chương 16:
Lâm Tử Nhiên dây dưa cả buổi trong nhà vệ sinh, nhớ đến trường hợp như Tu La tràng vừa rồi, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, có chút không muốn quay lại...
Lâm Tử Nhiên chần chừ nói: “Tôi luôn cảm thấy Ôn Dự không quá thích Triệu Minh Trạch, đây là ảo giác của tôi sao….”
Hệ thống: “Nga.”
Lâm Tử Nhiên: “Tại sao? Tại sao Ôn Dự lại không thích hắn? Triệu Minh Trạch thân là bằng hữu của tôi, hắn không phải nên xem là bằng hữu sao? Chẳng lẽ…..”
Hệ thống: “Chẳng lẽ cái gì?”
Lâm Tử Nhiên có chút khẩn trương: “Chẳng lẽ hắn phát hiện tôi cùng Triệu Minh Trạch có tình một đêm với nhau, nhưng chuyện này không có khả năng a!”
Khoan đã, sao cốt truyện lại trở nên như này? Người chột dạ sao trở thành mình rồi? !
Lâm Tử Nhiên trái lo phải nghĩ, lại kéo dài tiếp sợ bọn họ đến đây tìm người, chỉ có thể căng da đầu trở lại chỗ ngồi.
Hai người thoạt nhìn thập phần bình thường, bộ dáng nói chuyện cười đùa, xem ra vừa rồi không xảy ra chuyện gì! Lâm Tử Nhiên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, hẳn là mình nghĩ nhiều…...
Sau khi ăn xong Triệu Minh Trạch nói mình còn việc phải làm liền rời đi trước, Lâm Tử Nhiên nhìn Ôn Dự, cũng chuẩn bị rời đi, nói: “Anh về công ty trước.”
Ai ngờ Ôn Dự đứng lên nói: “Hôm nay em không lái xe, anh đưa em một đoạn đi.”
Yêu cầu này Lâm Tử Nhiên vô pháp từ chối, vì thế đích thân đưa hắn về nhà.
Ôn Dự nhìn người bên cạnh.
Nhớ đến cuộc nói chuyện vừa rồi cùng Triệu Minh Trạch, trong lòng hắn lại tức giận, anh có biết cái người gọi là bạn tốt nhất của mình rốt cuộc đã làm chuyện gì, đối với anh cất giấu tâm tư nào không?
Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, thứ anh nhìn không thấy, em lại thấy rất rõ.
Mà anh lại không phát giác, để hắn xuất hiện bên cạnh….
Lâm Tử Nhiên dừng xe, quay đầu cười nói: “Tới rồi…. Ưʍ.....”
Ôn Dự đột nhiên nghiêng người, một tay dùng sức ấn trên ghế, cúi đầu ngậm lấy môi cậu, nụ hôn mang theo ý vị trừng phạt.
Lâm Tử Nhiên không dám làm ra động tác, đang do dự mình có nên xuất ra khí khái công quân hay không, nhưng nhớ tới lần trước thất bại nháy mắt lại bối rối, làm không tốt liền khéo quá hóa vụng….. Chỉ là mình lần nữa bị cưỡng hôn, thật sự kỳ cục mà!
Hơn nữa, này lại là thụ của người khác.
Kỳ cục a QAQ
Ôn Dự nâng mặt Lâm Tử Nhiên lên, lòng bàn tay cọ qua khóe mắt cậu, hắn nhìn chăm chú đôi mắt cậu. Đôi mắt kia có chút mờ mịt còn có chút vô thố, hiển nhiên không rõ hắn đang tức giận cái gì, nhưng vẫn như cũ ôn nhu thuận theo nụ hôn của hắn.
Làm người không có biện pháp tức giận với cậu ...
Đáy mắt âm u của Ôn Dự dần dần bị bất đắc dĩ bao trùm, chính mình tức giận cái gì đâu? Lâm Tử Nhiên lại không biết tâm tư Triệu Minh Trạch, chỉ coi hắn như bằng hữu.
“Xin lỗi ... Là do gần đây em quá nhớ anh ...” Ôn Dự khàn khàn nói.
Lâm Tử Nhiên rộng lượng nói: “Không có gì.”
Ôn Dự cúi đầu, chóp mũi chạm vào chóp mũi của Lâm Tử Nhiên, trầm mặc một lát mới nhẹ giọng mở miệng: “Anh và Triệu Minh Trạch luôn quan hệ tốt, vậy có từng nghĩ tới…. có thể hắn cũng thích anh hay không?”
Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ sao có thể, vai phản diện thích chính là công ty của tôi, nhiều lắm là thích thân thể tôi, thích cái gì chứ không có khả năng thích bản thân tôi!
Lâm Tử Nhiên lắc đầu cười: “Không có khả năng….. sao em lại có suy nghĩ này?”
Ôn Dự bình tĩnh nhìn vào mắt cậu, không thuận theo không buông tha lại hỏi: “Em nói nếu như, nếu ấy?”
Lâm Tử Nhiên không chút do dự nói: “Anh chỉ thích em.”
Ôn Dự nhìn Lâm Tử Nhiên không chút nghĩ ngợi liền nói ra câu này, tựa hồ thích chính mình giống như chuyện thiên kinh địa nghĩa…... Mạc danh cười rộ, đáy lòng u ám mấy ngày nay cũng dần dần tiêu tán.
Hắn rốt cuộc đang lo lắng cái gì…...
Hắn sẽ không mất đi người này.
Ôn Dự chạm nhẹ vào trán cậu, ánh mắt thâm thúy ôn nhu: “Đừng quên lời anh nói.” Sau đó xuống xe rời đi.
Lâm Tử Nhiên: “…...” Từ từ, mình có phải nói sai cái gì rồi không?
Lâm Tử Nhiên: “Nếu tôi nói không thích hắn, di tình biệt luyến, chia tay, vậy tôi có thể OOC hay không…...”
Hệ thống: “Sẽ.”
Lâm Tử Nhiên: “Giữa OOC và hủy CP, cái nào có ảnh hưởng lớn hơn đến quỹ đạo cốt truyện?”
Hệ thống: “Tôi không biết.”
Lâm Tử Nhiên ủy khuất nói: “Tại sao ngươi lại không biết, ngươi là hệ thống mà.”
Hệ thống: “Tôi chỉ là hệ thống phụ trợ, đánh giá cấp bậc do quang não tiến hành phán định, nó sẽ tổng hợp các chỉ tiêu tiến hành bình xét toàn diện, tôi thực sự không biết. Hơn nữa, nếu tôi cung cấp thông tin không chính xác cho cậu, cuối cùng cậu không đạt được kết quả như mong muốn, cậu có khiếu nại tôi không? Có cho rằng tôi chỉ sai cậu không?”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Hệ thống: “Ha hả.”
Haiz, đi một bước xem một bước vậy, sẽ có lúc xuất hiện phương pháp đi? Tục ngữ nói rất hay, thất bại là mẹ thành công mà há!
………………
Lâm Tử Nhiên ưu thương trở lại công ty, mấy ngày nay mỗi ngày nhìn thấy Lục Toại đều ngượng ngùng, có loại cảm giác đoạt lão bà của người khác.
Mở CP mấy tháng mắt thấy liền tan như vậy, thật sự không còn gì tệ hơn thế này.
Vốn dĩ lúc này Toại Toại và Dự Dự cũng không biết triển khai bao nhiêu lần tình cảm mãnh liệt, yêu hận đan xen, rễ tình đâm sâu mà không biết….. Kết quả hiện tại như người xa lạ không khác biệt lắm.
Công ty vượt qua nguy cơ, nhưng Lâm Tử Nhiên thì càng tiều tụy.
Hôm nay, Lâm Tử Nhiên bỗng nhận được cuộc gọi từ Trần đổng.
Trần đổng là lão nhân của hội đồng quản trị, năm đó thời điểm ban đầu Lục phụ gầy dựng sự nghiệp liền gia nhập cổ phần đầu tư, là cổ đông lớn thứ hai chỉ đứng sau Lục gia, cũng là tiền bối có tư lịch. Lục Trăn luôn kính trọng gọi hắn một tiếng thúc thúc, đối hắn thập phần kính trọng.
Lâm Tử Nhiên nâng cao tinh thần nói: “Trần thúc, chú tìm cháu có chuyện gì sao?”
Trần đổng sang sảng cười: “Công ty gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, không ít cổ đông đều quan tâm đến tình huống gần đây của công ty, cho nên chú kiến nghị triệu tập hội đồng quản trị một lần.”
Thoạt nhìn là hội nghị thường quy, Lâm Tử Nhiên cười nói: “Được, con sẽ sắp xếp.”
Cậu cúp điện thoại, hai mắt sáng lên, xem ra hôm nay rốt cuộc cậu có thể về hưu được rồi!
Này xem như là một tin tốt khó có.
Không kìm nén được tâm tình kích động, Lâm Tử Nhiên đứng dậy đi đến văn phòng Lục Toại, quyết định báo tin vui cho hắn trước.
Cậu gõ cửa, sau đó đi vào, cười nói với Lục Toại: “Quyết định lâm thời ngày mai triệu tập hội đồng quản trị, em cũng cùng tham gia đi!”
Lục Toại nhìn bộ dáng không biết gì của Lâm Tử Nhiên, không khỏi nở nụ cười: “Được, em sẽ đến đúng giờ.”
Hai người đều vừa lòng với kết quả, bởi vậy không khí rất hòa hợp.
………………
Ngày hôm sau Lâm Tử Nhiên đến công ty từ sớm, tuy biết đây là lần cuối cùng lấy thân phận Tổng giám đốc triệu tập hội nghị này, nhưng vẫn nghiêm túc chuẩn bị các tư liệu hạng mục báo cáo, diễn trò phải diễn nguyên bộ.
Một đám thành viên hội đồng quản trị tới, sau khi sôi nổi chào hỏi Lâm Tử Nhiên thì mới ngồi xuống, trong phòng hội nghị châu đầu ghé tai trò chuyện vui vẻ, không nhìn ra một hồi bão táp sắp đến.
Trần đổng là người đến cuối cùng, Lâm Tử Nhiên thấy hắn từ xa liền đứng dậy đón chào: “Trần thúc.” Cậu lộ ra vẻ cung kính, trong lòng lại thầm chửi cáo già thấy lợi quên nghĩa.
Trần đổng xua xua tay, hiền từ nhìn Lâm Tử Nhiên nói: “Lục tổng càng ngày càng thành thục.”
Lâm Tử Nhiên khách khí cười: “Chú khách khí.”
Người đến đông đủ liền có thể mở họp, đầu tiên Lâm Tử Nhiên tuyên bố Lục Toại là thành viên mới của hội đồng quản trị, mọi người đều tỏ vẻ hoan nghênh. Sau đó cậu liền bắt đầu giới thiệu tình huống gần đây của công ty, các kế hoạch phát triển cùng với họp báo ứng đối sự kiện đột phát, còn thường trả lời vấn đề các đổng sự khác đưa ra.
Thoạt nhìn giống như trước kia, bầu không khí rất hòa thuận.
Trong nháy mắt hơn một giờ trôi qua, Lâm Tử Nhiên chuẩn bị tuyên bố kết thúc cuộc họp, Trần đổng luôn cười tủm tỉm vô thanh vô tức đột nhiên mở miệng: “Tôi còn có chuyện muốn nói.”
Lâm Tử Nhiên khách khí cười: “Mời chú.”
Trần đổng nheo mắt, đợi một lúc bốn phía an tĩnh rồi mới chậm rãi nói: “Tôi đề nghị, vì công ty mà bổ nhiệm Lục Toại nhậm chức Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc điều hành.”
Lâm Tử Nhiên ngạc nhiên nhìn hắn, tựa hồ cho rằng chính mình nghe nhầm.
Lúc này không phải hội nghị thảo luận đề tài, hơn nữa đột ngột nói như vậy, thế nhưng không có nửa điểm báo trước hiển nhiên cố ý làm cậu trở tay không kịp.
Sắc mặt Lâm Tử Nhiên chậm rãi lạnh xuống: “Chú nói cái gì?”
“Tôi đề nghị Lục Toại vì công ty đảm nhận vị trí Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc điều hành.” Giọng điệu của Trần đổng lặp lại rõ ràng, như cũ dùng ánh mắt từ ái nhìn Lâm Tử Nhiên nói: “Những năm nay nỗ lực của Lục tổng mọi người đều thấy rõ, nhưng công trạng mấy năm của công ty liên tục không như mong muốn là sự thật. Chúng tôi cho rằng Lục tổng quá mức bảo thủ, không đạt tới kỳ vọng của chúng tôi, hơn nữa trong khoảng thời gian này biểu hiện của Lục Toại mọi người cũng rõ như ban ngày, đề nghị như vậy cũng vì tương lai công ty.”
“Vừa lúc hôm nay mọi người cũng ở đây, không bằng bầu phiếu biểu quyết, như thế nào?” Trần đổng ha ha cười.
Hiện trường sôi nổi phụ họa, các đổng sự khác cũng đều mỉm cười: “Tôi đồng ý.”
“Tôi cảm thấy được đó.”
“Cứ như vậy đi.”
“Đúng vậy, mọi người đều rất bận, cùng nhau mở một lần cũng không dễ.”
Cũng không ít người phản đối hoặc không bày tỏ ý kiến, nhưng điều này rõ ràng không đủ lật ngược tình thế.
Lâm Tử Nhiên rốt cục lấy lại tinh thần, tầm mắt từ trên người Trần đổng chậm rãi chuyển dời đến Lục Toại trước sau ngồi yên tĩnh bên cạnh, không ngoài ý muốn, chạm phải đôi mắt lạnh băng xen lẫn tia châm chọc.
Cậu trong nháy mắt tựa hồ hiểu ra cái gì, sắc mặt tái nhợt.
“Như vậy, người đồng ý thì giơ tay.” Trần đổng cười nói.
Phía dưới thực nhanh đưa lên, thư ký bên cạnh ghi chép chân tay luống cuống, bởi vì số phiếu hiển nhiên đã hơn phân nửa.
Đã thành kết cục đã định.
Lâm Tử Nhiên ngồi bất động không nhúc nhích, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn các đổng sự khác đem mình kéo xuống, hiện tại có nói cũng không thay đổi được gì, này rõ ràng là một hồi dự mưu từ trước, cậu mới là người duy nhất chẳng hay biết gì kia.
Trần đổng trước khi rời đi cười cười nói với cậu: “Lục tổng mấy năm nay không có công lao cũng có khổ lao, hiện giờ nghỉ ngơi một chút, có thời gian không bằng đi ra ngoài du lịch giải sầu?”
Lâm Tử Nhiên nhìn hắn, người này đã hợp tác với phụ thân cậu nhiều năm, chính mình vẫn luôn tôn trọng có thêm, nhưng thương nhân chung quy chỉ biết lợi nhuận, chỉ không biết Lục Toại đã hứa hẹn điều gì với hắn.
Cậu lạnh lùng nói: “Không nhọc chú lo lắng.”
Trần đổng cười cười rời đi.
Thư ký cầm ký lục lau lau mồ hôi lạnh trên trán, công ty cứ như vậy đổi thời đại mới.
Trong phòng hội nghị chỉ còn lại Lâm Tử Nhiên và Lục Toại.
Cậu dường như dùng sức lực rất lớn mới dùng thanh âm thất vọng xen lẫn khổ sở nói với Lục Toại: “Vì cái gì?”
Lục Toại nhìn thần sắc khổ sở không dám tin của Lâm Tử Nhiên, trong lòng tràn ngập khoái ý xưa ra chưa từng có, hắn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống người này, giọng nói mang ý cười: “Vì cái gì? Trong lòng anh không phải rất rõ sao?”
Mặt Lâm Tử Nhiên không có chút máu.
Lục Toại cúi người tới gần cậu, trong mắt căm hận không chút che giấu, nói từng chữ một: “Nếu anh thực sự muốn biết, tôi đây liền nói cho anh biết. Bởi vì —— tôi chịu đựng anh đủ lâu rồi.”
****