Edit: onecolour
Đành vậy, nếu Chung Sở Nam vẫn chưa xin nghỉ thì sau này chuyện gì cũng do anh chịu trách nhiệm, nhìn thế nào cũng thấy anh mới là người được lời nhất.
Để phòng vạn nhất, thừa dịp Hạ Tầm ngủ say, Chung Sở Nam liền lén lút đi đến hiệu thuốc mua thuốc tránh thai và áo mưa nhưng Hạ Tầm chỉ dùng áo mưa đúng một lần, mà nói một lần cũng không đúng. Mới đeo áo mưa làm được một nửa thì Hạ Tầm đã ồn ào nói không thoải mái, tự mình lột áo mưa rồi tiếp tục đâm sâu vào hoa huy*t của Chung Sở Nam, một khi đã bắn là sẽ bắn tới tận tử ©υиɠ, Chung Sở Nam không còn cách nào khác đành phải thành thành thật thật uống thuốc tránh thai, ai bảo anh cũng thích chứ.
Tinh lực của Hạ Tầm thực sự rất nhiều, dường như đêm hôm đó đã mở ra cho cậu một thế giới mới. Bây giờ cậu không chỉ dừng ở việc uống sữa mà cứ có cơ hội là sẽ đâm vào hoa huy*t của anh, nhưng mấy ngày này cậu cᏂị©Ꮒ anh quá ác, đi thôi đã thấy đau. Chung Sở Nam còn không dám mặc quần, nó sẽ cọ xát vào hoa huy*t sưng đỏ của anh khiến anh đau đến run cả người. Đã vậy lúc nào Hạ Tầm cũng đòi uống sữa, anh chỉ có thể mặc áo sơ mi, để lộ ra bộ ngực bự. Mặc dù trong nhà chỉ có anh và Hạ Tầm nhưng mặc như thế khiến anh cực kỳ xấu hổ. Chung Sở Nam trái lo phải nghĩ, không còn cách nào khác chỉ đành dùng khăn tắm bao lấy hạ thân, tránh cho việc trực tiếp khoe chim mà xấu hổ.
Tuy rằng như vậy tiện cho anh nhưng cũng rất tiện cho Hạ Tầm. Mấy hôm nay ngày nào Chung Sở Nam cũng phải dỗ dành lừa gạt thì cậu mới nhịn xuống mà không đâm vào hoa huy*t của anh, nhưng thỉnh thoảng cậu sẽ đánh lén, động một tí là vạch khăn tắm, banh chân anh ra liếʍ liếʍ hoa huy*t.
Chung Sở Nam đang nấu cơm thì Hạ Tầm đột nhiên chạy tới, xoa xoa bộ ngực mà cậu vừa mới mυ'ŧ sữa xong, anh còn đang mặc tạp dề, bầu ngực đã bị cậu lôi ra mà liếʍ láp. Chung Sở Nam chỉ có thể bất đắc dĩ mà để dao ra xa một chút, rửa sạch tay rồi sờ sờ đầu của cậu: "Không phải em vừa mới uống rồi sao? Sao lại muốn uống nữa rồi?"
"Em chưa uống đủ, anh toàn trộm đổ sữa của em đi thôi." Hạ Tầm tủi thân mà nhéo nhéo đầu v* của anh, Chung Sở Nam rên nhẹ một tiếng, vỗ tay của cậu, đỏ mặt nói: "Đó là... có thể trách anh được sao? Không phải tại tên nhóc nhà em miết quá mạnh sao... sữa đều bị phun... hết ra."
"Hức..." Hạ Tầm oan ức mà dùng ngón tay xoa nắn đầu v* của anh, đầu v* của Chung Sở Nam bị mυ'ŧ nhiều quá mà sưng lên, không thể nào tiêu bớt được, vừa nhìn đã biết là do bị người ta chơi quá hung hăng, rất giống như vừa được ai đó bú sữa.
Chung Sở Nam vội vàng bắt lấy cái tay đang tác quái của Hạ Tầm, hung dữ trừng cậu một cái, Hạ Tầm liền rụt cổ, lập tức ngoan ngoãn, ánh mắt cậu vẫn cứ dừng ở đầu v* của Chung Sở Nam. Mãi cho đến khi anh lại trừng cậu thêm cái nữa, Hạ Tầm mới giận dỗi mà đi ra ngoài. Chung Sở Nam bất đắc dĩ nhìn cậu, lắc đầu tiếp tục nấu cơm. Làʍ t̠ìиɦ nhiều, có đôi khi anh quên mất cậu chỉ là một bé ngốc thôi.
Chung Sở Nam đang tập trung thái rau thì nghe thấy tiếng sột soạt. Anh tưởng rằng Hạ Tầm đang đùa, cũng không để ý, đột nhiên khăn tắm đang bao quanh hạ thể của anh bị kéo ra, thân dưới mát lạnh khiến cho anh hoảng sợ. Chung Sở Nam vội vàng cúi đầu thì thấy đầu của Hạ Tầm thò ra từ giữa hai chân anh, cậu còn nở nụ cười, giống như một đứa trẻ đang chơi trốn tìm thì bị bắt gặp. Giây tiếp theo, Hạ Tầm cười hì hì mà ngậm lấy hoa huy*t của anh, dùng sức hút.
"Ưʍ... a... ha..." Chung Sở Nam bị hút đến mức linh hồn suýt chút nữa thì bay đi, anh vội vàng buông con dao ra, chống tay lên bàn bếp mới không chật vật mà ngã xuống.
Hai tay Chung Sở Nam chống trên bàn bếp, chân anh bị bắt mở rộng, đầu lưỡi của Hạ Tầm linh hoạt rong ruổi trong hoa huy*t của anh. Trải qua nhiều ngày như vậy, đầu lưỡi của cậu càng lúc càng quen việc, dường như biết được chỗ nào có thể chảy ra nhiều nước nhất. Bây giờ còn biết liếʍ hai cánh hoa, tựa như đang mυ'ŧ kẹo que, cậu còn dùng sức mà tách hai cánh hoa kia ra. Chung Sở Nam hét lên một tiếng, hoa huy*t lập tức chảy ra một đống d*m thủy, Hạ Tầm cuộn đầu lưỡi, toàn bộ d*m thủy bị cậu nuốt hết vào bụng.
"A a... ha... Tiểu, Tiểu Tầm... đừng, đừng tại đây a a..." Chân của Chung Sở Nam run lên, nếu mông của anh không được Hạ Tầm nâng lên thì phỏng chừng giờ đã ngã lăn trên đất.
Hạ Tầm còn chưa đã thèm mà chép miệng, nói lầm bầm: "Hừ, miệng nhỏ của anh không cho em đâm vào là vì phải giấu đường bên trong đúng không, còn không cho em ăn nữa, anh xấu quá, may mà Tiểu Tầm tìm thấy! Anh trai hư, hôm nay em phải uống hết nước đường mới được!" Nói xong cậu lại duỗi đầu lưỡi tiếp tục liếʍ láp hoa huy*t của Chung Sở Nam.
Chung Sở Nam đỏ mặt mà mắng: "Tên nhóc đáng ghét... a a... ha... lại, lại nói gì vậy... ưm a... anh, anh đâu có giấu, giấu đường a a..."
Hạ Tầm mơ hồ nói: "Em không có ngốc!"
Chung Sở Nam: "..." Nếu là về mặt tình ái thì đúng là không ngốc.
Hạ Tầm thấy Chung Sở Nam không nói lại mình liền cực kỳ đắc ý mà liếʍ láp hai cánh hoa, cậu thấy không đủ liền dùng tay tách hai cánh hoa sưng đỏ ra, nhìn thấy mị thịt đỏ tươi bên trong mà nuốt nước miếng. Đầu lưỡi của Hạ Tầm đâm vào quấy loạn, chóp mũi cậu vừa vặn chạm vào hoa đế mà cọ xát, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nơi hoa đế làm cho mị thịt không ngừng co rút, hút chặt lấy đầu lưỡi của Hạ Tầm, khiến cậu không thể nhúc nhích.
"A a... ha... Tiểu, Tiểu Tầm a a..." Chung Sở Nam lắc eo, đầu v* anh cọ cọ trong lớp tạp dề, có chút đau nhưng cũng rất ngứa. Anh có chút nhịn không được mà một tay chống kệ bếp, tay còn lại lôi bầu ngực ra, xoa xoa đầu v* để giảm bớt cơn ngứa.
Hai người họ đã từng làm rất nhiều lần, tuy rằng Chung Sở Nam vẫn còn rất thẹn thùng nhưng giờ đã đỡ hơn một chút, mặc kệ Hạ Tầm liếʍ hoa huy*t của mình, bản thân anh còn không ngừng đùa bỡn bầu ngực của mình.
Chờ cho đến khi Chung Sở Nam bị hút đến cao trào thêm một lần nữa, Hạ Tầm lập tức đứng lên, thấy anh đang nhéo nhéo đầu v* của mình liền vươn tay đoạt lấy, xoa nắn hai đầu v* sưng đỏ từ đằng sau, Hạ Tầm cọ cọ anh, làm nũng nói: "Anh ơi, chim nhỏ của em lại đau rồi, em chỉ muốn muốn cắm vào miệng nhỏ của anh thôi." Cậu vừa nói xong, hạ thân bị phồng lên thành một cái lều không ngừng cọ cọ kẽ mông anh.
Chung Sở Nam bị liếʍ đến mức cũng muốn, nhưng hoa huy*t của anh vẫn còn đau lắm, nếu còn bị cậu đâm nữa thì đừng nghĩ bao giờ có thể xuống được giường. Anh rối rắm trong chốc lát rồi nghĩ ra một ý, Chung Sở Nam đẩy đẩy Hạ Tầm, thấy cậu lộ vẻ bất mãn, buồn cười mà vỗ vỗ mặt cậu: "Chờ anh một chút."
Nói xong, anh liền đưa tay sờ mông mình, ngón tay lần tìm theo kẽ mông mà đi vào hậu huyệt, không có gì bất ngờ, nơi đó đã bắt đầu chảy nước. Chung Sở Nam nghiêng đầu thấy Hạ Tầm đang nhìn mình chằm chằm, mặt anh ửng hồng nhưng vẫn kiên trì mở rộng nơi ấy.
Hạ Tầm có chút mới lạ mà nhìn lỗ nhỏ phấn nộn kia, lỗ nhỏ kia cũng chảy ra nước như miệng nhỏ vậy, cậu thầm nghĩ liệu hương vị của nó có ngọt ngào như miệng nhỏ hay chăng, vì vậy liền cực kỳ tò mò mà ngồi xuống, vừa nhìn Chung Sở Nam vươn hai ngón tay vào để mở rộng vừa thè lưỡi ra liếʍ láp nơi ấy.
"Ưm a...:! Tiểu... Tiểu Tầm, em làm gì vậy!"
Chung Sở Nam đang tập trung mở rộng thì có một thứ gì đó mềm mại len vào, thậm chí nó còn chen vào một cách đầy mạnh mẽ. Đúng lúc ấy ngón tay anh khuếch trương lung tung mà chạm vào điểm mẫn cảm nơi vách trong, Chung Sở Nam rên lên một tiếng, tính khí của anh lập tức bắn ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ loãng, hoa huy*t lại bắt đầu chảy nước dọc theo bắp đùi anh.
"Ưm ưm a..." Đầu lưỡi Hạ Tầm bị kẹp ở hậu huyệt của anh, nói không nên lời. Cậu ngạc nhiên khi thấy lỗ nhỏ phía sau này còn chặt hơn cả miệng nhỏ, Hạ Tầm thử rút đầu lưỡi ra nhưng rất khó, cậu nhìn nước da^ʍ chảy ra từ hoa huy*t mà trở nên gấp gáp, vất vả mãi mới rút đầu lưỡi ra được, lập tức liếʍ láp nước sốt còn lưu lại trên bắp đùi của anh, cứ liếʍ như thế rồi lại liếʍ đến hoa huy*t.
"A... ha... ưʍ... em, tên nhóc đáng ghét này... ha..." Chung Sở Nam cố gắng đứng vững hai chân, chống lấy bàn bếp, nhếch mông tiếp tục mở rộng hậu huyệt, đồng thời hoa huy*t phía trước bị liếʍ làm anh cực kỳ sướиɠ, vất vả mở rộng hậu huyệt xong thì anh đã bị Hạ Tầm liếʍ đến cao trào hai lần.
Hai tay của Chung Sở Nam chống bàn bếp, thân trên hạ xuống, mông vểnh đầy đặn chẳng thua kém bộ ngực bự chút nào, đôi chân dài trắng nõn càng tôn thêm vẻ đẹp của anh. Hậu huyệt của anh lấp lánh ánh nước, thậm chí còn hơi co rút. Giờ trên người anh chỉ còn chiếc tạp dề lỏng lẻo, vì tư thế cúi người mà bộ ngực của anh bị tạp dề ép chặt đến căng phồng, bầu ngực còn thấp thoáng lộ ra, trông cực kỳ dâʍ đãиɠ.
Chung Sở Nam đỏ mặt, run rẩy nói: "Đâm, đâm vào lỗ nhỏ phía sau đi em."
Hạ Tầm nuốt nước miếng không nói gì, cậu vội vàng cởϊ qυầи, nâng tính khí sưng đỏ của mình lên cắm vào đến hơn một nửa.
"Ưʍ...! A a a... ha... chậm... chậm một chút a a... A a a Tiểu, Tầm... ha chậm, chậm một chút... đau quá... ưʍ..."
Rốt cuộc thì hậu huyệt không phải là nơi thích hợp để giao hoan, mặc dù cơ thể dâʍ đãиɠ của Chung Sở Nam có thể tự chảy ra d*m thủy nhưng hậu huyệt vẫn rất chặt, nó lại bị Hạ Tầm không quan tâm mà va chạm kịch liệt, cả người Chung Sở Nam lảo đảo, không chống được bàn bếp, suýt chút nữa thì mặt anh đập vào cái thớt đầy ớt đỏ. Hậu huyệt của anh hơi đau, bị đâm đến cực kỳ trướng, Hạ Tầm cũng không nhúc nhích được.
Hạ Tầm mới đâm vào đã bị bên trong hút mạnh đến mức da đầu run lên, nếu không phải bị kẹp chặt đến phát đau thì có khi cậu đã trực tiếp bắn. Quá sướиɠ, tuy rằng không mềm như hoa huy*t nhưng chỗ này cực kỳ thông suốt, không có vật cản, nội bích gắt gao vây lấy cậu khiến cậu chỉ muốn chết ở trong cái lỗ nhỏ này. Cậu thử động một chút nhưng rất khó, Chung Sở Nam vừa rên vừa khóc. Mặc dù lúc hoa huy*t của anh bị cậu đâm vào cũng sẽ khóc nhưng tiếng nức nở lần này lại có gì đó không thích hợp, khiến cho cậu có chút khó chịu.
Vẻ mặt của Hạ Tầm mê man, thậm chí còn có chút lo lắng, cậu nỗ lực đâm vào rút ra mà nói: "Anh ơi, anh ơi... chỗ này chặt quá, không, không di chuyển được."
"A... ha... ha..." Chung Sở Nam với ra một bàn tay, lung tung ngăn cản Hạ Tầm không tiếp tục đỉnh vào.
Không sờ thì không biết, vừa sờ xong Chung Sở Nam liền bị dọa, lẽ ra hậu huyệt của anh có một vòng nếp uốn nhưng đã bị cự vật to lớn của Hạ Tầm san bằng. Thậm chí anh có cảm giác toàn bộ tính khí của Hạ Tầm đã đi vào bên trong nhưng thực ra bên ngoài vẫn còn một nửa chưa vào được.
"A... ha... Tiểu Tầm, Tiểu Tầm chậm, chậm một chút... em, em rút ra trước đi... đúng vậy... rút ra đi... chậm thôi, vào từ từ... ưʍ... tạm thời rút ra đi em... rồi... rồi lại đi vào..." Chung Sở Nam hít sâu, dẫn đường cho Hạ Tầm đâm vào. Nhưng từ trước đến giờ Hạ Tầm đều rất nóng nảy, kiên nhẫn đến mồ hôi đầy đầu rồi mà vẫn không làm được. Lúc cậu rút cây gậy của mình ra thì bị lỗ nhỏ kia luyến tiếc mà hút lại, cậu gấp đến mức không chịu được, cuối cùng không quan tâm nữa mà giữ chặt lấy eo của Chung Sở Nam, rút một nửa ra bên ngoài rồi hung hăng đâm vào nơi sâu nhất.
"A a a....!" Chung Sở Nam đau đến mức ngửa đầu hét chói tai, hai mắt anh biến thành màu đen, hai tay chống bàn bếp không ngừng run lên, dựa vào ý chí phi thường mới không ngất xỉu.
Quá lớn... muốn lỗ nhỏ ăn hết cực kỳ khó. Dù sao trước đây khi tự mình an ủi thì anh mới chỉ làm hoa huy*t của mình, bởi vì nó tiện hơn, không cần phải bôi trơn. Chỉ khi nào cực kỳ động tình thì anh mới đưa tay vào phần thịt mềm mại ấy lần mò kɧoáı ©ảʍ nơi tuyến tiền liệt. Lần này do anh chủ quan, không mở rộng quá nhiều, bị cự vật của Hạ Tầm lung tung đâm vào, cơ thể thật giống như vừa bị xé rách.
Lúc bị cậu cắm vào hoa huy*t thì anh không thấy rõ bởi tầng tầng mị thịt nhưng lúc này anh lại có thể cảm nhận được vật kia thô dài đến đâu, thậm chí anh còn tưởng tượng được tính khí kia sưng lên vì tìиɧ ɖu͙©, gân xanh nổi lên, qυყ đầυ tròn trịa còn hơi cong lên, vừa nghĩ đã biết đó là cây dương v*t có thể cắm cực sâu lại vừa dễ dàng mà đỉnh tuyến tiền liệt. Chung Sở Nam vừa đau lại vừa sướиɠ, mặt anh trắng bệch. Anh cắn môi, run rẩy với tay vào tạp dề xoa xoa bầu ngực của mình để phân tán lực chú ý ở hậu huyệt.
Khó khăn lắm Hạ Tầm mới đâm được cả cây hàng của mình vào, cảm giác căng tức đến bùng nổ khiến cậu gần như phát điên, cậu nắm chặt lấy eo của Chung Sở Nam, đâm thật mạnh vào trong.
"Ưʍ... anh ơi... bên trong anh sướиɠ lắm... nơi này của anh còn chặt hơn miệng nhỏ... ưʍ... thoải mái lắm, sướиɠ lắm... cơ thể anh sao lại thoải mái đến vậy..." Hạ Tầm si mê nói mãi, cậu cảm giác bên trong càng lúc càng chảy nhiều nước, bôi trơn rất tốt, động tác của cậu trở nên nhanh hơn, trứng dái không ngừng va vào đáy chậu của Chung Sở Nam, nhiều lần còn đâm đến chỗ sâu nhất, dồn dập vang lên tiếng "bạch bạch bạch".
"A a.... ưm a... ưmmm... chậm, chậm một chút a a... muốn, muốn bay... ha... không được.... không, không được a a a..."
Một tay của Chung Sở Nam đang xoa nắn bầu ngực của mình, bị bất ngờ va chạm như vậy khiến anh suýt chút nữa thì quỳ xuống đất. Cũng may Hạ Tầm ôm lấy eo của anh, tuy rằng có hơi trượt chân nhưng cũng không chật vật đến vậy.
Bây giờ anh không quan tâm mình có mất mặt hay không, bị Hạ Tầm đâm mạnh bên trong khiến anh có cảm giác mình bị đỉnh đến bay lên. Trong lúc ấy cậu còn vô ý cọ qua tuyến tiền liệt của anh khiến tính khí đang mềm xuống vì đau cũng bắt đầu ngọ nguậy, hậu huyệt chảy ra một đống nước, dần dần một loại kɧoáı ©ảʍ khó có thể miêu tả dâng lên trong anh, tiếng rêи ɾỉ thảm thiết của anh bắt đầu trở nên cực kỳ ngọt ngào.
"A a... ha... lớn, lớn quá a a... thật thoải mái..." Chung Sở Nam thích chí đưa đẩy cánh mông phối hợp với động tác của Hạ Tầm, bộ ngực của anh đong đưa như một quả bóng nước lớn, hốc mắt Hạ Tầm nóng lên, bàn tay đang ôm lấy eo của Chung Sở Nam của cậu dần dần đưa lên, bắt lấy bầu ngực của anh mà xoa nắn. Dường như cảm thấy tạp dề quá phiền, Hạ Tầm lôi hai bầu ngực của anh ra ngoài, không ngừng kéo đầu v* của anh sang hai bên.
"Ưʍ... a... ha... tên, tên nhóc này, em, em làm gì vậy a a..." đầu v* bị xoa nắn khiến Chung Sở Nam không thể không ưỡn ngực, thắt lưng mềm mại của anh chùng xuống, mông thịt cũng theo thế mà vểnh lên, càng thêm tiện cho cái tính khí kia ra vào, thậm chí còn giúp Hạ Tầm đâm vào tuyến tiền liệt của anh dễ như trở bàn tay.
"A a a... đâm, đâm tới rồi a a a... sướиɠ, sướиɠ quá... ưm a... đâm tới rồi... ưʍ... to... to quá... thô quá... thích, thích muốn chết... a a...."
Chung Sở Nam càng lúc càng sướиɠ, lung tung kêu da^ʍ, tính khí của anh bắn ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ loãng, hoa huy*t chảy đầy d*m thủy dọc theo bắp đùi, ngay cả đầu v* của anh cũng vì động tình mà bắt đầu rỉ sữa.
Tay của Hạ Tầm trở nên ướŧ áŧ, cậu biết Chung Sở Nam lại bắt đầu chảy sữa rồi nên cực kỳ sốt ruột. Nhưng tư thế của hai người khiến cậu không thể nào uống sữa, cậu nảy ra một ý, rút tính khí ra rồi mạnh mẽ xoay Chung Sở Nam lại. Thừa dịp anh chưa lấy lại tinh thần, cậu đẩy đống đồ lộn xộn trên bàn bếp qua một bên rồi đặt anh lên. Chung Sở Nam chỉ thấy chiếc mông của mình chạm vào gạch men lạnh như băng, chưa kịp hoàn hồn thì cây gậy thô to nóng bỏng kia đã lại chen vào.
"A a... ha... a a a..."
Hai chân của Chung Sở Nam đặt trên vai của Hạ Tầm, hạ thân anh bị mạnh mẽ đâm vào. May mà kệ bếp không ở bên này, nếu không anh sẽ bị đập đến đầu váng mắt hoa mất. Lần sau không bao giờ làʍ t̠ìиɦ trong bếp nữa, quá nguy hiểm.
Hạ Tầm không biết anh nghĩ nhiều như vậy, cậu nhìn cái tạp dề kia mà chướng mắt vô cùng, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn sữa thấm ướt tạp dề mà không thể uống, gấp đến phát khóc.
Chung Sở Nam còn đang choáng váng thì thấy có một vũng chất lỏng tích lại trên ngực của mình, theo động tác của hai người mà chảy xuống khe ngực. Anh giật mình hồi phục tinh thần liền thấy hốc mắt và chóp mũi của Hạ Tầm hồng hồng, nước mắt lăn dài trên má cậu.
Chung Sở Nam ngốc luôn. Không phải... không phải anh mới là người bị cᏂị©Ꮒ sao? Sao tên nhóc này còn khóc vậy??
Đã khóc thì thôi, vậy mà hạ thân của cậu vẫn còn liều mạng mà đâm anh, câu hỏi của anh bị đỉnh thành những tiếng rêи ɾỉ, mãi một lúc sau anh mới giữ mặt của cậu mà hỏi: "A a... ưm a... sao, sao vậy Tiểu Tầm? Ha... đừng, đừng khóc... ưʍ... a..."
Hạ Tầm khụt khịt mũi, kéo kéo tạp dề của anh, vừa khóc vừa nói: "Em muốn uống sữa! Sữa bị chảy mất rồi!"
"..." Chung Sở Nam không ngờ cậu khóc vì chuyện này, anh dở khóc dở cười, có chút bất đắc dĩ.
"Em... ha... em... a... bé ngốc..." Chung Sở Nam nhìn Hạ Tầm, anh không phát giác giọng mình có bao nhiêu cưng chiều. Anh khoát chân lên khuỷu tay của cậu, hơi ngồi dậy, một tay ôm lấy cổ cậu để giữ thăng bằng, tay còn lại với ra sau cởi tạp dề.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, hơi thở đan xen. Chỉ cần Hạ Tầm cúi đầu là sẽ thấy hàng mi đen của mỹ nhân trong ngực, mắt anh còn vương nước mắt, nhìn xuống chút nữa là chiếc mũi đáng yêu, dưới nữa là đôi môi đỏ và mềm mại như thạch trái cây, môi anh hơi hé, lộ ra chiếc lưỡi mềm mại, chỉ nhìn thôi đã thấy cực kỳ ngọt.
Chung Sở Nam chuyên tâm cởi dây tạp dề, mãi mới có thể cởi ra rồi ném nó sang một bên. Anh ngẩng đầu, đang định ưỡn ngực để Hạ Tầm uống sữa thì cậu đột nhiên cắn lấy đôi môi anh, thô bạo hôn lên. Chung Sở Nam mở to mắt, nhiều ngày như vậy họ vẫn chỉ dừng ở mức làʍ t̠ìиɦ, chưa từng hôn môi người kia. Chính anh cũng cảm thấy hành động ấy quá mức thân mật, quá mức ái muội, lại cực kỳ nguy hiểm. Một khi đã hôn môi, tâm tình sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất, giống như hiện tại, tim của anh không khỏi đập nhanh hơn vài nhịp.
Không biết có phải do ngày nào Hạ Tầm cũng liếʍ hoa huy*t của anh hay không mà đầu lưỡi của cậu cực kỳ linh hoạt. Nhưng lúc này nụ hôn của cậu lại chẳng mang theo chút tìиɧ ɖu͙© nào, giống như chỉ đang nhấm nháp món ngon nào đó trên môi anh.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai của cậu ở khoảng cách gần thế này, trái tim của Chung Sở Nam đập dữ dội, không khỏi nảy sinh ý xấu. Anh cố ý hé miệng, đầu lưỡi của Hạ Tầm lập tức đi vào, dễ dàng tách hàm răng của Chung Sở Nam ra, quét một lượt qua hàm trên và lưỡi của anh. Chung Sở Nam cố tình vươn đầu lưỡi, dây dưa với lưỡi của cậu, vừa liếʍ mυ'ŧ lại vừa thăm dò. Trình độ hôn môi của Hạ Tầm sao có thể sánh với Chung Sở Nam, trong chốc lát cậu liền mất đi thế chủ đạo, tùy ý để anh khám phá khoang miệng mềm mại của cậu. Về lý thuyết thì Hạ Tầm thua xa Chung Sở Nam. Anh hơi ngửa đầu ra sau, Hạ Tầm lập tức đuổi theo, bị anh nắm lấy cơ hội, hút lấy đầu lưỡi của cậu mà dây dưa.
Nhưng Chung Sở Nam không đắc ý được quá lâu, hạ thân của anh bị va chạm một cách mãnh liệt khiến anh mềm ra như một vũng bùn. Cũng không biết Hạ Tầm thích điều gì ở đôi môi anh, sữa cũng không vội uống, cực kỳ ác liệt mà dùng ngón tay chặn dòng sữa lại.
"Ưm ưʍ... a... ưʍ... ưʍ... ưʍ..."
Chung Sở Nam bị đâm đến nhũn cả người, tính khí của anh đã chẳng thể nào bắn thêm được cái gì nữa, hoa huy*t thì đã lên cao trào không biết bao nhiêu lần, d*m thủy chảy như lũ. Trong chốc lát, Chung Sở Nam lại đạt đến cao trào, dường như Hạ Tầm cũng vậy, lúc này mới buông tha cho đôi môi của Chung Sở Nam để anh hít thở. Hít thở không thông khiến đại não của Chung Sở Nam đình trệ, hai mắt anh biến thành màu đen còn Hạ Tầm đã mạnh mẽ đâm anh đến trăm lần, cuối cùng cũng bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào sâu bên trong hậu huyệt của anh.
Chung Sở Nam run rẩy, Hạ Tầm buông đầu v* của anh ra, sữa lập tức phun ra ngoài, cậu vội vàng ngậm lấy dùng sức mà liếʍ mυ'ŧ, dáng vẻ cực kỳ hài lòng.
Chung Sở Nam ý loạn thần mê mà nghĩ chắc hôm nay không cần phải ăn cơm nữa đâu.