Sau đó, bọn họ nghĩ đến khoảng thời gian trước, có một vị Ngự Sử tố cáo Cửu Hoàng thúc và cháu gái gian da^ʍ với nhau, mọi người cảm thấy mình đã biết được chân tướng rồi.
Nhưng Phượng Khương Trần không hề biết những điều này, dưới sự hộ tống của nghi thức thân vương, Phượng Khương Trần đã bình an thuận lợi đi thẳng đến tiểu viện phía tây.
Mọi người trong tiểu viện ở phía tây đã sớm nhận được tin tức, Đồng Dao và Đồng Giác dẫn đầu đám hạ nhân, hộ vệ cùng trải mười dặm hồng trang để nghênh đón Phượng Khương Trần.
Tất nhiên, người mà bọn họ nghênh đón không phải Phượng Khương Trần mà là nghi thức này, nó quá khoa trương, Phượng Khương Trần hiểu điều này. Khi cỗ kiệu dừng lại, Phượng Khương Trần giơ tay ra hiệu cho mọi người đứng lên, được những mỹ tỳ của Cửu Vương phủ đỡ lấy, nhẹ nhàng đi vào phủ.
Trong chốc lát, bỗng nhiên, Phượng Khương Trần đã nghĩ rằng nàng là một vị phu nhân lớn lên trong chốn cung đình chứ không phải là một cô nương mồ côi đang vất vả sống sót qua ngày.
“Cô nương, để nô tỳ hầu hạ người thay quần áo.” Những mỹ tỳ này của Cửu Vương phủ rất thức thời, chỉ để lại bốn đại nha hoàn, còn lại những nha hoàn nhị đẳng hay những tiểu nha hoàn đều im lặng đứng ngoài cửa. Nếu như không có những tiếng thở yếu ớt truyền đến từ bên ngoài, Phượng Khương Trần còn tưởng rằng những người này không tồn tại.
Trút đi những thứ nặng nề trên người, Phượng Khương Trần thở phào nhẹ nhõm, sau khi thay y phục đơn giản ở nhà, Phượng Khương Trần phất tay, đuổi người: “Các ngươi có thể quay về Vương phủ phục mệnh rồi.”
Tứ đại mỹ tỳ đều đồng loạt quỳ xuống, không biết từ đâu lấy ra một cái hộp, hai tay dâng lên trước mặt Phượng Khương Trần: “Cô nương, Cửu Hoàng thúc đã xem như mười tám người nô tỳ là của cô nương.
Đây là khế ước bán mình của bọn nô tỳ.”
Phượng Khương Trần hơi sửng sốt một chút, rất nhanh sau đó đã kịp hoàn hồn lại, nàng đưa tay ra cầm lấy hộp gỗ, khi mở ra, quả nhiên có mười tám cái khế ước bán mình: “Cửu Hoàng thúc đưa các ngươi cho ta sao?”
Vẻ mặt của Phượng Khương Trần có chút cứng ngắc, cuối cùng thì Cửu Hoàng thúc có ý gì chứ, bố trí người đến bên cạnh nàng, có cần phải rõ ràng vậy không?
Dường như bốn đại nha hoàn biết Phượng Khương Trần đang nghĩ gì, một nha hoàn mặc áo xanh cẩn thận quan sát sắc mặt của Phượng Khương Trần, sau khi chắc chắn rằng Phượng Khương Trần không tức giận thì mới nói: “Tất cả đều theo như lời của cô nương. Từ nay về sau, nô tỳ chính là người của cô nương, muốn đánh muốn phạt đều do cô nương định đoạt, nô tỳ không còn bất cứ quan hệ nào với Cửu Vương phủ nữa. Nô tỳ nhận định cô nương chính là chủ tử của mình, nếu như có hai lòng thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống, chết không được tử tế.”
Có một nha hoàn mặc áo ánh lên tiếng, ba nha hoàn còn lại cũng lần lượt thề thốt, Phượng Khương Trần cũng không ngăn cản để cho đối phương đứng dậy. Đợi sau khi bốn nha hoàn nói lời thề xong, Phượng Khương Trần chậm rãi nói: “Các ngươi chỉ trung thành với một mình ta, cho dù ta muốn các ngươi gϊếŧ người phóng hỏa, các ngươi cũng sẽ không nói hai lời sao?”
“Đúng vậy.” Bốn nha hoàn đáp lại mà không có chút do dự nào. Lòng trung thành với chủ tử là thứ mà các nàng được giáo dục từ khi còn nhỏ.
“Thật không? Cho dù là Cửu Hoàng thúc cũng không ngoại lệ sao?” Phượng Khương Trần cười như không cười nói, nàng không hiểu tại sao Cửu Hoàng thúc lại đưa cho mình một lượng người lớn như thế nhưng nàng biết rõ rằng mình không thể từ chối được.
Hơn nữa nàng cũng không định từ chối, đợi đến khi Phượng phủ xây dựng xong, quý phủ của nàng cũng cần có người, hiện tại Cửu Hoàng thúc tặng người cũng rất đúng lúc.
Bốn nha hoàn đều ngẩn người ra, sắc mặt tái nhợt, sau một lúc do dự bọn họ mới gật đầu một cách nặng nề: “Chủ tử có lệnh, không dám không tuân theo.”
“Tốt lắm, hãy nhớ kỹ lời các ngươi nói hôm nay. Nếu có một ngày, ta phát hiện ra các ngươi dám phản chủ, ta sẽ cho các ngươi sống không bằng chết. Tương tự, nếu các ngươi hết lòng hầu hạ, ta cũng sẽ không đối xử tệ bạc với các ngươi.” Phượng Khương Trần hài lòng gật đầu, tất nhiên nếu cứ như vậy mà dễ dàng tin tưởng bọn họ thì sẽ không phải là Phượng Khương Trần nàng.