Ở trong đầu mọi người, đều vì Lãnh Tiểu Dã mà cảm thấy tiếc, thì khóe môi Hoàng Phủ Diệu Dương lại chậm rãi cong lên.
Thú vị, thật thú vị!
Quả nhiên không uổng công hắn tìm cô suốt ba tháng, tiểu nha đầu này, là sủng vật khó thuần phục a.
Xem ra, ở trên biển ít nhất một tuần này, hắn sẽ không chán cô.
Hoàng Phủ Diệu Dương đi tới, ngồi đối diện cô.
“Bữa sáng.”
Quản gia cùng trợ lý đồng thời hướng hắn hành lễ, rồi rời đi.
Một lát sau, người chuyên phụ trách ẩm thực nâng khay bạc đi tới, đem hai phần bữa sáng đặt trước mặt hai người.
Lãnh Tiểu Dã không khách khí, rũ khăn ăn ra, cầm dao nĩa lên bắt đầu ăn.
Một bên ăn, một bên nhìn dao trong tay.
Loại dao này có chút dày nặng, có thể phù hợp với động tác nhanh, hẳn là cũng có thể, nhưng mà khả năng chỉ tương đối đau.
Nhưng mà, hợp ý cô.
Cô vừa ăn vừa xem dao, Hoàng Phủ Diệu Dương vừa ăn vừa xem cô.
“Em bao nhiêu tuổi?”
Cái cô nhóc này, nhìn mặt thật non, chính là giữa mày cô đã hiện lên vẻ cơ trí rồi, hình như là trưởng thành hơn so với tuổi.
Lãnh Tiểu Dã nâng mặt lên, không đáp mà hỏi lại: “Anh bao nhiêu tuổi?”
Hoàng Phủ Diệu Dương giật mình, đã có rất nhiều người không có hỏi hắn vấn đề này.
Hắn nghĩ nghĩ, mới trả lời.
“Hai ba tuổi.”
Lãnh Tiểu Dã gật gật đầu: “Đáng tiếc.”
Hoàng Phủ Diệu Dương nhướng mày: “Đáng tiếc?”
Lãnh Tiểu Dã cười rộ lên, sau đó hướng hắn chớp mắt: “Rất nhanh anh sẽ biết.”
Là một đại gia, thân phận cao quý, kết quả, tuổi trẻ mà sắp làm thái giám, chả phải rất đáng tiếc sao?
Hoàng Phủ Diệu Dương cũng cười rộ lên.
Hình như, càng ngày càng thú vị.
Theo sự hiểu biết của hắn, nếu như gặp phải tình huống này, phụ nữ sẽ có ba loại phản ứng.
Thứ nhất, khóc lóc nỉ non, đó là loại hắn ghét nhất, nếu là như vậy, hắn sẽ trực tiếp ném xuống biển làm mồi cho cá.
Loại thứ hai, như kẻ điên mà trả thù hắn, không biết tự lượng sức mình mà lấy trứng chọi đá, như vậy rất không thú vị, bất quá loại này hắn làm cho họ sống không quá hai ngày.
Loại thứ ba, đối với hắn thuần phục, chủ động nịnh nọt, giống như người huấn luyện ngựa, như vậy thật nhàm chán, sẽ chỉ làm hắn mau chóng chán ghét.
Hắn vẫn luôn nghĩ, cô sẽ là loại nào.
Hiện tại xem ra, cả ba đều không phải.
Đem ngụm sữa bò cuối cùng trong ly uống hết, Lãnh Tiểu Dã vươn đầu lưỡi liếʍ một ít sữa bò vương trên môi.
Sau đó, dùng khăn ăn nhẹ nhàng di chuyển theo ngón tay, dùng hai ngón tay kẹp nó, đưa đến trước mặt hắn.
“Cái này, tặng anh!”
Cô cười tủm tỉm mà đem khăn ăn đến trước mặt hắn.
Hoàng Phủ Diệu Dương rũ mắt, nhìn khăn ăn trắng ở trong tay cô.
“Anh là nói, của tôi đều là của anh?”
Vị này rốt cuộc có bao nhiêu tự luyến a?!
Lãnh Tiểu Dã nhìn móng tay của mình, lại duỗi ra thưởng thức.
“Tôi là muốn nói, anh tối qua biểu hiện kém cỏi. Kỹ thuật hôn quá yếu, lực lượng có thừa, lỹ thuật lại không khéo, đàn ông như vậy như cái sơn móng tay này, đối với tôi không hề có ý nghĩa.”
Cô tiếp tục di chuyển móng tay, ánh mắt lại như một lưỡi dao, nhìn chằm chằm hắn, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra chút dấu vết tức giận.
Nếu là đàn ông, đều không thể chấp nhận được, bị nữ nhân nói mình ở trên giường biểu hiện kém.
Hắn, là đàn ông, nhất định sẽ tức giận.
“Nhưng tôi không cho là như vậy.” Hoàng Phủ Diệu Dương bình tĩnh là cầm nĩa lên, từ trong dĩa găm lấy một miếng thịt đưa đến bên miệng: “Từ biểu cảm cùng âm lượng em kêu hôm qua có thể thấy, em hẳn là có ít nhất sáu lần đạt kɧoáı ©ảʍ. Hơn nữa, một người phụ nữ lần đầu tiên lên giường với đàn ông, không có tư cách bình luận kỹ năng của tôi.”