Chương 34 END
Hạ Minh không rõ vì sao lại tổ chức ra buổi gặp mặt này.Một đám từng nhóm nam nữ từng học cùng đứng ăn tiệc với nhau, người quen và người không quen khách sáo với nhau, tiếng âm nhạc ầm ĩ không ngừng đấm vào tai. Chỉ là họp lớp cao trung, cũng không phải mọi người trở về thời cao trung, có gì hay mà nháo loạn?
Có thời gian và sức lực này, y thà rằng đi xã giao thêm mấy vị khách, nói chuyện phiếm bàn làm ăn.
Oán giận lại oán giận, y vẫn ngồi trong hội trường, chán chết tìm ly rượu nho.
Vì sao ư?
Bởi vì Tề Hàm muốn tham gia.
Đúng là kì lạ.
Rõ ràng người nói một thì không có hai là y, người trăm theo vạn thuận là Tề Hàm, vì sao chỉ cần một ánh mắt một động tác của Tề Hàm, y lại ngoan ngoãn làm theo?
Rốt cuộc người bị ăn sạch là ai?
Hạ Minh càng nghĩ càng phiền muộn, hồi tưởng nụ cười của Tề Hàm trước khi ra ngoài, tâm tình tốt hơn một chút.
Cũng đúng, chuyện hồi cao trung vẫn là khúc mắc của Tề Hàm, hiện giờ hắn chủ động đưa ra yêu cầu tham gia họp lớp, chứng minh khúc mắc này đã dần được hóa giải rồi đi?
Chỉ cần Tề Hàm hài lòng, hoạt động nhàm chán hơn y cũng chịu được.
Đương nhiên, nếu như không có nhiều người vây quanh Tề Hàm là tốt nhất.
Hình tượng của Tề Hàm bây giờ khác trước rất nhiều, nhã nhặn tuấn tú lại cởi mở phóng khoáng, cho dù đến đâu nhân duyên cũng không tệ, ngay cả trường hợp này cũng không ngoại lệ. Từ lúc bọn họ vào đến giờ, không ít người tìm đến hắn trò chuyện, nhất là nữ nhân cạnh hắn... Này này, chỉ là bạn học cũ mà thôi, không cần cười vui vẻ vậy chứ?
Hạ Minh nhìn đồng hồ đeo tay một chút, hai người đã nói chuyện mười phút rồi, trong lòng khó chịu vô cùng, đang muốn ra chém chết người, lại có người vỗ vai.
Quay lại, chính là Tần Quân Thiên khiến y đau đầu không ngớt.
"Kết quả hai người vẫn tới?"
"Hừ."
"Là Tề Hàm quyết định tham gia?"
Hạ Minh vẫn lầm bầm, dùng vẻ mặt u ám biểu thị sự bất mãn của y.
Tần Quân Thiên nhịn không được cười rộ lên, vung vẩy ảnh chụp trong tay, nói: "Có người mang ảnh chụp tốt nghiệp cao trung đến, không ít người nói bị mất, ồn ào muốn in lại, cậu có muốn không?"
"Nhàm chán."
Hạ Minh đương nhiên không có hứng thú, ánh mắt vẫn liếc qua tấm ảnh, mất một lúc, mới tìm thấy Tề Hàm đứng ở một góc -- vóc dáng hắn khi đó không cao, lại đeo kính, bộ dạng kém hơn bây giờ rất nhiều, thực sự không hấp dẫn.
Hơn nữa nhiều người đứng chung một chỗ chụp ảnh tốt nghiệp như vậy, chỉ có mình hắn không tập trung, ánh mắt nhìn sang nơi khác.
Hạ Minh theo đường nhìn của hắn nhìn lại, cuối cùng tìm được mình thời cao trung.
Kiêu ngạo, không để ai vào mắt, nhưng mình vẫn được Tề Hàm im lặng yêu say đắm.
... Tên ngu ngốc này!
Lòng Hạ Minh nhảy lên, không nói rõ được là cái mùi vị gì, bên tai nghe thấy tiếng cười của Tần Quân Thiên: "Oa, cậu lúc cao trung đã rất đẹp trai, thảo nào mê hoặc nhiều người như vậy."
Hạ Minh xua tay, thuận miệng nói: "In thêm hộ tôi."
"Hử? Không thể nào , tự kỷ như vậy?"
Hạ Minh lười giải thích với hắn, chỉ đặt chén rượu xuống, đi nhanh đến chỗ Tề Hàm cách đó không xa.
Tề Hàm còn đang cùng nữ nhân kia nói chuyện, trên mặt duy trì nụ cười lễ phép.
"Hiện giờ cậu đang làm ở Lợi Uy? Nghe nói công ty này rất khó vào."
"Tàm tạm."
"Haizz, thực là đáng tiếc, lúc ở cao trung không được thấy tiềm lực của cậu nhỉ?"
"Quá khen."
"Cậu thực sự còn chưa kết hôn?"
"Ừ", Tề Hàm gật đầu, quay sang nhìn Hạ Minh, ánh mắt trở nên dịu dàng, nói, "Nhưng mình có người bên cạnh suốt cả đời."
Hạ Minh nghe vậy, không kiềm chế được, tiến đến kéo tay Tề Hàm, nói: "Xin lỗi, mình muốn nói với người này mấy câu."
"A? Nhưng..."
Hạ Minh hoàn toàn không để ý tới kháng nghị của nữ nhân kia, kéo Tề Hàm ra khỏi phòng khách.
Lối nhỏ bên ngoài đèn hơi tối một chút, Hạ Minh bước nhanh hơn, đến đầu cầu thang mới dừng lại.
"Thế nào?" Tề Hàm có chút khó hiểu, hỏi, "Có việc gì nói với em?"
Hạ Minh không lên tiếng, chỉ áp Tề Hàm vào vách tường, cúi đầu hôn.
"Ưʍ..." Tề Hàm lập tức giãy dụa, nói, "Sẽ có người đi qua."
"Không cần hắn quan tâm."
Âm thanh của Hạ Minh vừa trầm vừa khàn, một tay chống tường, một tay đè vai Tề Hàm, vô cùng chăm chú hôn, môi lưỡi dây dưa cùng một chỗ.
"Ư..."
Trong hành lang mờ tối phát ra âm thanh ám muội.
Hạ Minh cảm thấy thân thể nóng lên, đến khi hai người không thở nổi, mới chịu buông tha một chút. Nhưng vẫn ôm Tề Hàm trong lòng, hôn lên đầu hắn.
Tề Hàm ngứa không chịu được, hỏi: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn hôn em."
Tề Hàm dở khóc dở cười: "Hạ tiên sinh, xin hỏi năm nay ngài bao nhiêu tuổi rồi? Làm ơn chú ý một chút, đây là nơi công cộng."
Hạ Minh híp mắt lại, không biết giải thích tâm tình lúc này thế nào, chỉ nắm tay Tề Hàm lên, nhẹ nhàng đặt lên ngực mình.
Thình thịch.
Tim y đập nhanh như vậy, là vì người phía trước.
Tề Hàm dường như cảm thấy tình cảm dịu dàng trong đáy mắt y, chủ động hôn mặt y.
Hạ Minh nhân cơ hội ôm người càng chặt, nói: "Họp lớp quá tẻ nhạt, không bằng chúng ta về nhà trước đi?"
"Sao sớm vậy?"
"Lúc về nhà..." Hạ Minh ghé sát vào lỗ tai hắn, giọng nói khàn khàn, "Còn rất nhiều việc phải làm, đảm bảo em sẽ không ngủ quá sớm."
Mặt Tề Hàm đỏ bừng lên, nhưng cũng không cự tuyệt.
Hạ Minh xoa xoa tóc Tề Hàm, từ từ buông tay, ra ngoài trước.
"Đi thôi."
"Có cần bảo với Tần tiên sinh một chút?"
"Không cần..."
Hạ Minh cao to, bước chân đặc biệt nhanh, không lâu đã tới cửa phòng ăn. Đột nhiên quay đầu lại, nhìn Tề Hàm, vươn tay về phía hắn.
Tề Hàm đầu tiên là giật mình, sau đó là mỉm cười, bước nhanh đuổi theo Hạ Minh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay kia.
Hoàn