Edit: H.Junk
Sắc mặt Tương Ninh khẽ đổi, hắn hoảng sợ nhìn Hư Không chần chừ lên tiếng, "Sư phụ của ngài là Thanh Sơn đạo nhân".
Hư Không cau mày gật đầu, "Đúng vậy. Hiện tại y đang ở đâu?".
Tương Ninh nuốt khan, rụt đầu nhìn người trong phòng, hắn quanh co, "Thật ra...Thanh Sơn đạo nhân đã qua đời".
Hư Không trợn to tròng mắt, bàn tay giữ góc bàn vô thức nắm càng chặt, 'cạch' một tiếng, chiếc bàn gỗ nứt một khe lớn, ánh mắt Hư Không lạnh lùng nhìn chằm chằm Tương Ninh, "Làm sao ngươi biết?".
"Chuyện...chuyện này là từ mười năm trước", áp lực từ Hư Không khiến hắn vô thức lùi đến cạnh cửa. Tương Ninh chuyển ánh mắt về phía Ninh Hoàn, kẻ trông có vẻ dễ nói chuyện nhất trong ba người. "Ta..ta sẽ nói ra chân tướng cho các vị đại nhân, chỉ cầu các ngài đáp ứng cứu ta một mạng".
Ninh Hoàn mím môi vờ như không thấy quay mặt đi, hướng ánh mắt nhìn cốc trà trên bàn.
"Ngươi có nói hay không". Hư Không tóm cổ áo Tương Ninh, bàn tay trái dần nắm chặt lại.
Tương Ninh lảo đảo mấy bước vội vàng cầu xin, "Ta nói, ta nói".
Hư không hừ lạnh, buông lỏng tay. Tương Ninh ngã ngồi trên đất, thở hổn hển, tay phải run rẩy lau đi lớp mồ hôi trên trán, "Chuyện này phải nói đến mười năm trước".
Hắn ngẩng đầu nhìn ba người, tiếp tục nói, "Lão đầu kia tên là Cố Tam, hắn ta vốn là một tiểu tặc hành nghề trộm mộ, trên giang hồ cũng có chút danh tiếng, người đời gọi hắn là Cố Cửu gia. Mười năm trước hắn đột nhiên tìm gặp Lý Vận, đại đương gia của Thiên Địa tiêu cục. Khi ấy Thiên Địa tiêu cục chỉ đơn giản là bảo tiêu hàng hóa. Cố Ba nói với Lý Vận rằng hắn ta tìm thấy bảo vật trong núi, muốn nhờ tiêu cục vận chuyển ra ngoài, tiền công trả vạn lượng hoàng kim."
"Lý Vận lần đầu gặp mối hàng vạn lượng hoàng kim không hề do dự mà nhanh chóng đáp ứng. Vậy nhưng dù cho Lý Vận có dò hỏi thế nào Cố lão đầu cũng không hé nửa chữ. Trước ngày hẹn, hắn đến tiêu cục đặt cọc ba ngàn lượng vàng, yêu cầu Lý Vận mang theo vài người bí mật vào núi. Tiểu nhân lúc đó vốn là quản trướng của Lý Vận, đơn hàng giá trị quá lớn nên được đương gia mang theo".
"Không phải lúc trước ngươi nói là tiên sinh dạy học?". Ninh Hoàn nhìn Tương Ninh, chén trà trong tay khẽ đảo, "Vậy là ngươi nói dối?".
"Thiên địa minh giám! Ta...ta bây giờ đúng thật là một tiên sinh dạy học a". Tương Ninh kích động giải thích, Túc Tiển hơi nâng cằm, ra hiệu hắn tiếp tục nói.
Tương Ninh ngẩng đầu nhìn trộm một vòng, hắn hít sâu một hơi tiếp tục nói. "Chuyến đi kia quả thật là hung hiểm vạn phần, suýt chút nữa cả đoàn đã tận diệt. Năm mươi người bỏ mạng...phát điên mà chết, ngày hôm trước ăn thịt thỏ rừng, ngày hôm sau đã thấy nào có thỏ, thứ kia chính là thịt người a, thịt của chính anh em tiêu cục. Chuyện quái dị cứ thế liên tiếp phát sinh. Lý Vận biết mình bị Cố Ba lừa nhưng không thể từ bỏ được sức hấp dẫn của vạn lượng hoàng kim. Vì vậy hắn liền phái người đến Tam Thanh Sơn cầu người đuổi quỷ". Vừa nói, Tương Ninh vừa liếc mắt nhìn Hư Không.
"Nói tiếp". Khuôn mặt của Hư Không khuất trong bóng tối, không rõ biểu tình.
Tương Ninh nuốt nước miếng tiếp tục nói, "Thanh Sơn đạo nhân vừa tới liền nói thứ trong rương chuyển đồ là yêu vật, y khuyên Lý Vận vật quy ngyên chủ. Nhưng Cố Ba kia đương nhiên sẽ không thanh toán nốt bảy vạn lượng còn lại chỉ vì trên đường vận chuyển có người chết. Lý Vận không cam lòng".
"Mà sư phụ ta đương nhiên sẽ không để mấy chục người bỏ mạng dưới mí mắt của y, nhất định là yêu cầu được đi cùng". Hư Không cất giọng trầm trầm.
Tương Ninh gật đầu, "Lý Vận đương nhiên mừng còn không kịp. May mắn, từ khi đạo nhân tới thì chuyện quái dị cũng ít đi". Nhớ lại chuyện này Tương Ninh khẽ thở dài, "Cho đến một đêm, ngày đó đến lượt ta canh gác. Tháng giêng ngày đông giá rét, trời cực lạnh. Sau khi tất cả mọi người đều yên giấc, ta nhóm lửa ngồi một bên. Đúng nửa đêm, đột nhiên có người đứng dậy, ta thấy có điểm kỳ quái bèn gọi hắn vài tiếng nhưng kẻ kia như trúng tà, cứ nhằm hướng rương đồ mà đi, có gọi thế nào cũng không quay đầu lại".
"Ta sợ đến mức chạy tới đánh thức Thanh Sơn đạo nhân. Nhưng khi chúng ta đến nơi thì chiếc rương đựng tà vật kia đã được mở ra, một thứ quái vật đầm đìa máu thịt đang bao phủ lên người Lý Vận. Thanh Sơn đạo nhân bức lui yêu vật cứu được Lý Vận lại không nghĩ rằng chính y bị nó ám hại". Tương Ninh nói đến đây thì cúi đầu, "Nói cho cùng, là ta đã hại đạo nhân, nếu không phải do ta đánh thức y, y cũng sẽ không...".
""Yêu vật kia bây giờ ở đâu?" Túc Tiển cắt lời Tương Ninh.
"Đây cũng là nguyên nhân ta ở nơi này. Thực ra kẻ đã chết sáng nay cũng tham gia chuyến đi cuối cùng kia. Nhất định là yêu vật kia lại đang quấy phá, xin đạo trưởng hàng yêu cứu mạng ta". Tương Ninh quỳ xuống kéo ống quần Hư Không ra sức cầu xin.
Hư Không trầm mặt, ánh mắt y nhìn Tương Ninh như nhìn vật đã chết, hai mắt y đỏ lừ gầm gừ, "Các ngươi nếu biết sư phụ ta có chuyện tại sao không ai nói cho Tam Thanh Sơn". 'Rầm' một tiếng, Tương Ninh bị hất mạnh đập vào tủ gỗ trượt xuống đất.
Tương Ninh há miệng run rẩy bò dậy, hắn bất chấp lau đi vết máu trên mặt, quỳ xuống đất không dám ngẩng đầu. "Cố...Cố Ba không cho phép, hắn ta nói không thể để cho người khác phát hiện ra yêu vật".
Túc Tiển nhìn Tương Ninh cúi rạp trên nền đất, ánh mắt đảo về phía Hư Không khắp người lệ khí. Y từ từ đứng lên, vừa đúng chỗ chặn trước mặt hai người, Túc Tiển đưa lưng về phía Hư Không nói với Tương Ninh còn đang run lẩy bẩy, "Ngươi về trước, chuyện trước kia chờ thoát ra sẽ thanh toán".
Hư Không híp mắt nhìn Túc Tiển, chân mày dần dần cau lại. Tương Ninh nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn y như thể được đại xá, nhanh chóng bò ra khỏi phòng.
Hắn ta vừa đi, trong phòng đột nhiên chìm vào tĩnh mịch, Ninh Hoàn cúi đầu thật thấp, chỉ sợ hai vị thần kia chú ý đến mình. "Tại sao?" Hư Không lên tiếng trước.
"Chuyện hắn nói chưa hẳn là chân tướng". Túc Tiển nhìn Hư Không, giọng dửng dưng, "Biết rõ sẽ chọc giận ngươi, lại còn dám nói thật. Ngươi nói xem, sau khi nghe xong, người ngươi muốn gϊếŧ là ai? Đừng quên, chúng ta đang kẹt ở Thất nhân cục. Sư phụ nếu đã để ngươi đến nơi này tìm sư bá tất nhiên đã có đầu mối. Ngươi đừng tự mình làm rối loạn đại cục".
Hư Không ngẩn ra, hai bàn tay đang nắm chặt đã nơi lỏng, y cắn cắn môi, "Tự ta hiểu rõ".
Bầu không khí giương cung bạt kiếm hòa hoãn lại, Ninh Hoàn rốt cuộc cũng thả nhẹ một hơi. Hắn nhìn hai người ho nhẹ một tiếng, "Thật ra thì ta cảm thấy Túc Tiển nói rất đúng, kẻ kia nhất định đang giấu diếm gì đó". Tầm mắt hai người đảo về phía Ninh Hoàn, hắn liếʍ liếʍ môi tiếp tục nói, "Bảy người, Cố lão đầu, Độc quả phụ, Hầu tử và kẻ đã chết Khương Thiết kia đều quen nhau đã lâu, gã Tương Ninh lại vốn là quản trướng của Lý Vận đã chết. Nếu nói thất nhân cục này được bày ra là do yêu vật trả thù, mà ta lại thế thân cho Vương Sinh, đạo trưởng thì thế cho Lý Vận. Mọi thứ đều không hợp lý a. Vương Sinh bằng tuổi ta, mười năm trước mới có sáu tuổi, rõ ràng là không có chút liên hệ nào với yêu vật kia".
Hai người đều im lặng trong chốc lát, một lúc sau, Hư Không đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt có chút kỳ quái hỏi, "Vương Sinh? Chẳng lẽ là Vương gia ở Bắc thành kia?"
Ninh Hoàn gật đầu "Chính là bọn họ."
Hư Không cau mày, sắc mặt cực kém, "Đó là tục gia của sự phụ ta trước khi tu đạo, nếu theo lời ngươi nói, Vương Sinh kia có thể chính là em trai tục gia của sư phụ, Vương Tử Kỳ".
"Đúng, là hắn". Ninh Hoàn sửng sốt, hắn cau mày hỏi, "Chẳng lẽ Vương Tử Kỳ là thế thân cho sư phụ ngươi, mà sau khi hắn chết đi mới chọn ta?"
Hư Không lắc đầu, vẻ mặt có chút buồn bực, "Không cần biết lý do là gì, sư phụ còn sống hay đã chết cũng sẽ lưu lại manh mối tại nơi này. Ta nhất định phải điều tra ra chân tướng năm đó. Nếu đúng theo lời tên Tiên sinh kia, y chết vì yêu vât, ta sẽ tự tay kết liễu nó".
Túc Tiển nhìn sắc trời bên ngoài đã tối đen, y nhanh chóng kéo tay Ninh Hoàn vào phòng bên cạnh, không tiếp tục quấy rầy Hư Không. Quả nhiên đúng như y đã nói, thi thể trên nền đất đã biến mất. "Tối nay sẽ có người chết sao?", Ninh Hoàn đặt mông lên giường, lo lắng thắc mắc.
Túc Tiển lắc đầu "Không biết. Ngươi ngủ bên trong". (Aww~)
Ninh Hoàn dịch mông vào bên trong, nghĩ một chút rồi lại hỏi, "Vậy ngươi nói xem yêu vật kia có trốn ở nơi này không? Liệu có phải là nữ nhân mà Cố lão đầu đã thấy?"
Túc Tiển kéo miếng chăn dưới mông Ninh Hoàn, ném lên người hắn, y mím môi nhìn Ninh Hoàn, "Quan tâm làm gì, đi ngủ mau, không khéo người chết tiếp theo chính là ngươi".
Ninh Hoàn khẽ thở dài một cái, hắn ôm chăn ngồi ở trên giường. Lại quay ra nhìn gương mặt thân quen kia, bóng đen tối qua vẫn còn làm hắn sợ đây này, Ninh Hoàn khẽ thì thầm, "Này, tối nay ngươi sẽ không lại đột nhiên biến mất chứ?".
Túc Tiển khịt mũi thốt lên một tiếng chột dạ, "Ừ", y bọc chăn bông trở mình không nhúc nhích, nhìn như đã ngủ. Ninh Hoàn nhìn chằm chằm trần giường phía trên, hắn yên lặng nghĩ về những chuyện đã phát sinh mấy ngày qua, cơn buồn ngủ cũng từ từ ập đến.
Nửa đêm, Ninh Hoàn hoảng hốt nằm mộng. Quang cảnh khi hắn mới chỉ có sáu tuổi, đôi chân bé xíu lủng lẳng chờ nha hoàn mang giày cho. Lúc này quản gia mang theo một bé trai vào phòng.
"Thiếu gia, Tử Kỳ thiếu gia đến tìm ngài."
Là ai? Vương Tử Kỳ? Ninh Hoàn lơ mơ ngái ngủ.
"Sao ngươi lại tới đây?" Ninh Hoàn nghe thấy chính mình hỏi.
"Ca ta sắp trở lại". Vương Sinh ngồi đối diện Ninh Hoàn, vẻ mặt ảm đạm.
"Ca ca ngươi trở lại là việc tốt nha, sao còn tới chỗ ta".
Vương Tử Kỳ năm sáu tuổi bĩu môi, "Ngươi không hiểu, do năm xưa ca ca xuất gia tu đạo nên phụ thân đã từ lâu không nhận hắn nha. Lần này đột nhiên kêu hắn quay trở lại, nhất định là không có chuyện gì tốt".
Trong giấc mộng, Vương Sinh lảm nhảm đủ chuyện nhà, "Nam nhân đeo cái rương to kia còn không cho ta đυ.ng vào chứ", "Tỷ tỷ kia rất rất đẹp luôn mà móng tay thì đen sì", "Còn lão nhân kia nha, diện mạo cực kỳ dữ tợn, chẳng dễ nhìn chút nào". Ninh Hoàn đung đưa chân, ngoan ngoãn lắng nghe.
Dù là mộng, nhưng Ninh Hoàn vẫn biết rõ, mười năm trước mình và Vương Sinh có quen nhau.
Đây chẳng lẽ là ngày nghĩ, đêm mơ?