Nhật Kí Cuộc Đời

Chương 12: Bị thương rồi

Dần dần nó cũng vợi bớt nỗi nhớ không còn nghĩ về anh nhiều như trước nữa . Cuộc sống của nó bắt đầu vui vẻ trở lại . gạt bỏ tất cả những gì về anh , chôn vùi những hình ảnh của anh vào tận đáy lòng . Nó bắt đầu đi làm trở lại .

ngày đầu tiên đi làm lại :

sao nay khách vắng thế nhỉ ? Bình thường khách đông lắm mà .

nó thắc mắc .

em xem mấy người áo đen kia cứ đứng như thế ai dám vào quán nữa chứ .

nhìn ra mặt nó méo xệch .

tiến lại gần , nó nói

sao các anh lại ở đây ?

một người lễ phép nói

đại ca có lệnh phải theo xát chị 24 trên 24 , không được để chị biến mất như lần trước nữa . nếu chị biến mất nữa đại ca sẽ lột da bọn em .

nó cười khổ

nhưng các anh như này , khách sợ không dám đến quán em lấy đâu ra lương .

chuyện này .........

hay bọn anh đứng xa quán một chút được không .

việc này e là

không sao đâu , em đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu . em đảm bảo . em cũng không nói gì với đại ca của các anh đâu .

suy nghĩ một lúc họ nói

vâng nghe chị hai sắp xếp vậy .

cúi chào nó , nhóm người tránh xa quán một chút. thấy bọn áo đen rời đi mọi người ra hiệu cho nó và mỉm cười

cưng thật to gan đó . nhưng giỏi lắm đó .

nó cười hì hì rồi tiếp tục công việc .

............

Nhẩm tính cũng đã đến ngày nộp tiền nhà , Nó mang tiền nhà tới nhà nộp .

Con chào bác ạ .

Lệ đó à ? Có chuyện gì đó .

dạ con tới nộp tiền nhà ạ .

Ủa chủ nhà mời không nói gì với con hả ?

Chủ nhà mời .

Ừ . là cái người ở cạnh phòng con đó .

Nó há hốc mồm ngạc nhiên

là anh ta sao .

...........

Này

nó thập thò ngoài cửa nói vọng vào.

Gì đó ? Sao tự nhiên em tìm anh thế ? chuyện lạ đó nha !

Tôi ....... Tôi ...... Tôi tới trả tiền thuê nhà .

Vậy sao ? Có nên lấy không nhỉ ?

Anh .........

bình cười lớn

lấy chứ Đương nhiên là sẽ lấy rồi .

nó đưa tiền nhà cho anh . anh nhận lấy . mỉm cười . Xoa đầu nó . ghé tai nói

em là khách trọ duy nhất của dãy trọ này . em nộp hay không nộp không cũng đều được miễn là có vui .

. Nó thở dài cuộc sống sau này sẽ ra sao đây

Ngày ...... tháng ..... năm .........

Vừa về tới , Nó có cảm giác phòng trọ hôm nay có gì đó không đúng . Mọi thứ đều lạ , nó không thể nói ra chỗ lạ là ở đâu . Mọi người vẫn chào hỏi nó một cách kính trọng lễ phép . nhưng không khí thật kì quái . Nhìn qua cửa phòng hắn , hắn không có nhà , nó thở phào nhẹ nhõm . Vậy là không bị hắn quấy rầy . Mở cửa ra , nhưng nó vẫn ngoái lại nhìn . Có cái gì đó không đúng cho lắm .mải nhìn bên ngoài nó không biết rằng có một bàn tay bất chợt ôm chầm lấy nó từ phía sau . giật mình hét lên

A a a a a a a a . cứu tôi với ! cứu tôi với !

Chẳng ai chạy lại , vì họ biết chuyện gì đang diễn ra . chợt giọng nói quen thuộc vang lên .

Cho anh ôm một chút , một chút thôi được không ? Giọng nói của anh hôm nay yếu ớt hơn bình thường . Chợt có cái đó ướŧ áŧ thấm qua áo nó đang định xoay người lại . bỗng nhiên Cả người bình nhũn ra , đổ ập xuống sàn . nó hốt hoảng Quay lại , thấy Bình nằm dưới sàn cô gọi lớn :

có ai không ? giúp tôi với !

Nghe thấy có chuyện không ổn , mọi người chạy lại thấy đại ca của mình nằm trên sàn nhà .

Phụ tôi đưa anh ấy lên giường ! ai đó gọi bác sĩ đi !

chị hai anh ấy đi gặp bác sĩ rồi chị đừng lo

hai ba người giúp nó khiêng anh đặt lên giường . Nó hỏi

có Chuyện gì đã xảy ra vậy ? Tại sao anh ta lại bị thương như thế này ?

Mọi người nhìn nhau không dám nói . nó bực mình nói :

Tại sao không ai nói gì hết . chẳng lẽ mọi người câm hết cả rồi ?

Một người nói .

Chúng em không dám nói; chỉ sợ nói ra đại ca sẽ gϊếŧ chúng em chết .

Nói đi tôi hứa sẽ không để anh ta biết !

Ngập ngừng một lúc người đó mới nói :

Đại ca là để người nhà người yêu cũ đánh .

Tại sao lại như vậy ?

Chuyện này ..........

chuyện gì anh kể tôi nghe

chị hai chuyện này dài lắm , em rằng không kể hết được .

anh cứ kể rồi xem nào .

chị hai chuyện là thế này . nhiều năm về trước đại ca ...........