chương 17
Lâm Tử Nhiên “thất hồn lạc phách” rời khỏi công ty, nhốt mình trong nhà mấy ngày không ra.
Kể từ ngày đó Lục Toại chưa từng trở về nhà.
Cậu cẩn thận quan sát mấy ngày cuối cùng xác nhận Lục Toại không tính trở lại, lúc này mới thả lỏng, chuẩn bị ra ngoài đi dạo.
Kết quả còn chưa kịp ra cửa liền đối diện Ôn Dự tìm đến, trong lòng Lâm Tử Nhiên lộp bộp một cái.
Ôn Dự bước nhanh đến trước mặt Lâm Tử Nhiên, nhìn khuôn mặt tiều tụy mệt mỏi của cậu, lo lắng nói: “Anh làm sao vậy? Mấy ngày nay tại sao không nhận điện thoại của em, cũng không trả lời tin nhắn?”
Lâm Tử Nhiên hơi trầm ngâm, ánh mắt ảm đạm, nhưng vẫn cười với Ôn Dự: “Em đến rồi à?”
Ôn Dự nhạy bén cảm giác được cậu có chút không thích hợp, nhíu mày nói: “Rốt cuộc làm sao vậy?”
Lâm Tử Nhiên im lặng hồi lâu, nhấp môi không nói.
Ôn Dự nhìn căn phòng trống rỗng, không thấy bóng Lục Toại, lộ ra thần sắc suy tư. Hắn mơ hồ đoán được cái gì, nói: “Có phải bởi vì Lục Toại hay không?”
Lâm Tử Nhiên biểu tình do dự, tựa hồ không muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn lộ ra nụ cười tiêu sái: “Không có gì, chỉ là…...”
Cậu ngừng một chút mới nói tiếp: “Hội đồng quản trị cho rằng Lục Toại càng có tư cách đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc hơn anh, cho nên…..”
Ôn Dự cau mày, hắn thế mà có chút xem thường Lục Toại, hắn bỗng nhiên đứng dậy, chuẩn bị đi tìm Lục Toại.
Kết quả vừa mới đứng dậy, cánh tay bị bắt lấy.
Ánh mắt Lâm Tử Nhiên vẫn ôn hòa đạm nhiên, chẳng sợ gặp loại chuyện này cũng không cho phép chính mình thoạt nhìn quá chật vật, bình tĩnh nói: “Em đừng đi.”
Ôn Dự cắn răng: “Anh cứ để như vậy?”
Lâm Tử Nhiên cười cô đơn, nhẹ giọng nói: “Hắn muốn thì cứ để hắn làm đi, những thứ này vốn là anh nợ hắn, anh chỉ không nghĩ tới..... hắn hận anh như vậy.”
Ôn Dự nhìn dáng vẻ này của cậu... Tại sao mặc kệ hắn đối xử với anh thế nào đi nữa, anh cũng cảm thấy điều đó là đương nhiên? Anh nơi chốn chịu đựng thoái nhượng, chẳng lẽ cho rằng hắn sẽ cảm kích anh sao?
Sẽ không, hắn chỉ biết một tấc lại tiến một thước!
Lâm Tử Nhiên nhìn Ôn Dự bất bình phẫn nộ, ngược lại khuyên giải an ủi hắn: “Anh thật sự không có chuyện gì, dù không đảm nhiệm chức vụ anh vẫn là cổ đông công ty; kỳ thực không có gì tổn thất, vừa lúc trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi một chút....”
Đừng nói Lâm Tử Nhiên thực sự nghĩ vậy, đối với Lục Trăn mà nói bị phản bội, bị đả kích bị chính công ty nhà mình đuổi đi, đương nhiên là một sự kiện bi thảm. Nhưng đối với Lâm Tử Nhiên, không cần tới tiền mặt mấy ngàn vạn trong thẻ ngân hàng chỉ lấy tiền chia hoa hồng cũng đủ tiêu dao mà sống.
Quả thực không thể hoàn mỹ hơn!
Kỳ thực cậu thậm chí cảm thấy Lục Toại trả thù có chút nhân từ nương tay, còn chưa đủ tàn nhẫn, nếu hắn đủ tàn nhẫn có thể càng làm tuyệt tình hơn, đương nhiên…. Một khi không cẩn thận thì sẽ mất nhiều hơn được.
Lâm Tử Nhiên thở dài, nỗ lực biểu hiện bộ dáng mình khổ sở lại ẩn nhẫn.
Ôn Dự nghe vậy đau lòng không thôi, người này khi nào mới có thể ích kỷ suy nghĩ cho chính mình một chút? Chỉ biết nhường nhịn tự trách bản thân, đối với Lục Toại quá mức sủng nịch khoan dung, Lục Toại cũng sẽ không cảm kích.... nhưng Lâm Tử Nhiên đã nói đến mức này, chính mình nếu buộc cậu cùng Lục Toại đối lập, ngược lại thành không thông cảm cho cậu.
Chẳng sợ thực phẫn nộ, nhưng sự tình anh em Lục gia, dù sao mình cũng là người ngoài không thể bao biện làm thay.
Ôn Dự hít sâu một hơi, dịu dàng ôm nhẹ Lâm Tử Nhiên, rũ mắt cười nói: “Lúc trước anh nói bận quá, hiện tại vừa lúc có thời gian chúng ta nghỉ phép ra ngoài nhé?”
Tươi cười của Lâm Tử Nhiên có chút cứng ngắc: “... Hảo a.”
Vừa rồi lo biểu diễn quá suýt quên mất vụ này, Ôn Dự vẫn muốn cùng cậu ra ngoài nghỉ phép!!!
Theo cốt truyện ban đầu, Ôn Dự cùng Lục Trăn hẳn đã sớm chia tay, hơn nữa Ôn Dự đã biết Lục Toại chỉ đang lợi dụng mình đả kịch Lục Trăn, dưới sự thương tâm chia tay cùng Lục Toại. Sau khi chia tay Lục Toại mới ý thức được chính mình luyến tiếc Ôn Dự cỡ nào, nhận ra Ôn Dự là chân ái, từ đó bắt đầu con đường truy thê của mình…...
Kết quả bóng dáng Lục Toại không thấy đâu, Ôn Dự thậm chí muốn cùng mình ra ngoài nghỉ phép.
Cốt truyện còn có thể trở lại hay không đây?!
………………
Bị buộc rơi vào đường cùng, Lâm Tử Nhiên vẫn bước lên con đường nghỉ phép.
Trong khoang hạng nhất phi cơ, Lâm Tử Nhiên lặng lẽ liếc mắt Ôn Dự ngồi bên cạnh, mắt thấy trông cậy vào Ôn Dự thay đổi ý định là không thể nào, hiện tại chỉ có thể hi vọng hùng hài tử Lục Toại sớm ngày tỉnh ngộ, hiểu ra Ôn Dự mới là chân ái của hắn!
Chỉ cần Lục Toại nguyện ý quay đầu lại theo đuổi, hết thảy còn có hy vọng!
Lâm Tử Nhiên ấp ủ mộng tưởng tốt đẹp, rơi vào giấc ngủ.
Ôn Dự nhìn nam nhân ngủ say bên cạnh, chỉ có thời điểm cậu ngủ biểu tình mới hoàn toàn thả lỏng; nhớ đến khoảng thời gian mà Lâm Tử Nhiên đã trải qua, không khỏi có chút đau lòng.
Trước đây cậu luôn cho người ta cảm giác đáng tin cậy, chưa bao giờ yêu cầu người khác lo lắng cho mình, luôn là cậu quan tâm người khác, chăm sóc người khác, một mặt trả giá cùng hy sinh…. Thế cho nên đôi khi làm người quên mất, kỳ thật người này cũng có thời điểm thương tâm khổ sở, cũng có một mặt yếu ớt, cũng cần người khác quan tâm chăm sóc.
Đáy mắt Ôn Dự dịu dàng, cẩn thận lấy chăn bông đắp lên người Lâm Tử Nhiên, một lúc lâu sau, lại cúi người nhẹ hôn lên môi Lâm Tử Nhiên.
Thực xin lỗi trước kia đã bỏ qua anh, lúc này tới lúc em chăm sóc anh.
Lâm Tử Nhiên ngủ một giấc không tồi, cảm giác ở khoang hạng nhất đúng là khác hẳn, cho đến khi hệ thống lạnh như băng đánh thức cậu.
Hệ thống: “Tỉnh tỉnh, tới rồi.”
Lâm Tử Nhiên mơ mơ màng màng mở to hai mắt, liền đối với con ngươi thuần khiết như sao của Ôn Dự.
Ôn Dự cười nói: “Anh tỉnh rồi.”
Lâm Tử Nhiên có chút không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, gật gật đầu.
Thực nhanh liền xuống máy bay.
Hai người xách hành lý đến khách sạn, một đường Lâm Tử Nhiên đều lo lắng một vấn đề, đó là thời điểm nghỉ phép làm sao giữ được trong sạch của chính mình.
Chẳng lẽ chính mình hy sinh bản thân để ngủ với Ôn Dự? Về sau Lục Toại mà biết có đánh chết mình tại chỗ luôn không…...
Sau đó CP “thích ứng trong mọi hoàn cảnh” cứ như vậy liền BE?
Bởi vì tâm sự nặng nề, dọc đường Lâm Tử Nhiên đều không tập trung, có chút xuống tinh thần.
Ôn Dự nhìn người bên cạnh tâm không ở đây, không khỏi thở dài, xem ra Lâm Tử Nhiên tiêu sái nói không để bụng trong lòng chỉ sợ vì hành vi của Lục Toại mà thương tâm. Chẳng qua cậu từ trước tới nay đều kiên cường, không muốn lộ một mặt yếu ớt của bản thân để người khác lo lắng, ngược lại nơi chốn băn khoăn cảm xúc của hắn.
Hai người dàn xếp ở khách sạn xong, thấy thời gian còn sớm Ôn Dự mời Lâm Tử Nhiên đi dạo bờ biển.
Lúc này trên bãi biển có không ít người, sau khi ra ngoài Lâm Tử Nhiên có chút khẩn trương. Trước kia cậu chưa từng đi nơi công cộng với Ôn Dự, mỗi lần hẹn hò đều hóa trang như đặc vụ vậy..... Mức độ nổi tiếng của Ôn Dự quá cao, vạn nhất bị nhận ra thì không hay.
Nhìn thấy Lâm Tử Nhiên đi sau vài bước, Ôn Dự liền đi tới kéo tay cậu, lại bị Lâm Tử Nhiên né tránh. Lâm Tử Nhiên nhìn đôi mắt Ôn Dự, chần chừ nói: “Hiện tại đang ở bên ngoài.”
Hai đại nam nhân cùng đi đảo nghỉ mát sẽ không làm người chú ý, dù khả năng có người nhìn ra cũng chỉ cho là bạn Ôn Dự, nếu tay trong tay thì không được; chắc chắn đó là tin tức lớn, làm không tốt hình ảnh Ôn Dự tỉ mỉ xây dựng nhiều năm, thanh danh cứ như vậy bị hủy trong một sớm.
Trên mạng hủ nữ thích thảo luận CP tuy nhiều, lại không mấy tiếp thu sự thật thần tượng của mình là người đồng tính luyến.
Huống chi fans Ôn Dự phần lớn là người thường.
Ôn Dự sửng sốt một chút, tựa hồ cũng nghĩ tới điểm này, hắn không kiên trì, rút tay về cười nói: “Chúng ta đi thôi.”
Lâm Tử Nhiên thấy thế nhẹ thở ra, xem ra Ôn Dự không phải kiểu khi yêu IQ bằng không; còn nhớ họ yêu ngầm nhớ rõ thanh danh chính mình quan trọng, thực tốt! Tiếp tục duy trì!
Ánh mặt trời bên ngoài xán lạn, chân đạp trên bờ cát mềm mại, Lâm Tử Nhiên mị mắt.
Hầy, ra ngoài thư giãn cũng không tệ.
Nhớ rõ thời điểm khi còn nhỏ xem phim khoa học viễn tưởng, mọi người trên phi thuyền sẽ dùng hình chiếu thực tế ảo ngắm nhìn các cảnh đẹp khác nhau, sau đó mọi người có thể xem thiên sơn vạn thủy mà không cần rời khỏi nhà..... Ai có thể nghĩ đến, hiện tại chơi game cũng có trải nghiệm thật vậy đâu.
Có thể cảm nhận được hương vị của gió, thanh âm của nước, liền ánh nắng mặt trời chiếu trên người….
Tất cả đều có thể cảm nhận được.
Lâm Tử Nhiên lười biếng nằm trên ghế, kéo kính râm xuống một chút, nhìn Ôn Dự mặc quần đùi trước mắt. Đừng nhìn người này ngày thường mặc quần áo nhìn gầy, bộ dáng thiên hướng ôn nhu, thoạt nhìn không có tính xâm lược cùng lực công kích; nhưng không hổ là đại minh tinh, dáng người không có gì để nói, cơ bụng cường tráng, hai chân thon dài hữu lực.....
Lâm Tử Nhiên nuốt nước bọt, lấy khăn che mặt rồi ngủ.
Thanh tâm tĩnh khí.
Cậu thế nhưng nhàm chán đến nỗi mơ màng rồi sao? Không được a!
Hai thụ ở bên nhau là không có tương lai!
Phơi nắng thực thoải mái, Lâm Tử Nhiên mơ màng ngủ một giấc, nửa mơ nửa tỉnh bị chuông di động đánh thức, mở ra xem thì thấy tin nhắn của Triệu Minh Trạch.
Triệu Minh Trạch: “Cậu gần đây có khỏe không?”
Lâm Tử Nhiên nghĩ, lấy thủ đoạn của Triệu Minh Trạch khẳng định cũng biết cậu phát sinh chuyện gì: “Tôi rất tốt, không có việc gì.”
Triệu Minh Trạch: “Hiện tại cậu đang ở đâu?”
Lâm Tử Nhiên chụp một tấm ảnh trời xanh cát trắng gửi qua, cười nói: “Đang nghỉ phép.”
Qua một hồi lâu, Triệu Minh Trạch nói: “Với Ôn Dự?”
Lâm Tử Nhiên nói: “Ừ.”
Sau đó đặt điện thoại xuống, nhắm mắt ngủ tiếp.
Nhưng lần này chưa ngủ được mấy phút, chợt cảm thấy có chất lỏng lạnh lẽo nhỏ xuống cổ mình, Lâm Tử Nhiên rùng mình vì lạnh; trợn mắt vừa nhìn đã thấy Ôn Dự cầm ly đồ uống đung đưa trên đầu cậu, nước đá dọc theo thân ly từng giọt rơi xuống….
Lâm Tử Nhiên: “……”
Ôn Dự dù bận vẫn ung dung nhìn cậu, ánh mắt ôn nhu: “Chán vậy sao?”
Lâm Tử Nhiên biểu tình vô tội: “Cũng không phải…” Cậu chỉ tương đối lười biếng…. phơi nắng cũng là một loại nghỉ phép a.
“Đừng nhúc nhích…..” Ôn Dự vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cổ cậu, đem nước đá lau đi, thở dài nói: “Nếu như mệt mỏi chúng ta liền trở về, ăn cơm chiều nghỉ ngơi sớm...”
Lâm Tử Nhiên liền lồm cồm bò dậy.
Lâm Tử Nhiên: “Có phải tôi bị ảo giác không? Sao tôi cảm thấy ở trước mặt Ôn Dự mình càng ngày càng không có tôn nghiêm địa vị trượng phu….”
Hệ thống: “Không phải ảo giác.”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Hệ thống: “Nhân loại dùng một từ ngữ để mô tả hành vi của cậu: đó là Thê quản nghiêm.”
Lâm Tử Nhiên vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “ Di, hóa ra là dạng này sao? Cũng đúng, dạng nam nhân ôn nhu như Lục Trăn chắc chắn sẽ bị thê quản nghiêm! Chứng tỏ diễn xuất của tôi không có vấn đề!”
Lúc trước cậu còn lo lắng không biết mình có bị OOC hay không, hiện tại xảy ra đúng lúc chuyện chó ngáp phải ruồi; Lục Trăn là loại hình nam nhân ôn nhu, là bạn trai tốt hoàn mỹ ‘tam tòng tứ đức’ trong xã hội vàng, cộng thêm sủng thê cuồng ma sao?
Mình không phải vai chính công, một pháo hôi công mà thôi, túng liền túng có quan hệ gì đâu!
Lốp xe dự phòng nên là dạng này!
Hệ thống: “???”
Hệ thống nhìn Lâm Tử Nhiên một bộ theo lý thường phải vậy, không khỏi lâm vào trầm tư, vị người chơi này rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy? Cậu thực sự không cảm thấy kỹ thuật diễn của mình có vấn đề à trời?
Câu nói kia của nó? Nghe giống như lời khen hay sao?
*****