Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 347 + 348

Chương 347: Kế hoạch

Phùng Thành Thư cúi đầu ngẫm nghĩ trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Anh, "Trần tiểu thư, có thể giải thích vì sao thời gian lại bị quay ngược trước không?"

Hạ Nhạc Thiên cũng lộ ra vẻ mặt thắc mắc nhìn về phía Bùi Anh, giống như những chuyện này hoàn toàn không liên quan đến hắn.

Bùi Anh không dấu vết nhìn thoáng qua Hạ Nhạc Thiên, lập tức phối hợp cúi đầu, bẻ bẻ ngón tay: "Thật sự xin lỗi, có lẽ tôi đã ấn sai nút."

"Trần tiểu thư, lần trước cô đã đồng ý với chúng tôi sẽ không tái phạm nữa." Phùng Thành Thư xanh mặt, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, không muốn hoàn toàn lật mặt với Hạ Nhạc Thiên ngay lúc này.

Bùi Anh còn chưa nói chuyện thì Hạ Nhạc Thiên đã cướp lời: "Chuyện này ngay cả tôi cũng không thể tiếp tục bao che cho Trần Anh, tôi thấy không bằng như vậy, để Trần Anh và Từ Thiên Ninh trao đổi vị trí đi."

Từ Thiên Ninh nháy mắt cứng đờ, ngay sau đó lập tức lắc đầu: "Tôi không thể, tôi --"

"Vậy thì để Phùng Thành Thư đi, nhưng nếu vậy thì không ai có thể mở khóa tủ." Hạ Nhạc Thiên nói.

Bùi Anh nhìn Hạ Nhạc Thiên, hơi hiểu ra được ý đồ của cậu.

Hạ Nhạc Thiên muốn điều chuyển Từ Thiên Ninh ra khỏi phòng chứa xác!

Tuy nàng không rõ nguyên nhân tại sao, nhưng nàng biết mình cần phải phối hợp với Hạ Nhạc Thiên.

Bùi Anh giả vờ khó xử, nói: "Không thì... cứ để tôi tiếp tục phụ trách đốt cháy thi thể đi, lần này tôi......" Nàng ngập ngừng, "Nhất định sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa."

Không cái con khỉ.

Từ Thiên Ninh và Phùng Thành Thư không hẹn mà cùng suy nghĩ người chơi nữ này lần sau vẫn có thể tái phạm sai lầm.

"Tôi thật sự không hiểu, sao cô có thể liên tục phạm sai lầm kiểu này như vậy." Phùng Thành Thư nhíu mày: "Sớm tìm ra đường sống đối với chúng ta mà nói không phải là chuyện tốt sao?"

Bùi Anh nói: "Tôi biết, chỉ là tôi khẩn trương quá."

Phùng Thành Thư còn lâu mới tin những lời này.

Nhưng hành vi này của đối phương lại khiến Phùng Thành Thư có chút lo lắng không rõ, nghi ngờ người này đã phát hiện ra tin tức gì đó rất quan trọng.

Cho nên mới liên tục rút ngắn thời gian quay ngược.

Hoặc là...... Đối phương chỉ đơn giản là không vừa mắt mình, muốn mượn cách này tiêu hao số lần quay ngược để gϊếŧ chết mình.

Nhưng khả năng này không cao lắm.

Vì người muốn gϊếŧ mình nhất hẳn là Từ Thiên Ninh mới đúng.

Nhưng mặc kệ thế nào, hắn đều phải ngăn cản Trần Anh phí phạm cơ hội quay ngược thời gian.

Cho nên, Từ Thiên Ninh trở thành người chơi duy nhất có thể nhận nhiệm vụ đốt cháy thi thể.

Hắn tin tưởng Từ Thiên Ninh biết nên làm như thế nào, bởi vì, mạng sống của mọi người đều thắt chặt bên nhau.

Quan trọng hơn là, hắn có biện pháp lôi kéo Từ Thiên Ninh.

"Tôi đồng ý với anh Lý, để Từ Thiên Ninh đi đi." Phùng Thành Thư mở miệng nói.

Từ Thiên Ninh không ngờ Phùng Thành Thư lại đồng ý, nhưng sau đó hắn cũng hiểu rõ nguyên nhân.

Bởi vì với tình hình trước mắt, mình thật sự là sự lựa chọn duy nhất, Phùng Thành Thư không có lựa chọn nào khác.

Nhưng vấn đề là --

Hắn cần phải ở lại phòng chứa xác, đảm bảo nhiệm vụ có thể tiến hành thuận lợi.

"Anh không muốn?" Phùng Thành Thư dùng ánh mắt uy hϊếp đánh giá Từ Thiên Ninh.

Từ Thiên Ninh tái mặt, cũng không biết là chột dạ hay là gì khác, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mịn, vội vàng xua tay: "Không phải không muốn, chỉ là, tôi sợ tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ này, ai cũng biết tôi còn nhát gan hơn cả Trần tiểu thư mà."

Phùng Thành Thư nghe vậy lập tức quay sang Hạ Nhạc Thiên: "Ngay cả chút tác dụng cuối cùng hắn cũng không có, anh vẫn muốn ngăn cản tôi gϊếŧ hắn sao?"

Từ Thiên Ninh hốt hoảng trợn tròn mắt, không ngờ Phùng Thành Thư vẫn còn nung nấu ý định gϊếŧ mình!

Hắn sợ hãi nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, đem hi vọng cuối cùng gửi gắm lên người Hạ Nhạc Thiên.

Hạ Nhạc Thiên nhún vai: "Tôi đồng ý với quan điểm của anh."

*

Chương 348: khẩn trương

Từ Thiên Ninh chỉ cảm thấy đầu mình ong lên một tiếng, chút hy vọng cuối cùng cũng bị Hạ Nhạc Thiên dập tắt, cả người rét run như rớt vào hố băng.

Ánh mắt lạnh nhạt của ba người chơi giống như dao nhỏ đâm vào da hắn.

Phùng Thành Thư đã lấy vũ khí từ Không Gian Bao Vây ra, sát ý cuộn trào trong mắt.

Từ Thiên Ninh run lẩy bẩy, không thể không khuất phục, vội vàng mở miệng: "Tôi, tôi đồng ý, tôi đồng ý."

Hắn loạng choạng nấp sau lưng Hạ Nhạc Thiên, "Tôi đồng ý đi lò đốt cháy."

Phùng Thành Thư không cam lòng dừng lại, "Hắn ta sao có thể làm tốt chuyện này."

"Tôi có thể!" Từ Thiên Ninh vội vàng hô lên: "Tôi bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."

Hắn sợ Hạ Nhạc Thiên không đồng ý, đành nhìn Bùi Anh xin giúp đỡ: "Trần tiểu thư, cô giúp tôi đi, giúp tôi với."

Bùi Anh lộ ra vẻ mặt thương hại, nói với Hạ Nhạc Thiên: "Chúng ta đều cùng một đội, nếu hắn không hoàn thành nhiệm vụ, người chết không chỉ có ba chúng ta, sao chúng ta không thử tin tưởng hắn?"

Hạ Nhạc Thiên gật gật đầu: "Vậy cũng được."

Giọng điệu có chút miễn cưỡng, nhưng Từ Thiên Ninh lại giống như nghe được tiếng trời, từ địa ngục bay lên thiên đường, cảm động đến rơi nước mắt: "Cảm ơn, cảm ơn anh Lý, cũng cảm ơn Trần tiểu thư."

"Phùng Tam, Từ Thiên Ninh đã đồng ý rồi, tôi thấy anh cũng nên buông vũ khí đi." Hạ Nhạc Thiên lại nhìn về phía Phùng Thành Thư, khép hờ đôi mắt.

Phùng Thành Thư bỏ vũ khí vào Không Gian Bao Vây một cách không cam tâm, nói: "Chỉ có mười cơ hội, nếu anh không thể giúp tôi tìm ra đường sống, đến lúc đó cả anh tôi cũng sẽ không nể mặt."

Hắn hung tợn trừng mắt Từ Thiên Ninh, hiển nhiên vẫn ấp ủ ý định gϊếŧ chết hắn.

Nhưng Từ Thiên Ninh thở ra một hơi, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, nguy hiểm tạm thời giải quyết.

"Từ Thiên Ninh, anh ngồi lại đi." Hạ Nhạc Thiên nhìn mọi người, "Giờ chúng ta thương lượng nên mở cửa tủ nào đã."

Từ Thiên Ninh nghe được lời này, trái tim vốn đang thả lỏng lại co chặt lại, ngồi xuống điên cuồng động não.

Làm sao bây giờ...

Làm sao bây giờ!?

Hắn phải làm như thế nào, mới có thể bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ đây?

*****