Nói về nhìn, Chính Trực từ nhỏ đã khai âm dương nhãn, chuyện thấy được người âm không có gì lạ.
Mười lăm tuổi khai pháp nhãn, thấy được quỷ môn. Là thứ chỉ cần để ý, trên trán quỷ sẽ xuất hiện cái chấm sáng, nói lên tu vi của quỷ.
Khi con người chết đi, linh hồn rời thể xác sẽ đi đầu thai, nói đơn giản là chuyển sinh, đến nơi khác theo lẽ tự nhiên. Trường hợp linh hồn không thể đi đầu thai, còn vất vưởng là một u hồn, quỷ môn rất mờ nhạt.
Còn mụ này quỷ môn sáng lạn, là oán hồn, nói chung riêng về quỷ tu vi rất phong phú.
Còn Bách Bộ Quỷ Đồng là trường hợp đặc biệt, quỷ nhi mạnh lên chút đỉnh là mất quỷ môn, chuyển thành hài linh hoặc anh linh, cái đó thì khác nữa.
"Vậy chồng cô sau đó thì sao?"
Nói đến đây ả khóc lóc, nhưng mà diễn xuất quá tệ, không có một giọt nước mắt nào.
"Chồng tôi có vợ khác, tôi khóc đến khô cạn nước mắt, hu hu..."
Chính Trực hiểu ra, nguyên nhân còn có chấp niệm như thế.
Chấp niệm chỉ riêng quỷ, là sự oán hận hay lưu luyến điều gì đó, tâm thức mãi tự dày vò nên khó đi đầu thai. Chấp niệm càng nặng quỷ càng dữ, chấp niệm của ả này là mất chồng, không an tâm, là Quả Phụ Quỷ.
Thế nhưng ả lòi ra thêm một chấp niệm hiếm có, đó là khóc đến khô cạn nước mắt, cho nên khóc giả tạo như vậy.
Tùy theo chấp niệm trong tâm thức, vô tình quỷ sẽ biểu lộ hành động ra ngoài giống với chấp niệm, cũng lẽ đó Chính Trực biết quỷ nói thật hay nói dối.
"Sinh tử tùy mệnh, kiếp này chịu khổ, kiếp sau bù đắp, nhân quả tuần hoàn, hà cớ ưu tư! Chồng cô đi lâu như vậy cô còn đợi làm gì? Một người đàn ông như thế không xứng đáng với cô!"
Quả Phụ Quỷ nhìn lên bừng tỉnh đại ngộ. "Đúng rồi! Tôi không nghĩ ra chứ?"
Chính Trực suýt nữa sặc. Hắn đang chờ cô ta nói rất thương chồng mình, sau đó hắn sẽ nói âm dương cách biệt, chồng cô đi tìm hạnh phúc khác, không lẽ muốn ông ta nhịn cả đời.
Nhưng không ngờ cô ta lại hiểu như vậy.
"Tôi giúp cô trừ oán khí đây, đừng sợ hãi!" Chính Trực cầm một tấm linh phù, bắn đạo hồng quang.
Lần này là một quỷ gầy trơ xương, khoác lên tà áo vải màu vàng, trên tay là bộ mõ. Khuôn mặt hiền từ đức độ, có điều cái đầu trọc phình to lên gấp ba lần mặt, cảm tưởng chứa nhiều IQ trong đó.
"Đây..." Quả Phụ Quỷ run giọng.
"Đừng sợ, An Quỷ Tăng, sẽ giúp cô siêu độ!"
Chính Trực nói, bao hồi ức ùa về. Tà áo trắng An Quỷ Tăng không chịu mặc nha, cho nên hắn tự làm áo giấy, dùng bút chì màu tô lên đem đốt cho nó.
So với Bách Bộ Quỷ Đồng thì không mảnh vải che thân.
An Quỷ Tăng không có quỷ môn, nguyên nhân am tường kinh kệ, thông thấu hồng trần, không có chấp niệm.
Nó gõ mõ, bắt đầu niệm Vãng Sanh Chú. "Quy mệnh Vô Lượng Quang, Như Lai, nãi chú, Cam Lộ xuất hiện, Cam Lộ phát sinh, Cam Lộ dũng mãnh, đạt Cam Lộ dũng mãnh, rải đầy hư không, thành tựu cát tường."
Lời kinh truyền ra giây lát sau, mắt Quả Phụ Quỷ dần nhỏ lại. Ả hoá thành bộ dáng thướt tha trong tà váy hồng, khuôn mặt xinh tươi hơn, nhảy một điệu ba lê.
"Thôi thôi!" Chính Trực phất tay nói. "Đi sớm về sớm!"
Hắn chỉ hai ngón tay thành kiếm ấn, bắn ra bạch quang về một hướng, tạo vòng tròn sáng rực rỡ.
"Cô vào Quỷ Môn Quan đi!"
Quả Phụ Quỷ cảm ơn Chính Trực, bay vào trong vòng tròn.
Quỷ Môn Quan đẹp như thế, chính là do hắn tạo ra cố tình như thế, chứ ảm đạm quá sẽ không ai dám vào, cái này gọi là khích lệ tinh thần.
Quỷ Môn Quan là thông đạo âm dương một chiều, người đi qua thì nhiều, kẻ về lác đác.
Chính Trực phất tay đóng vòng tròn, đem linh phù chìa ra cho quỷ của hắn chui vào, sau đó đi đến nhặt tiền đồng lên, tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau, Chính Trực ra ngoài tìm mua đồ ăn sáng, về đến nơi, tay xách theo hai bao bún bò.
Chị Mỹ nhìn thấy hắn, cong đuôi lại gần, ân cần nói. "Hôm qua em ngủ ngon không?"
Chính Trực cười, đưa một bao bún bò cho cô ta. "Đi xe mệt nên ngủ ngon lắm chị!"
Cô nhận lấy bao bún bò nóng hôi hổi, vô ý thức vuốt bàn tay hắn một cái. "Cảm ơn em, nào rảnh qua nhà chị chơi!"
Hắn cười trừ, phất tay chào đi trước. Vừa đi vừa nghĩ, có cảm giác chính mình là Đường Tăng, ăn một cái có thể giúp chị Mỹ trẻ thêm vài tuổi.
Về phòng, Chính Trực lấy trong ba lô một chiếc hũ độ chừng bằng nón bảo hiểm, hũ bằng đất nung có bề dày, sơn màu đen toàn bộ.
Tháo ra cái nắp tròn, thắp một cây nến to cắm vào trong. Nến này chuyên dùng đốt đám ma, dọc thân có in nổi hàng phù triện, gọi là nến Tống Linh.
Sau đó lấy một gói bột Tiêu Sa xám đen, đổ một ít xung quanh chân nến. Nó làm từ bột nhang pha hài cốt tán nhuyễn, đặc biệt hài cốt đã qua sét đánh.
Dùng ngón cái cắt vào ngón giữa, đưa lên cao nhỏ vài giọt máu. Ngọn nến loé lên một cái nhưng không tắt, ăn mòn số máu đó.
Cái ba lô khẽ động đậy, nguyên nhân cái hũ kia là thông đạo quỷ thất, Chính Trực làm ra một màn vừa rồi là đang cho quỷ ăn sáng.
Hắn lấy một tấm linh phù quấn quanh đầu ngón giữa, phất khởi tạo ra lửa, tự đốt cháy ngón tay trị liệu vết thương.
Hoàn tất, đến mình mở bao bún bò, sựt nhớ trong phòng không có cái tô nào hết. Hắn thở dài, đi ra ngoài cầu chị Mỹ thôi.
Sau khi ăn xong, dự định tiếp theo đến nhà Thanh Hà một chuyến, thầy hắn có gửi một món vật ở đó bảo hắn đến lấy. Thanh Hà là chị hàng xóm trước kia, quan hệ giữa hai người không tệ.
---
Từng làn khói trắng thô bạo xộc lên trần nhà mái tôn.
Thanh Hà thu tay áo bà ba màu tía, dùng bàn tay mảnh mai lại ám mùi sương gió, bắt cây vá inox thọc vào nồi. Cô đưa đôi mắt hiền thục nhìn vào, bàn tay hướng theo khuấy dòng cháo bên dưới.
Cô múc miếng cháo bằng 1/10 lòng vá, đem đưa đến gần miệng thổi phù phù, khẽ cất đôi môi đào nếm.
"Chị hai, xong rồi!"
Thanh Hà gục đầu một cái, suýt nữa thì sặc. Đưa hai ngón tay khều khều phần môi dưới, có chút sưng lên.
Cô liếc mắt qua, nhăn hai hàng chân mày. "Mẹ mày! Nói nhỏ không được sao?"
Long Sơn độ chừng mười lăm tuổi, dùng bàn tay gãi đầu, đưa gương mặt có nước da ngâm ngâm. "Chị tự chửi chị sao?"
Thanh Hà rút ra cái vá định đập nó, nhìn qua cái đĩa thịt xé trên bàn, chứng minh cho tác phẩm hoàn thành miễn cưỡng.
"Mày đi chặt cây chuối non đem vào bóp gỏi!"
"Ô kê chị!" Long Sơn cong hai ngón tay mạnh mẽ nói, xách cây dao to chạy vụt ra vườn như siêu nhân.
Trên một con đường mòn hoang vắng, chàng trai quần jean áo gió xông vào. Anh ta xách theo một cái ba lô, đầu đội mũ lưỡi trai, điệu bộ phong trần mà gương mặt phong lưu, ngũ quan đoan chính mà con ngươi bất chính, mang giày thể thao đi không nghe động.
Chính Trực đi ngang vườn chuối, chợt thấy bóng dáng quen thuộc, là thằng em của Thanh Hà mà. Long Sơn hay gọi hắn bằng anh hai. Vừa gặp em nhỏ thì lòng dâng sóng trào, tình như thủ túc cảm xúc lâng lâng.
Định bước vào hỏi thăm, đột nhiên Chính Trực dừng lại, nhẹ nhàng đeo ba lô một bên vai, nấp sau cây chuối nhìn.
Hắn thấy một tia sáng đen xung quanh Long Sơn, là âm khí đeo bám.
Mà bên cạnh có một khối đá trắng, to chỉ bằng quả bóng rổ, xung quanh rong rêu bám đầy, quan trọng là âm khí toả ra hết sức nồng nhiệt. Nhìn qua Long Sơn đang chặt thân cây chuối, cùng với khối đá hao hao như hai anh em.