Người Bên Gối (Chẩm Biên Nhân)

Chương 33

Chương 33
Tề Hàm á khẩu không nói được gì.

Hạ Minh tự cảm thấy chưa giải thích đủ, lại thêm một câu: "Lần trước hắn xen vào việc của người khác giới thiệu bạn trai cho em, chính là ví dụ tốt nhất."

Nói cả buổi, căn bản vẫn là y đang ghen.



Tề Hàm thật không biết nên khóc hay cười, một lát sau mới nói: "Lần sau mời Tần tiên sinh đến nhà ăn cơm đi."

"Vì sao?"

"Nửa năm này Tần tiên sinh giúp đỡ em không ít, ngay cả một câu cảm tạ cũng chưa nói, chẳng nhẽ tự nhiên trốn tránh người ta? Hơn nữa..." Hắn chậm rãi tựa vào vai Hạ Minh, nói, "Nếu như hắn không nói, em sẽ không biết anh bị tai nạn ô tô, càng không có chuyện chạy đến bệnh viện tìm anh."

Đương nhiên, cũng không có chuyện bọn họ bên nhau như bây giờ.

Hạ Minh hừ hừ hai tiếng, cũng không biết là ý gì.

Tề Hàm chỉ xem là y đáp ứng rồi, mấy ngày sau, quả nhiên mời Tần Quân Thiên đến nhà.

Bởi vì Tề Hàm tự tay xuống bếp, cho nên cũng không chuẩn bị gì phong phú, chỉ như bữa cơm nhà. Tần Quân Thiên mang theo một chai rượu đến, ba người lấy ra uống, vừa ăn vừa nói cười.

Hạ Minh vẫn ít lời, bây giờ cũng không nói chuyện nhiều, ngược lại Tần Quân Thiên và Tề Hàm trò chuyện hăng say, hai người không chỉ có cùng hứng thú, mà cũng có nhiều quan điểm cùng nhất trí, khiến cho Hạ Minh bị ghẻ lạnh ở một bên.

Hạ Minh không cảm thấy thích thú cho lắm, nghĩ thầm quả nhiên không nên để hai người kia gặp mặt.

Bữa ăn này phải sau hơn một tiếng đồng hồ mới kết thúc, lúc Tề Hàm đứng dậy dọn bát, Tần Quân Thiên nháy nháy với Hạ Minh, cười nói: "Tay nghề của Tề tiên sinh không tệ nha."

"Ừm." Cho dù mùi vị ra sao, chí ít rất hợp khẩu vị của y.

"Hắn mỗi ngày đều nấu ăn cho cậu nhỉ? Trăm theo vạn thuận như vậy, cậu đúng là có phúc khí."

Hạ Minh khẽ động khóe miệng, nở nụ cười hiếm có, đang ngẫm nghĩ, lại thấy Tề Hàm gõ tường, dựa vào bản cửa nói: "Hạ thiếu gia, bát trong bếp đang chờ anh kài."

"Để anh đi rửa." Hạ Minh gật đầu, vô cùng tự nhiên xắn tay áo lên, đi vào bếp.

Đến lúc Tề Hàm ngồi xuống bên bàn, trong bếp đã ào ào tiếng xả nước.

Tần Quân Thiên nhướn mày, hỏi: "Hạ Minh biết rửa bát?"

"Sau khi huấn luyện vài lần, rửa rất sạch sẽ."

"Đúng là không thể tin nổi, trước đây y suốt ngày chỉ ăn ngoài, cũng nhất quyết không vào phòng bếp."

Tề Hàm cười không nói gì.

Tần Quân Thiên nhìn hắn vài lần, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bàn, nói: "Lúc này cậu đã thắng."

"Tần tiên sinh hình như rất thích cá cược."

"Đáng tiếc vận may quá ít, mỗi lần đều thua bởi cậu."

Tề Hàm châm trà cho hắn, mỉm cười nói: "Cũng có thể do anh chọn sai đối thủ."

"Không sai , " Tần Quân Thiên gật gật đầu, cũng cười rộ lên, "Bởi vì lo lắng sự xuất hiện của tôi sẽ khiến Hạ Minh dao động, lại cố ý để y biết bí mật của cậu, thật đúng là một trận cược lớn."

Tay cầm cốc của Tề Hàm run lên, lập tức dùng tay kia đè lại, không đổi sắc nói: "Trên đời này không có bí mật vĩnh viễn."

"Nhưng nếu cậu thua cuộc thì sao? Nếu như Hạ Minh thực sự không muốn nhìn thấy cậu nữa, cậu định làm gì? Lại đổi một thân phân để tiếp cận y?"

Tề Hàm cười cười, nói: "Tôi không phải gián điệp."

Tuy nói như vậy, nhưng không phủ nhận cách nói của Tần Quân Thiên.

Ánh mắt hắn quá kiên định, quá cố chấp, hiển nhiên có thể vì Hạ Minh quyết chí tiến lên.

Tần Quân Thiên nhìn thẳng vào mắt hắn một hồi, thở dài nói: "Tôi thua bởi cậu, không phải vì thủ đoạn chưa đủ tàn nhãn, tâm cơ chưa đủ sâu, mà là thua cậu thương y như vậy."

Tề Hàm mở miệng muốn nói lại thôi, vừa lúc Hạ Minh rửa bát xong đi tới, hai người bọn họ lại như chưa có gì xảy ra chuyển đề tài, không nhắc tới chuyện này nữa.

Ba người lại nói chuyện phiếm một lúc, Tần Quân Thiên thấy không còn sớm, liền đứng dậy chào tạm biệt. Nhưng lúc vừa tới cửa, lại đột nhiên quay đầu lại, nói: " Đúng rồi, tháng sau họp lớp cao trung, các cậu có tham gia không?"

Mi mắt Hạ Minh nhảy nhảy, lập tức nhìn vẻ mặt Tề Hàm, sau đó trừng mắt với Tần Quân Thiên, nói: "Nhiều năm không họp lại, sao giờ tự nhiên lại bày trò hội họp? Người tổ chức không phải là cậu đấy chứ?"

"Đúng vậy."

Tần Quân Thiên cười tủm tỉm trả lời, sau đó phất phất tay, bước ra cửa.

"Tên này có phải muốn nhằm vào anh không?" Hạ Minh cảm thấy đau đầu, chỉ nghĩ ngợi một chút, lại nói với Tề Hàm, "Cái loại hội họp buồn chán này, chúng ta không đi cũng chẳng sao."

Y và Tề Hàm tuy rằng làm hòa một thời gian, nhưng không ai nhắc lại chuyện trước đây, những thứ này qua lại... có thể đã thành cái gai trong lòng hai người, nhưng bọn họ đều ăn ý coi như không tồn tại.

Tề Hàm ít khi phản đối ý kiến của Hạ Minh, lúc này chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.

Bọn họ vẫn như bình thường xem TV trong phòng, chưa đến mười giờ đã lên giường đi ngủ. Kết quả Hạ Minh nửa đêm tỉnh dậy, phát hiện Tề Hàm không ngủ bên cạnh, mà đang ôm tay ngồi đầu giường, đờ ra nhìn ánh trăng người cửa sổ.

Tư thế này của hắn vô cùng quen mắt.

Trước đây sau mỗi lần hoan ái, đều lộ ra vẻ mặt u buồn này, chỉ thiếu là không có điếu thuốc trong tay.

Hạ Minh ngồi dậy ôm hắn, cọ cọ vào tai hắn, hoi: "Sao không ngủ được?"

"Có thể do không quen cấm thuốc, có chút mất ngủ."

"Em nghiện thuốc nặng đến vậy sao?"

Tề Hàm suy nghĩ một chút, nói: "Bởi vì thuốc lá là một thứ vô cùng tốt. Nếu anh cảm thấy khó chịu, có thể dùng nó mê hoặc mình."

Dứt lời, quay đầu đối diện với Hạ Minh, đáy mắt có ánh sáng lướt qua, nhẹ giọng hỏi: "Em hiện giờ... cuối cùng đã có được anh rồi sao?"

Hạ Minh giật mình, mãi đến lúc này mới hiểu, điều thật sự khiến hắn bất an là gì.

Vì vậy vươn qua hôn lên môi hắn, nói: "Tạm thời mà thôi, nếu như em lười biếng không đặt anh vào lòng, sẽ sớm phải hối hận thôi."

Nghe vậy, Tề Hàm cúi đầu nở nụ cười: "Vậy chẳng phải em phải chạy theo anh cả đời sao?"

"Đúng thế." Hạ Minh hào hứng đáp lại, âm thanh dịu dàng không gì sánh nổi, đôi môi xoẹt qua khuôn mặt Tề Hàm, "Nhưng, anh sẽ quay đầu lại."

Là ánh trăng thật đẹp, ngay vẻ mặt y cũng trở nên động lòng người, nói: "Cho dù em ở đâu, anh cũng nhất định quay đầu lại, con mắt của anh... chỉ chăm chú nhìn em."