“Phù công tử, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.” Lúc này, sắc mặt hoàng thượng mới tốt lên một chút, Hoàng thượng ưa sĩ diện, nhưng những lời nói lúc nãy của Phù Lâm đã khiến ông ta mất hết mặt mũi.
“Cung thỉnh Hoàng thượng.” Phù Lâm cúi đầu, vô cảm nói, khi Hoàng thượng đi rồi, Phù Lâm mới ngẩng đầu ngắm sao trời, đôi mắt tựa như lưu ly lộ ra chút nghi hoặc.
Đến quân giáng thế, thiên mệnh sở quy!
Đây là mệnh gì, sao hắn ta nhìn không hiểu?
Khi Hoàng thượng vừa ra khỏi Tường Hòa điện, lần nữa hạ lệnh với thái giám bên cạnh, muốn hắn thanh tẩy người trong hậu cung một lần nữa, tuyệt đối không được để gián điệp xuất hiện bên cạnh ông ta.
Khốn kiếp, đường đường là đế vương một nước nhưng bên cạnh toàn là gián điệp, ông ta cũng quá ấm ức rồi, may mà lúc ông ta và Phù Lâm nói chuyện không có người ngoài, bằng không thì để lộ tin tức tuyết sẽ ngừng rơi vào giờ Tỵ canh ba ngày mai, lễ tế trời của ông ta sẽ thành trò cười của cả thiên hạ.
“Nô tài tuân mệnh.” Toàn thân đại thái giám phát lạnh, hắn biết mùa Đông năm nay là một đại họa đối với Đông Lăng, bất luận là trong thành hay ngoài thành, xác chết đều chất thành núi.
“Hoàng thượng, thống lĩnh Cấm vệ quân cầu kiến.” Hoàng thượng vừa bước vào thư phòng, tiểu thái giám đã đến bẩm báo.
“Truyền!” Hoàng thượng biết rõ có liên quan đến thích khách, ông ta muốn nhìn thử, rốt cuộc là kẻ nào mà có thể vươn tay dài như vậy, dám thách thức uy quyền của đế vương!
“Mạt…” Thống lĩnh Cấm vệ quân chưa kịp nói, Hoàng thượng đã sốt ruột ngắt lời: “Nói thẳng kết quả, thích khách đang ở đâu?”
“Là mạt tướng vô năng, đã để cho thích khách chạy thoát.” Thống lĩnh Cấm vệ quân vừa nói xong liền cúi đầu xuống, trời đang rất lạnh nhưng mồ hôi lại cứ thi nhau chảy xuống.
“Thích khách chạy thoát? Vậy trẫm nuôi đám phế vật các ngươi làm gì? Nhiều người như vậy nhưng không thể bắt nổi một tên thích khách.” Hoàng thượng bất mãn, bất mãn một cách sâu sắc, nếu Hoàng thượng bất mãn, chức Thống lĩnh cấm vệ quân này cũng đừng mong làm nữa.
Tim của hắn đập thình thịch, nếu Hoàng thượng không vui, sẽ không cách chức đơn giản như thế, chuyện này rơi vào đầu lúc này, hắn cũng không quản nhiều được nữa, nhắm mắt nói: “Hoàng thượng, mạt tướng vô năng không bắt được thích khách, nhưng thấy được diện mạo mơ hồ của hắn.”
“Là kẻ nào? Nói.” Biết thân phận của thích khách, còn hơn là không biết gì, sắc mặt Hoàng thượng hơi dịu lại.
Tuy Cấm vệ quân không quá chắc chắn, nhưng dùng ngữ khí kiên định nói: “Bẩm Hoàng thượng, tổng cộng có ba thích khách, lần lượt là Nam Lăng Cẩm Phàm, Tây Lăng Thiên Lâm và một hắc y nhân diện, nếu mạt tướng không nhớ lầm, người đó giống với cao thủ quật khởi trong giang hồ gần đây, Lam Cửu Khánh.”
Tử đạo hữu bất tử bần đạo, Thống lĩnh cấm vệ quân nhanh chóng bán đứng ba người bọn họ, dù ba người này có phải hay không, hắn cũng mặc kệ, chỉ cần hắn thấy đúng là được rồi.
“Nam Lăng, Tây Lăng, quả nhiên có bản lĩnh, đúng là không phí công giả ngốc nửa năm nay.” Hoàng thượng cười lạnh, ông ta vốn cho rằng người đó là Cửu đệ, không ngờ sau khi Cửu đệ bị nhốt một lần, lá gan cũng nhỏ đi rồi.
Về phần Lam Cửu Khánh, chỉ là một người trong giang hồ, căn bản không đáng để Hoàng thượng để mắt đến. Tên Lam Cửu Khánh kia mười phần là có quan hệ với Tây Lăng và Nam Lăng, Hoàng thượng biết thân phận của thích khách.
Trong lòng cũng an tâm hơn đôi chút, ông ta nhìn thoáng qua Thống lĩnh cấm vệ quân đang quỳ trên đất, thầm nghĩ người này còn dùng được nên quyết định tha cho hắn một lần: “Trẫm biết rồi, lui xuống đi.”
“Tạ Hoàng thượng không trị tội, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Thống lĩnh cấm vệ quân nhặt về một cái mạng, nhanh chóng đi ra ngoài.
Hắn vừa đi, sắc mặt Hoàng thượng liền trầm xuống, nói với thái giám bên cạnh: “Truyền ý chỉ của trẫm, hoãn đại hôn của Thuần thân vương và Dao Hân công chúa lại.”
Hoàng thượng cho Tây Lăng và Nam Lăng một bài học, để bọn họ biết cái gì gọi là an phận!
“Hoàng thượng…” Đại thái giám trợn mắt, kinh ngạc nhìn.
Đại hôn giữa Thuần thân vương và Dao Hân công chúa không thể chậm trễ, nếu hoãn lại, cái bụng của Dao Hân công chúa sẽ không giấu được, tuy nói là hoàng thất Tây Lăng mất mặt, nhưng Đông Lăng cũng không khá hơn là bao.
“Ừ?”
Hoàng thượng bất mãn ừ một tiếng, nhìn hắn bằng một ánh mắt muốn gϊếŧ người, đại thái giám lúc này bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, ‘cạch’ một tiếng liền quỳ rạng trên đất, liên tục xin tha.
Cạch cạch cạch… Đầu như không phải của chính mình, dốc sức dập đầu trên nền đất, trên đất rất nhanh đã tích tụ thành một vũng máu, đại thái giám dường như không biết đau, mà Hoàng thượng cũng không bảo hắn dừng lại.
Hoàng thượng như bị thành tâm của đại thái giám làm cho cảm động, thiếu kiên nhẫn, phất phất tay nói: “Đứng lên đi, trẫm biết ngươi có ý gì.”