đang ở đâu? – Thùy Vy thì thào.
– Ở nhà riêng của tôi… Chúng tôi đêm nay sẽ liên hoan… không phải sinh nhật ai hết… Không phụ huynh, không thầy cô… Chỉ bạn bè liên hoan ăn uống và vui chơi… Cô tham gia được chứ?
Thùy Vy hơi bất ngờ trước lời mời của Ngạo Thiên. Hắn hỏi mời một cách rất hời hợt, thậm chí ánh mắt vẫn cứ lởn vởn đâu đâu, cứ như nàng chỉ lắc đầu hắn liền xoay người đi thẳng. Đã nói không phụ huynh, không thầy cô, nhưng Ngạo Thiên lại mời nàng… Vậy nàng là gì với chúng? Bạn ư? Nhưng…
– Tôi hứa sẽ không ép buộc cô làm bất cứ điều gì? Không thuốc mê… Không thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ… Không chuốc rượu… Cô yên tâm.
Thùy Vy trợn tròn hai mắt nhìn chằm vào khuôn mặt đẹp trai nhưng ngang bướng của Ngạo Thiên. Hắn nói ra hoàn loạt những điều mà nàng không dám nghĩ có thể xảy ra giữa mối quan hệ cô giáo và học sinh. Vừa rồi, Thùy Vy có hơi chút e ngại về chồng nàng, hoàn toàn chưa nghĩ sâu xa như Ngạo Thiên vừa nói.
– Vậy được! Mấy giờ? Cho tôi địa chỉ!
… Bạn đang đọc truyện sεメ tại web: https://truyentv.net/
Thùy Vy bước xuống taxi. Nàng mặc một chiếc váy trắng kín đáo chỉ để hở hai cánh tay trắng nuột, váy dài ngang đầu gối, không hở hang nhưng cũng đủ để người đối diện nhìn mãi không rời. Trước mặt Thùy Vy là một căn biệt thự sang trọng nằm tại Quận 7. Nơi này cũng là ước mơ chưa thành sự thật của hai vợ chồng Thùy Vy. Tuy bên ngoài so sánh với phần lớn giáo viên trong trường Hoa Mai, Thùy Vy thuộc tầng lớp khá giả.
Cứ nhìn trang phục sành điệu, những chiếc túi xách hàng hiệu nàng thay đổi hàng ngày ai cũng nghĩ đến điều này. Nhưng nếu đem những thứ đó ra so sánh với cơ ngơi to lớn này, thật cứ như chuyện trẻ nít so với người lớn. Ngay cả biệt thự của Huyền Như, mà Thùy Vy ra vào thường xuyên cũng có vẻ nhỏ bé khiêm tốn hơn nhiều. Cha mẹ của Ngạo Thiên chắc phải rất giàu có mới mua một nơi như thế này chỉ dành riêng hắn ở.
Thùy Vy bấm chuông cửa, không hề để ý từ xa có một người đàn ông ngồi trên xe máy đang quan sát mình. Chỉ cần nàng quay đầu liền nhận ra đó là Trung Nghĩa, chồng nàng. Hai phút sau, một cái gương mặt quen thuộc thò ra, cười tít mắt.
– Em chào cô. – Bé Tình vừa mở cửa, vừa thân thiết khoát tay Thùy Vy.
– Em tới lâu chưa? – Thùy Vy nhận ra con bé vẫn mặc đồ hồi sáng.
– Dạ, sáng giờ em ở đây… – Buột miệng, bé Tình lè lưỡi, thật đáng yêu.
Bước qua bức tường rào cao 6 mét, Thùy Vy như lạc vào một thế giới khác. Bên trong hoa cỏ khắp nơi, được chăm chút kỹ càng tỉ mỉ. Lối đi giữa lót đá xanh, thậm chí nàng không tìm được một chiếc lá khô vung vãi. Thùy Vy có cảm giác như bước vào nơi ở của một cụ già nghỉ hưu, cả ngày không làm gì chỉ chăm chút cây cối. Khoảng vườn này dù không phải chính tay Ngạo Thiên chăm sóc, nhưng là chủ nhân, nếu hắn không quan tâm thì cũng không ngăn nắp chỉnh chu được như thế. Trước mặt hai người là một quần thể hồ bơi nhỏ lớn nối liền nhau như bao quanh căn biệt thự. Dòng nước xanh trong vắt, dù tán cây rủ quanh nhưng lại không có chiếc lá nào rơi vào hồ.
– Ngạo Thiên ở đây một mình à? – Thùy Vy hỏi.
– Dạ… Ảnh ở một mình… còn có một số người làm thì ở khu sau… – Bé Tình vừa trả lời nàng, hai chân liến thoắng đạp lên những viên đá xanh như đang chơi lò cò.
Thùy Vy càng khẳng định suy nghĩ của mình. Ngạo Thiên đúng là không giống bên ngoài, lưu manh hư hỏng bất cần đời, bên trong lại là một ông cụ non muốn sống điền viên.
Trước mặt xuất hiện một cây cầu bằng đá cong như cầu vồng, chỉ rộng hai tấc không tay vịnh bắt qua thẳm cỏ xanh rì bên kia… Thùy Vy chưa hiểu ra điều gì thì bé Tình chợt bước nhanh mấy chạy vù sang. Thật hay chơi vậy? Thùy Vy trợn tròn mắt.
– Oh… Em xin lỗi… – Bé Tình quay lại, áy náy. – Cô rẽ trái một chút có lối đi lớn hơn… Tại em quen nên hay chạy tắt như vậy…
– Cô đừng qua… Để em quay lại đưa cô đi lối kia.
– Không… Em ở đó… Để cô sang. – Thùy Vy mím môi.
Nàng đến đây để hòa nhập và tìm hiểu nhóm 5 đứa. Chút khó khăn này có là gì? Nàng tin mình có thể vượt qua. Nhìn cây cầu đá dài 4 mét trước mặt Thùy Vy mím môi nín thở bước qua.
– Ấy… Cô phải đi chân không chứ!?
Tiếng bé Tình vừa dứt, giầy cao gót của Thùy Vy liền trượt một đường. Cả thân hình nàng chao đảo… ngã xuống.
‘Tùm’.
– Cô… Cô có sao không?
Bé Tình rối lên. Con bé ngồi xuống mép hồ bơi, đưa tay níu lấy Thùy Vy đã ướt sũng như chuột. Cả đám học sinh đang ngồi trong nhà nghe tiếng hét của bé Tình liền chạy ra. Cả đám há hốc nhìn gương mặt đỏ bừng, ướt sũng của cô giáo Vy. Thùy Vy hối hận muốn chết… Nàng không nên tự bon chen làm khổ mình như vậy. Chỉ bốc đồng một chút lại lâm vào hoàn cảnh khó xử như thế.
Tuấn Trung nắm tay nàng kéo lên. Chiếc váy trắng của nàng bình thường kín đáo, nhưng sũng nước là dính sát da thịt trong veo. Chiếc áσ ɭóŧ ren đen của nàng cũng rõ mồn một, cả chiếc qυầи ɭóŧ hồng nhỏ xíu cũng ẩn ẩn mờ mờ. Thùy Vy bối rối đến muốn chui ngay xuống đất, nàng khoanh tay trước ngực, không dám nhìn ba thằng con trai còn ngơ ngẩn nhìn mình.
– Con bé này… – Ngạo Thiên cốc đầu bé Tình trách cứ.
– Em… Em… – Con bé xoa xoa đầu phân bua.
– Không sao em, không phải lỗi con bé… Tại cô ham vui… Thôi, để cô về nhà… Có khi bữa khác lại gặp nhau… – Mặt Thùy Vy nóng bừng vì ngượng.
– Ai lại để cô ướt như vậy… Về đến nhà bệnh đó. – Bé Nhi xen vào.
– Nhưng…
– Không sao… Đồ ướt cô thay ra… Sẽ có người giặt sấy, 30 phút là xong… – Bé Nhi khoát tay Thùy Vy đi vào nhà.
Thùy Vy đứng lóng ngóng trong căn phòng tắm. Nàng đang khoát trên mình chiếc khăn choàng tắm trắng tinh. Nhưng nàng phân vân không dám bước ra ngoài, vì bên trong nàng không mặc gì cả. Cảm giác đối diện với đám học trò trong tình trạng thế này, thật không còn gì ngượng ngùng hơn. Nhưng đã đến bước này, thì chỉ có tiếp tục thôi. Thùy Vy túm chặt hạ vạt áo choàng, siết dây thắt thật chặt, bước ra ngoài. Thùy Vy bước ra vườn, nơi có đặt một cái bàn kính tròn, nơi sẽ đã bày biện đủ các món ăn và vài chai rượu. Nàng ngạc nhiên nhận ra, cả năm đứa ngồi trên bàn đều khoát áo choàng tắm như mình.
– Mấy em… – Thùy Vy ngơ ngác.
– Ý kiến của em… – Bé Tình giơ tay bộ dạng như học sinh đang trong lớp. – Em thuyết phục mọi người làm như vậy để… cô tự nhiên hơn.
– Hi hi…
Thùy Vy ngồi xuống cái ghế trống đối diện Ngạo Thiên. Nàng không quên kéo vạt áo che kín cặp đùi trống trải của mình.