Mộng Ma

Chương 515: Trong đêm tối mở lời lừa dối

Một vòng tròn đỏ tươi khắc hoạ một nửa chữ “sinh” lên đó. Quang hoàn loá mắt chiếu sáng màn đêm lạnh lẽo này.

Dù rất bất ngờ khi quang luân xuất hiện ngay lúc này nhưng như thế thì đã sao?

Thất Khổ hắn hiện tại muốn gϊếŧ một tiểu Phạt nhỏ bé có gì là khó.

“Chết!” Thất Khổ miệng lẩm bẩm, hốc mắt đen sì cố gắng hướng về Kỳ để xem xét.

Uỳnh!

Một tiếng nổ vang làm run rẩy mặt đất. Luồng không khí gần ấy cũng bị lực nổ xé toạc trở nên biến dạng. Chúng khiến những bông tuyết rơi xuống chấn vỡ ra thành từng loại hạt nhỏ bé.

Trắc!

Tiếng nứt vỡ quen thuộc vang lên nhưng Kỳ lúc này cũng không nghe thấy rõ ràng.

Cho dù có vòng tròn đỏ chặn lại đòn đánh ấy nhưng lực chấn mạnh cũng làm hắn phải choáng váng tạm thời.

Đôi mắt đã không còn hiện càng nói lên thương thế hắn sau đòn vừa rồi cũng không nhẹ tí nào.

Lúc này, thân hình tròn vo của hắn ghim một nửa vào trong lòng đất. Tại đằng sau, vòng tròn đỏ nứt ra thành từng mảnh. Nếu mà để ý kĩ vẫn có thể thấy nó đang dần tìm lại vị trí của mình, chẳng bao lâu sẽ phục hồi lành lặn.

Đối với Kỳ, đây chính là một dấu hiệu tốt.

Luồng ánh sáng huyết sắc từ chỗ Kỳ phát ra, kết hợp với bụi tuyết đem nơi đây trở thành một vùng huyết vụ.

Nhìn xuyên qua màn sương mờ dần bị gió xua đuổi, Thất Khổ hắn dù đã không dùng toàn lực nhưng đối với một tiểu Phạt mới tấn cấp mà nói là quá đủ.

“Không chết?”

Thấy tiểu Phạt kia một lần nữa thoát chết, Thất Khổ liền hơi giật mình. Hắn cũng bất ngờ khi vòng tròn kia lại cứng cỏi như vậy. Sắc mặt hắn lại lần nữa trở nên âm trầm.

Tĩnh!

Thất Khổ đôi mắt xám không chút động đậy, bất chợt hắn lại đang tập trung vào một chuyện gì đó.

Cơn tức giận dù cho muốn che lấp, giải tỏa sự đau đớn cũng không ảnh hưởng đến Thất Khổ cảm nhận hiện trạng mình.

Đột nhiên, Thất Khổ giật mình khi cảm thấy những cơn đau đã dần lắng lại. Một lực lượng gì đó bào mòn hồn lực hắn như bốc hơi không thấy.

Thất Khổ hắn… lại trở lại bình thường.

“Sao có thể?”

Thất khổ mặt mày như tờ giấy vo lại. Nếu không phải hồn lực của hắn đã giảm đáng kể thì hắn đã nghĩ mình bị hoang tưởng.

Nhưng sự thật lại ở ngay trước mắt, hắn đã bị dính bởi độc thủ của ai đó.

“Lúc nào? Từ lúc nào?” Sắc mặt Thất Khổ trầm như nước. Hắn không đoán ra được mình bị dính thứ này từ bao giờ.

“Chỉ bị hao hụt hồn lực, không bị thương tổn tới thần hồn. Vậy nên loại bỏ mọi yếu tố tác động ở bên ngoài như hồn lực của kẻ khác cùng với trận pháp, ...

Như thế, nguyên nhân đến từ chính bên trong mình.

Trúng độc? Hắn không nghĩ ra được bị dính bằng cách nào và lúc nào.

Sau một hồi suy đoán mọi khả năng, Thất Khổ nửa ngờ nửa vực với khả năng cuối cùng.

“Như thế chỉ còn…”

Nghĩ đến đây, Thất Khổ hướng ánh nhìn sắc bén về phía Kỳ.

Hắn không tin tưởng rằng tiểu Phạt này có thể làm được đến bước này nhưng nhìn vòng tròn đỏ chiếu rọi kia càng khiến suy luận hắn trở nên chắc nịch.

Niệm lực!

Cũng giống như hồn lực, niệm lực cũng có cảnh giới của riêng mình.

Thất khổ hắn cũng chỉ biết một vài cảnh giới của niệm lực là: Quang Luân, Quang Tự, Phân Quang, hợp niệm. Còn đúng sai thế nào, Thất Khổ hắn cũng không rõ lắm.

Nhưng theo Thất Khổ suy đoán, hiện tại Tiểu Phạt kia đang ở cảnh giới Quang Tự. Do trên vòng tròn đỏ kia có hiện lên một chữ gì đó, dù nứt vỡ nhưng chỉ cần không phải mù vẫn nhận thấy được sự khác biệt.

Quang tự cũng tương đương với cảnh giới Tiểu Phạt, nguyên do mạnh như vậy chắc hẳn không thể không nói đến sự khác biệt về màu sắc kia.

Đối với loại chuyện này, Thất Khổ cũng không hề biết nhiều. Hắn cảm thấy trong trí nhớ hắn có thứ gì đè nặng lấy khiến cho hắn không thể nhớ rõ được.

“Chẳng nhẽ là ảo thuật? Không thể nào, một tiểu Phạt còn chưa mở linh trí thì không nên biết chiêu này.”

“Nhưng kết hợp với thiên phú? Cũng có khả năng nhưng như thế thì cũng quá mạnh rồi. Dị biệt chính là màu đỏ ấy.”

Sắc mặt Thất Khổ trở nên âm trầm bất định.

Nhưng sự thực diễn ra như đáp án giấu trong sương mù mờ mịt. Hắn không tin không được, dù kiếm lý do khác cũng phải tìm thấy được nguyên nhân khác để thay thế.

Thất Khổ hắn tìm không ra khả năng khác a.

Mà Kỳ hiện tại cũng kinh nghi trong lòng. Hắn cũng tưởng vừa rồi là do mình tưởng tượng, nhưng khi thấy sinh vật kia như vậy thì cảm thấy chuyện vừa rồi thực sự đã xảy ra.

Sinh vật kia đột ngột nhỏ còn một nửa cũng chính là niềm vui ngoài ý muốn. Nhưng hắn biết, chẳng mấy chốc đám khí đen sẽ phục hồi lại như cũ, hắn cũng vậy.

Đối với một kẻ mới ghé qua thế giới này, có nhiều chuyện hắn không hề hiểu rõ.

“Ngôn ngữ, nếu ta biết ngôn ngữ chúng thì tốt.” Kỳ nhìn sinh vật kia lẩm bẩm liền cảm thán.

Nghĩ đến ngôn ngữ, Kỳ lại một lần nữa phiền lòng.

Hắn không nghĩ đến có một ngày hắn thèm học ngôn ngữ khác đến vậy, một sự ham học hỏi khó mà diễn tả được.

Cũng giống như một kẻ ăn xin khao khát muốn nếm mọi loại thức ăn ngon trên thế giới này. Hay là một kẻ mù loà muốn ngắm nhìn mọi loại cảnh sắc phồn hoa trên thế giới.

Sự học hỏi của Kỳ cũng vậy, nhưng để học được nó lúc này lại là một chuyện gần như rất khó.

Rất nhanh, hắn lại tỉnh táo lại. Những suy nghĩ như vậy ở lúc này là điều cấm kỵ nhưng với hoàn cảnh như này, hắn còn có thể nghĩ gì khác được.

Hiện tại, dù nhúc nhích một chút cũng làm thân thể hắn trở nên đau đớn. Nếu sinh vật kia lại đến một đòn đánh nữa thì hắn tin, vòng tròn đỏ này cũng không bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình.

Trong lúc Kỳ than thở, lúc này Thất Khổ cũng chợt động.

Hắn chậm rãi đi đến hướng Kỳ dù vẻ mặt đang biến ảo theo từng bước.

“Chạy! Né! Trốn tránh nữa đi a!”

Đổ mọi chuyện xảy ra cho tiểu Phạt trước mặt, những tâm trạng bất ổn trong suy nghĩ Thất Khổ cũng dần được giải thoát.

Khi đã không hiểu rõ chuyện gì, cứ đổ lỗi cho kẻ khác chính là chân lý để giải toả cảm xúc.

Kỳ bị ghim dưới đất dù nghe không hiểu gì nhưng vẫn đoán được lời đó không có gì tốt lành.

Song, hắn hiện tại cũng bất lực rồi.

Nhìn sinh vật kia từng bước đi đến mà trong lòng hắn không ngừng kêu khổ.

Đi đến trước mặt Kỳ, Thất Khổ không có động tác nào thừa thãi đá vào Kỳ một cái.

Một cú đá không khác gì cuốc xẻng xới tung đất khiến Kỳ trồi lên trên.

“Dám ám hại ta sao?” Thất Khổ sắc mặt âm trầm nói.

Ầm! Lại một cú đá nữa giáng đến khiến vòng tròn đỏ lần lượt vỡ ra từng mảnh. Dù cho nó nằm ở phía sau nhưng không hiểu sao những đòn đánh Thất Khổ đều bị nó hấp thụ.

Kỳ lại một lần nữa bị ghim vào mặt đất.

“Niệm lực! Niệm lực! Niệm lực!”

Thất Khổ muốn mài chết tiểu Phạt này. Mỗi lần nói “niệm lực”, không hiểu sao trong lòng hắn bực bội lại tăng lên một đoạn. Đôi chân được tụ bằng hồn lực cũng dùng sức nhiều hơn.

Choang!

Vòng tròn đỏ sau một hồi chịu đựng cũng không thể đón đỡ thêm được đòn đánh nào khác. Kỳ cũng biết số mệnh hắn lại sắp chạm đến phần cuối cùng.

Nhìn sinh vật kia sắp hướng hắn cho thêm một đòn, Kỳ liền thở dài.

Ai! Đầu óc quay cuồng nhưng vẫn còn giữ được một phần tỉnh táo. Hắn cũng không nhịn được nữa mà nhẹ nhàng lên tiếng:

“Lão Khổ!”

Âm thanh không cảm xúc vang lên, đây là lần đầu tiên hắn giao tiếp với sinh vật này.

Theo chân của chúng đã bao ngày, dựa vào khẩu âm cùng âm thanh, Kỳ cũng mơ màng biết tên của bọn chúng.

Và vì vậy, sinh vật tên gì hắn cũng nghe sinh vật đồng bạn nói nhiều lần. Nhưng hắn cũng chỉ biết được tên, còn những lời còn lại thì hắn làm sao có thể hiểu.

Rất may, Kỳ chỉ đoán được một phần tên của sinh vật này. Hắn nói “lão Khổ” là nghe sinh vật kia nói.

Nhưng đã không quá quan trọng, Kỳ cũng không dám nói quá nhiều.

Càng nói nhiều lại càng lộ ra sơ hở, Kỳ chỉ cho Thất Khổ một cái ngạc nhiên, mà sự ngạc nhiên này sẽ tạm thời làm sinh vật kia không ngừng suy nghĩ về lời nói của hắn.

Đây cũng là thủ đoạn cuối cùng mà Kỳ có thể làm được.

Đang trút cơn tức giận, Thất Khổ cũng không muốn gϊếŧ tiểu Phạt này sớm nhưng nghe được lời nói, động lác liền ngừng lại.

Nếu Thất Khổ hắn vừa rồi cũng không nghe lầm thì tiểu Phạt này vừa nhắc đến hắn. Sắc mặt đang bỡn cợt liền đổi thành hoang mang.

“Lão Khổ!” Kỳ âm thanh trầm thấp nhắc lại lần nữa.

Nhìn biểu hiện của sinh vật kia, Kỳ biết mình đoán đúng rồi. Nhưng đây chỉ là một biện pháp kéo dài thời gian, sinh vật kia sau một hồi nữa sẽ làm gì hắn nữa thì lại mịt mù không rõ.

Sinh tử của hắn rốt cuộc cũng chỉ nằm trong tay sinh vật kia. Sông chết thế nào đều nhờ vào kẻ nắm giữ tính mạng hắn.