“Dao Hân công chúa?” Từ chuyện xảy ra tối hôm qua, Phượng Khương Trần vẫn nghĩ Cửu hoàng thúc sẽ ra tay với Tô Quán, dù sao chuyện Tô Quán làm phiền Cửu hoàng thúc, cá nhân ai cũng biết.
“Thế nào? Bất ngờ không? Bổn vương chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi, thủ đoạn này tuy cũ nhưng vẫn hữu dụng.” Cửu hoàng thúc xoay người đi xuống dưới đài: “Muốn đi xem náo nhiệt thì bước nhanh một chút.”
“Ăn miếng trả miếng?” Phượng Khương Trần bước ba bước theo hai bước: “Lúc trước, ta tỉnh lại ở vùng ngoại ô hẻo lánh vào ngày đại hôn là do bút tích của Dao Hân công chúa?”
Tuy rằng nàng đã sớm đoán được nhưng sau khi nghe Cửu hoàng thúc khẳng định lại vẫn vô cảm thấy vô khϊếp sợ.
“Nếu không phải thì ngươi cho là ai có thể dùng biện pháp hèn hạ đến như vậy với ngươi? Nếu hoàng hậu không muốn Đông Lăng Tử Lăng cưới ngươi thì sẽ không làm chuyện như vậy, người mất mặt không chỉ có một mình ngươi.” Cửu hoàng thúc dừng bước, xoay người lại nói: “Chẳng phải ngươi đã sớm đoán được rồi sao?”
Nếu không phải đã sớm đoán được thì tại sao lại ép Đông Lăng Tử Lăng bảo đảm cho nàng.
“Đã đoán được rồi nhưng không quá chắc chắn, nàng ta là công chúa Tây Lăng, ta vẫn cho rằng nàng ta đến Đông Lăng cũng bất tiện.” Cho dù đến được Đông Lăng cũng không làm những việc tầm thường tốn thời gian như vậy, Phượng Khương Trần nghĩ rằng bản thân chỉ là người bình thường, sao lại có thể làm cho nhiều nhân vật lớn như vậy nhớ thương.
“Ngươi quá coi thường nàng ta rồi, đi thôi. Thật hiếm khi tụ hợp được nhiều người như vậy, hôm nay vở diễn này không xướng thì không phải là đã phụ lòng tốt của bổn vương rồi sao.” Cửu hoàng thúc giẫm lên bọt nước, nghiêm chỉnh từ tốn bước đi, nếu như tất cả chuyện này không phải do Cửu hoàng thúc an bài, Phượng Khương Trần chắc chắn sẽ cho rằng nam nhân này vô tội.
lời thỏa đáng, Tây Lăng công chúa của chúng ta không phải người dễ bị bắt nạt đến vậy.”
Tây Lăng Thiên Lâm vô cùng tức giận, một nam nhân không tốt, không quyền không thế, chỉ là vị Thuần Vu quận vương được Hoàng đế cưng chiều, nam nhân như vậy không xứng với Dao Hân.
Tây Lăng Thiên Lâm mất hứng, Thái tử cũng không vui vẻ gì, tính tình hắn tốt là bởi vì cơ thể hắn không chịu được quá nhiều đả kích, nhưng hắn cũng không phải là quả hồng mềm mà dễ bị người ta làm khó dễ.
“Lâm thái tử, ngươi nói sự thật xảy ra trước mặt, nhưng bổn cung nhìn thấy sự thật là Dao Hân công chúa tự chui vào phòng của Thuần Vu quận vương, đừng quên đây là bổn cung, Lăng Vương và Thuần Vu quận vương ở trong sân, ngươi nói Dao Hân công chúa bị người ta hại, bổn cung muốn hỏi Dao Hân công chúa nửa đêm không ngủ chạy tới viện này là có ý gì?” Thanh âm của thái tử không lớn nhưng ăn nói mạnh mẽ, nhất là câu cuối cùng càng nói nhắm thẳng vào Tây Lăng Dao Hân bụng dạ khó lường.
“Ngươi có ý gì?” Hai mắt Tây Lăng Thiên Lâm đỏ ngầu, dáng vẻ như muốn ăn thịt người, Dao Hân là muội muội của hắn, cho dù hắn có bất mãn với Dao Hân cũng không để cho người khác bắt nạt.
Hoàng thất Tây Lăng không thể để mất thể diện như vậy được.
“Bổn cung có ý gì cũng không quan trọng, quan trọng là…Dao Hân công chúa, ngươi có ý gì? Đừng quên ở bên cạnh gian phòng của Thuần Vu quận vương là Lăng Vương, cả thiên hạ này đều biết chuyện Dao Hân công chúa ái mộ Lăng Vương.” Thái tử nói xong câu này, cười như không cười nhìn về phía Đông Lăng Tử Lăng: “Thất đệ, bổn cung nói thế có sai ở đâu không?”
Về chuyện của Tây Lăng Dao Hân và Đông Lăng Tử Lăng, hoàng thất hai nước đều biết rõ, mặc dù không có người nào đứng ra ngăn cản nhưng cũng không có vui mừng tán thành.