Phượng Khương Trần không nghĩ rằng người của Cung Huyền Tiêu tới tìm nàng để ôn chuyện cũ.
Tuy rằng nàng và Cung Huyền Tiêu có mối quan hệ sâu xa, nhưng mối thù giữa họ còn lớn hơn.
Đã động đến công chúa bảo bối của Cung Huyền Tiêu thì cho dù nàng có quan hệ thân quen với Cung Huyền Tiêu đi chăng nữa thì cũng vô dụng.
Sau khi biết được danh tính của người tới, Phượng Khương Trần đã bắt đầu đề phòng đối phương, thậm chí còn lặng lẽ đưa tay lên, một khi đối phương có hành động gì, nàng sẽ lập tức ra tay.
“Báo thù? Sống chết của Huyên Phi có liên quan gì đến ta đâu? Nếu ta muốn báo thù thật, làm sao có thể đến đây một mình được… Phượng cô nương nghĩ nhiều quá rồi.”
Huyên Minh Kỳ nhìn Phượng Khương Trần một cái thật sâu, thấy Phượng Khương Trần bất mãn, liền im lặng thu lại ánh nhìn.
Trước sau gì cũng có cơ hội, hiện tại không thể nóng lòng được, tránh làm nàng sợ hãi.
“Vậy vì sao Huyên công tử lại đến đây?” Không báo thù, chẳng lẽ thật sự đến tìm nàng để ôn chuyện cũ?
“Vì nàng, ta vì nàng mà đến.” Người giang hồ nói chuyện không thích vòng vo, nếu không phải lo dọa cho Phượng Khương Trần sợ, Huyên Minh Kỳ đã sớm nói rồi.
“Vì ta? Ta có cái gì đáng để thiếu cung chủ không màng tuyết lớn từ Cung Huyền Tiêu tới tận đây?”
Phượng Khương Trần đột nhiên cảm thấy khối ngọc bội trong tay thật khó cầm.
Huyên Minh Kỳ này nhất định là một rắc rối lớn, Phượng Khương Trần có một loại xúc động muốn đuổi người ra khỏi nhà.
Nàng hối hận khi gặp người này rồi.
“Đương nhiên là đáng giá, Phượng cô nương, nàng có biết khối ngọc bội này không?” Huyên Minh Kỳ chỉ vào khối ngọc bội mà Phượng Khương Trần đang cầm trên tay, đó là khối ngọc bội của hắn.
“Biết.” Nếu không biết, nàng sẽ không gặp đối phương, phải biết rằng đối phương ngay cả tên cũng không thèm báo, chỉ mang mỗi khối ngọc này tới cửa.
“Trong tay nàng cũng có một khối ngọc giống y hệt như thế này, đúng không?”
“Đúng! Nhưng đó là của mẫu thân ta.” Phượng Khương Trần hơi ngả người về phía sau, đây là tư thế của nàng mỗi khi đề phòng đối phương.
Đối phương quá nguy hiểm, tốt hơn hết là nên giữ khoảng cách giữa hai người.
“Vậy thì đúng rồi, ngọc bội đó là lúc trước ta tặng cho dì Mạt.” Ánh mắt Huyên Minh Kỳ sáng rực
Vừa nhắc tới “dì Mạt”, Phượng Khương Trần liền nhìn thấy sự kích động trong mắt hắn.
Phượng Khương Trần mơ hồ đoán được “dì Mạt” trong miệng Huyên Minh Kỳ là ai, nhưng vẫn hỏi lại: “Dì Mạt?”
Không phải chứ, Huyên Minh Kỳ này thân thiết đến mức có thể gọi mẫu thân là dì, vậy khối ngọc bội này…
Phượng Khương Trần cúi đầu nhìn thoáng qua khối ngọc bội, thầm nghĩ bây giờ ném nó còn kịp không?
- Dì Mạt chính là mẫu thân nàng. Lúc nhỏ ta thường gọi bà là dì Mạt.
- Khối ngọc bội trên tay nàng tên là ngọc Phu thê, gồm hai miếng ngọc bội giống hệt nhau, một lớn một nhỏ tạo thành.
- Ngọc này tách ra thì là hai khối, ghép vào thì sẽ biến thành một khối ngọc! Nếu không tin ngươi có thể mang khối ngọc trong tay ra xem thử.
“Không thể nào.” Phượng Khương Trần kiểm tra lại, khối ngọc trong tay nàng hoàn toàn không có khe hở, sao có thể ghép lại với nhau được.
“Nếu Phượng cô nương không tin, có thể thử xem.” Huyên Minh Kỳ không lo lắng chút nào, khi hắn còn nhỏ đã thường xuyên cầm hai khối ngọc này chơi trên tay, chúng có thể ghép lại với nhau hay không, hắn là người rõ ràng nhất.
Phượng Khương Trần nghe vậy liền sai người làm lập tức đem khối ngọc của mẫu thân nàng đến: “Hai khối ngọc này đã hoàn chỉnh rồi, sao có thể ghép lại với nhau được?”
Phượng Khương Trần nhìn kỹ lại một lần nữa nhưng cũng không hiểu được hai khối ngọc riêng biệt này làm thế nào có thể hợp lại với nhau được.
“Phượng cô nương, nàng chồng hai khối ngọc lên nhau rồi nắm trong lòng bàn tay là được.”
Phượng Khương Trần làm theo lời Huyên Minh Kỳ nói, kết quả…
“Cạch…”
Phượng Khương Trần càng thêm hoảng sợ, cho rằng mình đè nát ngọc bội, vội vàng buông tay ra, lại thấy…
Hai khối ngọc đã hợp lại thành một.
“Việc này sao có thể xảy ra?” Nàng chỉ biết vàng hợp lại ngọc, chưa từng nghe về chuyện ngọc hợp lại ngọc.
“Không có gì không thể xảy ra, đây là ngọc phu thê, đương nhiên có thể hợp lại thành một.” Lời nói của Huyên Minh Kỳ còn mang theo một hàm ý khác, hắn tin Phượng Khương Trần có thể hiểu được, nhưng hết lần này đến lần khác…
Được rồi, Phượng Khương Trần đã hiểu, nhưng nàng không muốn hiểu. Chỉ một tên Vân Hải đã khiến cho Cửu Hoàng thúc nói muốn dẫn binh đánh đổ Vân thành san bằng Vân gia.
Bây giờ lại xuất hiện một nam nhân cầm theo ngọc phu thê tìm đến tận nhà, nếu Cửu Hoàng thúc biết được sẽ hận không thể tự tay bóp chết hắn.
“Khụ khụ… Nếu nói như vậy, thiếu cung chủ là bằng hữu của mẫu thân ta, nếu đã là bằng hữu của mẫu thân, người đâu…”
Phượng Khương Trần giả ngốc, định trước tiên sắp xếp cho người này xong rồi mặc kệ hắn nhưng chút tâm tư này của nàng không qua khỏi ánh mắt của Huyên Minh Kỳ.