“Ừ, đi xuống đi. Mời Đồng Giác và Đồng Dao đến gặp ta.” Từ vương phủ trở về khoa trương như vậy, lại không tham gia cuộc tỷ thí hôm nay, Phượng Khương Trần không cần nghĩ cũng biết, bên ngoài chắc chắn là đang náo nhiệt dữ dội lắm đây.
Bây giờ thì nàng có mắt như mù, không có Đồng Giác và Đồng Dao, bên ngoài xảy ra chuyện gì, nàng cũng không biết một chút nào, cho nên mới nói người bên cạnh rất quan trọng, đó là đôi mắt của nàng.
“Vâng.” Xuân Hạ Thu Đông không có một chút khó chịu nào, cung kính đi ra ngoài cửa, dẫn nha hoàn nhị đẳng, tam đẳng ở bên ngoài đi, Đồng Giác và Đồng Dao cũng xuất hiện ngay đầu tiên.
Đối với năng lực chấp hành của Xuân Hạ Thu Đông, Phượng Khương Trần tỏ vẻ rất hài lòng, nhưng nàng vui vẻ thì Đồng Giác và Đồng Dao lo lắng. Cửu Hoàng thúc đưa một số lượng lớn hạ nhân này đến, thể hiện rõ là dùng để loại bỏ những người đến từ Vương gia các nàng ta, thay thế vị trí các nàng ta trong Vương gia thành hạ nhân.
Còn có trận chiến ngày hôm nay, cũng là đang triệu tập thông báo với thế nhân, Phượng Khương Trần là người của Cửu Hoàng thúc, những người khác, bao gồm đại công tử Vương gia cũng không được có ý đồ với nàng.
Đồng Giác và Đồng Dao toàn tâm nhận Phượng Khương Trần làm chủ, nhưng trong lòng nhiều hay ít cũng sẽ thiên về phía Vương Cẩm Lăng, chỉ là bọn họ không dám biểu hiện ra ngoài.
“Tiểu thư.” Đồng Giác và Đồng Dao cung kính trước sau như một, không dám biểu hiện lo âu và đố kị trong lòng ra.
Quyết định của chủ tử, các nàng ta chỉ có thể chấp nhận không thể hoài nghi, bên cạnh chủ tử xuất hiện nhiều hạ nhân hơn, các nàng ta cũng chỉ có thể chấp nhận, không thể gạt bỏ, bọn họ phải suy nghĩ vì chủ tử, người có thể sử dụng được dưới quyền chủ tử càng nhiều càng tốt.
Phượng Khương Trần biết sự lo lắng của Đồng Giác và Đồng Dao, nhưng một câu an ủi cũng không nói, nàng không thể vĩnh viễn chỉ dùng hai người Đồng Giác và Đồng Dao, bọn họ nhất định phải hiểu và chấp nhận, bất kể có bằng lòng hay không.
“Nói về chuyện xảy ra hôm nay một chút.” Phượng Khương Trần một tay đỡ lấy đầu, tư thế này cũng không đoan trang, nhưng ai dám nói nàng nửa câu không phải.
Đồng Giác và Đồng Dao biết Phượng Khương Trần muốn nói gì, lập tức nói từng sự việc Phượng Khương Trần muốn nói ra: “Tiểu thư, Cửu vương phủ phái người đưa “người” trở lại, một canh giờ sau lại phái người đón “người” quay về, “người” một đêm không về, người bên ngoài đều biết, tối hôm qua người ở lại Cửu vương phủ.”
“Người” đó mọi người đều biết là chỉ hình bóng kia do Cửu Vương phủ an bài.
“Tiếp tục đi…” Ánh mắt Phượng Khương Trần bình tĩnh, thoáng qua một sự lạnh lùng.
Nàng qua đêm ở Cửu Vương phủ, thanh danh này… Đoán chừng là mất rồi, không dễ dàng gì kéo lại thanh danh, lại ngã vào đáy vực.
Ở thời đại này, nữ tử có thể bất tài, nhưng nhất định phải giữ mình trong sạch.
Đồng Giác và Đồng Dao thấy Phượng Khương Trần không tức giận, tiếp tục nói: “Hôm nay tiểu thư người và Tô Quán phải tỷ thí lễ nghi ở hoàng cung, Hoàng hậu và mệnh phụ sành ăn sớm đã đợi ở trong cung, nhưng tiểu thư người chậm trễ không đến. Nghe nói khi đó Hoàng hậu vô cùng bất mãn, khi đang chuẩn bị phái người đi tìm tiểu thư, Thái tử cầm lệnh bài của Cửu Hoàng thúc vào cung, truyền đạt lời của Cửu Hoàng thúc.” Nói đến đây, Đồng Giác và Đồng Dao dừng một chút, mặt lộ ra vẻ khó xử.
“Chuyện gì, nói…” Phượng Khương Trần ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cuộn trào sóng lớn mãnh liệt, Cửu Hoàng thúc đây là chê nàng vẫn chưa đủ phách lối, cố ý gây thêm phiền phức cho nàng, lại có thể trong lúc tỷ thí mới để Thái tử vào cung.
“Khụ khụ… Thái tử thuật lại, Cửu Hoàng thúc nói đêm qua tiểu thư người mệt mỏi rồi, hôm nay không rời giường nổi, nhận thua trận tỷ thí lễ nghi.” Sau khi Đồng Giác và Đồng Dao nói xong, lập tức cúi đầu, cả khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Ầm…
Mặt của Phượng Khương Trần cũng đỏ bừng trong nháy mắt, lời này, sao nghe kỳ quái như vậy chứ?